Coong!
Vô luận thế nào Bạch Nhạc cũng không nghĩ tới, mới vừa bước vào tầng thứ năm, đập mắt mà đến lại là một mảnh mưa kiếm!
Nháy mắt, lông măng khắp người dựng thẳng cả lên, thậm chí không kịp suy tư, kiếm trong tay đã bất thần xuất vỏ, nháy mắt hóa thành một phiến kiếm ảnh, bảo hộ khu vực trước mặt!
Linh Tê Nghênh Khách!
Thức mở đầu trong Linh Tê Kiếm Quyết, tựa hồ chỉ là một chiêu vô cùng đơn giản, nhưng trong tình huống này, không nghi ngờ lại cực hữu hiệu!
Gần như đồng thời, linh lực xung kích cũng theo tới, sát na đó, áp lực lớn đến mức khiến Bạch Nhạc tưởng muốn thổ huyết.
Quá khủng bố!
Mặc dù trong lòng sớm đã có chuẩn bị, nhưng thật đến khi đạp bước tiến vào, đón đầu lại là tình cảnh thế này, Bạch Nhạc không khỏi bị đánh mộng!
Bước đến tầng thứ năm, độ khó so với tầng thứ nhất ước chừng đề thăng mười sáu lần!
Mức tăng theo cấp số nhân này, quả thật khiến người tuyệt vọng!
Gần gần chỉ trăm nhịp thở, nhưng đối với Bạch Nhạc mà nói, mỗi nhịp thở đều cực kỳ gian nan, đợi khi đợt linh lực xung kích kết thúc, Bạch Nhạc thậm chí đến cả sức lực nhìn quanh đều không có, trực tiếp đặt mông ngồi bệt xuống đất.
- Mẹ nó chứ, có cần biếи ŧɦái vậy không? !
Bắt lấy kiếm, Bạch Nhạc nhất thời nhịn không được chửi ầm lên!
- Bạch Nhạc? Sao lại là ngươi?
Đúng lúc này, cách đó không xa, giọng Lý Phù Nam đột nhiên vang lên.
Thẳng đến hiện tại, Bạch Nhạc mới chú ý thấy, nơi không xa, hai người Lý Phù Nam và Văn Trạch chính đang đứng đối diện nhau, bộ dạng đều rất chật vật, so sánh ra, kỳ thực trạng thái Bạch Nhạc đã tính là không tệ.
- Lý sư huynh, Văn sư huynh, sao các ngươi còn ở chỗ này?
Nhìn hai người, Bạch Nhạc không khỏi ngạc nhiên.
Trừng mắt một cái, Văn Trạch tức giận đáp:
- Nói nhảm, không ở đây thì ở đâu? Tầng này biếи ŧɦái như vậy, ngươi nghĩ chúng ta có thể dễ dàng xông qua được chắc?
So với lúc mới vừa bước lên tầng này, tình cảnh hiện tại quả thực rất bết bát.
Bị Mạc Vô Tình bức đi lên, vừa đến nơi liền đối mặt mưa kiếm, trực tiếp đánh mộng hai người, trên thân chịu không biết bao nhiêu kiếm, có thể nói là một thân thương tích, vết máu đầy người, tình cảnh nhếch nhác bất kham.
Nếu ác thêm một chừng, không chừng mạng nhỏ hai người đã phải nằm lại chỗ này.
Khắc ấy, hai người hối hận không thôi, nếu sớm biết như vậy, bọn hắn thà liều mạng với Mạc Vô Tình chứ quyết không tùy tiện đi lên.
Đáng tiếc, trên đời này hiển nhiên không bán thuốc hối hận, Thất Tinh Tháp căn bản không cho cơ hội lui về tầng bên dưới.
Cũng may hai người đều là thiên tài nhất đẳng, tâm chí kiên cường, rốt cục cắn răng chống đỡ được.
Dù bị thương không nhẹ, song tùy theo có được tâm lý chuẩn bị, dưới uy hϊếp thế này, tiến bộ hai người đều cực nhanh, qua một ngày, đợi khi Bạch Nhạc đi vào, bọn hắn đã miễn cưỡng cầm cự được.
Kỳ thực trong lòng hai người còn có vài phần đắc ý, muốn đợi xem Mạc Vô Tình tiến vào, đối mặt mưa kiếm đổ ập tới sẽ nhếch nhác thế nào, thậm chí có thể nhân cơ hội hạ thủ với Mạc Vô Tình, báo thù khi trước!
Nhưng chẳng ai ngờ, không đợi được Mạc Vô Tình, lại đợi được Bạch Nhạc đi vào.
Đáng hận hơn cả là, gia hỏa này lại có thể cường hành chống đỡ, thậm chí còn ứng đối nhẹ nhàng hơn cả bọn bắn.
Mà lại, đứa trời đánh này rõ ràng chẳng hề hấn gì, lại vẫn chửi ầm lên nói khảo nghiệm tầng này biếи ŧɦái. . .
- Mạc Vô Tình đâu?
Nhún nhún vai, Bạch Nhạc lười nhác đáp:
- Ta vừa mới làm xong một trận với hắn, mặc dù không thắng được, chẳng qua nhân lúc tinh lực xung kích, ta liền trực tiếp chạy lên đây, đứa kia không có gan đuổi theo.
- . . .
Làm một trận với Mạc Vô Tình?
Tức thì, hai người không khỏi sửng sốt, gắt gao nhìn chằm chằm Bạch Nhạc.
Từ lúc nào mà Bạch Nhạc đã có thể so chiêu với Mạc Vô Tình? Thế chẳng phải đồng nghĩa với, hiện tại Bạch Nhạc đã có tư cách cạnh tranh với bọn hắn?
Chỉ là, nhất thời, hai người lập tức nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi!
Nghĩ đến Bạch Nhạccó thể nhẹ nhàng chống đỡ linh lực và mưa kiếm xung kích, bọn hắn muốn không tin cũng không được.
Nhưng mà. . . Thế này có phải hơi quá biếи ŧɦái rồi không?
- Bạch Nhạc, ngươi tham ngộ ra huyền cơ trong linh lực xung kích?
Nhìn chằm chằm Bạch Nhạc, Văn Trạch nhịn không được hỏi.
- Đúng vậy!
Khóe miệng thoáng nhếch lên, thấy bộ dạng kinh ngạc của đối phương, trong lòng Bạch Nhạc không khỏi có chút đắc ý, cố ý úp mở một phen.
- Điều này sao có thể. . . Sao ngươi làm được?
Cơ mặt co quắp lại, Văn Trạch vẫn khó mà tin tưởng.
- Đơn giản thôi, bắt đầu từ tầng thứ nhất, ta đã cảm ngộ biến hóa trong linh lực xung kích, thẳng đến khi nắm giữ mới bước lên tầng tiếp theo! Trên đường cứ thế đi tới, liền tới chỗ này.
Trải tay ra, Bạch Nhạc thần sắc vô tội đáp.
- . . .
Nghe câu trả lời đầy gợi đòn này của Bạch Nhạc, vô luận Văn Trạch hay Lý Phù Nam đều không nhịn được xung động muốn đánh người.
Giả bộ ngây thơ vô tội, kỳ thực trong lòng Bạch Nhạc sớm đã vui nở hoa.
Lúc trước gặp phải Hà Tương Tư, hắn liền từng nói qua, xông quá nhanh, chưa hẳn đã là chuyện tốt.
Giờ thấy được bộ dạng chật vật của hai người, không nghi ngờ đã chứng thực phán đoán kia, hắn há có thể không vui cho được.
Trừng mắt một cái, Văn Trạch tức tối nói:
- Còn giả vờ giả vịt gì nữa, muốn cười thì cứ cười đi, hai chúng ta không gian trá như ngươi đâu.
- Sao lại gian trá, đó là cơ trí! Cơ trí, hiểu không?
Bĩu môi tỏ ý không đáng, Bạch Nhạc nghiêm túc cải chính.
- Bạch tiểu tử, ngươi đắc ý cái gì! Dù ngươi chiếm được tiện nghi từ linh lực xung kích, nhưng chắc không ngờ tầng này sẽ có mưa kiếm đúng không? Ngươi lại mạnh hơn chúng ta bao nhiêu? Giờ chúng ta đều cùng điểm xuất phát mà thôi.
Hừ nhẹ một tiếng, Văn Trạch châm chọc nói.
Đúng thật, hiện tại bọn hắn ứng phó có vẻ chật vật hơn Bạch Nhạc một ít, nhưng so với khi mới bước vào thì đã cải thiện nhiều.
Ở trong tầng này một ngày, tuy bọn hắn chịu không ít khổ, nhưng dựa vào thực lực cường đại, vẫn có thể cắn răng kiên trì, hơn nữa còn được đến thu hoạch cực lớn!
Nhắc tới đây, trong lòng Bạch Nhạc cũng hiểu ra, chính như khi trước hắn nói với đám đệ tử Đạo Lăng Thiên Tông, song phương chẳng qua là lựa chọn hai phương thức ứng đối khác nhau mà thôi.
Sau cùng vẫn tính là thù đồ đồng quy!
Như thế tính ra, quả thật ai cũng không mạnh hơn ai.
Muốn nói thực sự thua thiệt, ngược lại là Mạc Vô Tình!
Hắn tự cho là thông minh, bức Lý Phù Nam và Văn Trạch đi lên tầng thứ năm, muốn dùng chiêu này để kéo dài tốc độ cảm ngộ của hai người, lại quên mất, thường thường, áp lực mới là động lượng thúc đẩy người ta đi tới.
Ở tầng thứ năm, hai người tuy chịu rất nhiều đau khổ, nhưng dưới hoàn cảnh tàn khốc đó, tốc độ cảm ngộ ngược lại nhanh hơn hắn nhiều.
Thế là dẫn đến, hắn còn chưa triệt để thích ứng linh lực xung kích ở tầng thứ tư, Lý Phù Nam và Văn Trạch lại đã đứng vững gót chân ở tầng thứ năm.
Đương nhiên, từ dài hạn mà luận, đợi khi Mạc Vô Tình đột phá, bước đến tầng thứ năm, ứng phó với mưa kiếm đầy trời này tự nhiên sẽ nhẹ nhàng chút, không đến nỗi chật vật như bọn Lý Phù Nam.
Nhưng vấn đề ở chỗ, khảo nghiệm trong Thất Tinh Tháp, một phần khốn khó nằm ở thời gian!
Nếu tất cả mọi người đều có thể ở lại không hạn chế trong Thất Tinh Tháp, như vậy dù là đệ tử tư chất bình thường cũng có thể ngộ ra cảnh giới Nhập Vi, thậm chí triệt để xông qua Thất Tinh Tháp!
Mỗi lần Thất Tinh Tháp mở ra, thời gian chỉ một mực giới hạn trong ba ngày!
Như thế, số thiên phú ngộ tính không đủ, tự nhiên khó có thời gian đi cảm ngộ, sau cùng đại bộ phận sẽ không thu hoạch được gì, u ám rời khỏi Thất Tinh Tháp.
Mà Mạc Vô Tình, cơ hồ có thể nói đã uổng phí nguyên một ngày, lại bị Lý Phù Nam và Văn Trạch kéo ra khoảng cách, theo đó khả năng xông qua Thất Tinh Tháp cũng giảm đi nhiều.
Đạo lý rất đơn giản, ba người vừa nghĩ, lập tức liền hiểu ra.
- Đúng là thông minh quá bị thông minh hại, đợi lúc hắn phát hiện ra, e là hối hận chết mất.
Cười lạnh một tiếng, Văn Trạch không chút che giấu giễu cợt nói.
- Mạc Vô Tình tính là đi đứt, chỉ không biết đám đệ tử Huyết Ảnh Ma Tông khác thế nào rồi.
Lắc lắc đầu, Lý Phù Nam nhẹ giọng nói.
Nhắc tới đây, Bạch Nhạc khẽ nhíu mày, thoáng trầm ngâm một lát, sau đó mở miệng nói:
- Ta giết mười mấy tên đệ tử Huyết Ảnh Ma Tông, số còn lại chắc đang bị các sư huynh đệ Đạo Lăng Thiên Tông vây công, đoán chừng ai cũng không chạy thoát được, lần này Huyết Ảnh Ma Tông tính là triệt để đi đứt.
- Ngươi gϊếŧ mười mấy tên?
Nghe nói thế, tức thì, Văn Trạch và Lý Phù Nam đều không khỏi kinh hô.
Nhắc tới chuyện này, nét mặt Bạch Nhạc thoáng khó coi mấy phần:
- Văn sư huynh, có một chuyện ta một mực không dám nói cho ngươi! Trước đây lúc Thánh Nữ rời khỏi Linh Tê Kiếm Tông, vì sợ Dạ Nhận tiếp tục hãm hại, liền tặng ta một tấm kiếm phù giữ mạng!
- Hả? Thánh Nữ tặng ngươi kiếm phù?
Tròng mắt trợn trừng, Văn Trạch chỉ vào Bạch Nhạc, hổn hển nói:
- Ngươi dùng rồi?
Gật đầu, Bạch Nhạc giải thích:
- Lúc gặp phải đám đệ tử Huyết Ảnh Ma Tông kia, ta vẫn đang ở tầng thứ hai, khi ấy ta chưa thể lĩnh ngộ pháp môn trong linh lực xung kích, thực lực còn xa mới mạnh như bây giờ, bị đám đệ tử Huyết Ảnh Ma Tông kia vây công, hết cách, đành phải dùng kiếm phù giữ mạng.
Nói đến đây, Bạch Nhạc chiếu theo lần trước, giải thích đầu đuôi sự thể một lần.
Nghe Bạch Nhạc nói xong, sắc mặt Văn Trạch lập tức khó coi dị thường:
- Chết tiệt, đám ngu xuẩn này, ta đều muốn đánh chết bọn hắn! Không được, lần này đi ra Thất Tinh Tháp, ngươi chỉ mặt từng đứa cho ta, đám ngu dốt đó, ai cũng đừng hòng chạy!
Nghĩ đến Bạch Nhạc lãng phí mất một tấm kiếm phù Thánh Nữ ban tặng, Văn Trạch tiếc rẻ không thôi! Đây chính là kiếm phù Thánh Nữ đời trước lưu lại, là bảo vật đủ để chém gϊếŧ cường giả Tinh Cung Cảnh, dùng một tấm liền ít một tấm, mặc dù không phải của mình, song hắn vẫn tiếc rẻ vô cùng.
…