Chương 229: Kiếm phù của Thánh Nữ

Ai có thể chứng minh?

Câu này mới là giết người không dao!

Tức thì, mặt Dương Bằng trướng đến đỏ hồng, năm chữ vô cùng đơn giản, lại chợt phá hoại sạch sẽ bầu không khí mà hắn vừa mới tạo dựng nên!

Ở trong mắt đối phương, Bạch Nhạc đã là người chết, tự nhiên không cần phải đi tính toán với người chết làm gì, nhưng Dương Bằng thì khác!

Nếu cứ theo như lời Dương Bằng nói, vậy đám đệ tử khi nãy tất phải vác theo cái tiếng bội tín bội nghĩa, dù sau này sống sót đi ra Thất Tinh Tháp, ắt cũng bị người phỉ nhổ, thậm chí liên lụy đến danh dự tông môn!

Bạch Nhạc chết rồi, vậy hắn là anh hùng, không cần phải so đo, nhưng nếu người khác đều là hạng bội tín bội nghĩa, chỉ có Dương Bằng ngươi là giảng nghĩa khí, dương danh chính đạo, thế có được không?

Dù sao cũng chết không đối chứng, dựa vào cái gì mà chỉ nghe mỗi lời từ miệng ngươi?

Phải biết, có thể tiến vào Thất Tinh Tháp đều là đệ tử xuất sắc của các tông phái, nếu bởi vì mấy câu từ miệng Dương Bằng liền hủy đi danh dự, đối với các tông mà nói, tất sẽ là tổn thất cực kỳ thảm trọng.

Sự tình can hệ đến danh dự tông môn, dù Dương Bằng ngươi có là hậu nhân của Tinh Hà lão tổ, thì lời này cũng phải trước một bước nói cho rõ ràng mới được!

Nháy mắt, trong lòng chúng nhân tại trường đều có so đo, lúc ánh mắt lần nữa dừng ở trên thân Dương Bằng, thần sắc lại đã không còn hiền từ như mới ban đầu.

Dương Bằng bị câu nói này làm cho tức đến cả người run lên, lại không biết nên cãi lại thế nào!

Rốt cuộc, chính như đối phương nói, một khi Bạch Nhạc chết rồi, vậy liền chết không đối chứng, khi ấy cả đám cứ cãi cọ với nhau thôi, dù sao cũng không lộ ra được chân tướng, đâu thể lời Dương Bằng nói là thật, lời đệ tử tông phái bọn hắn nói là giả được?

- Đủ rồi!

Lông mày nhướng lên, Tinh Hà lão tổ nhàn nhạt nói:

- Bằng nhi, chuyện không có chứng cứ, tốt nhất đừng nên nhiều lời.

Hít sâu một hơi, Dương Bằng lập tức cười lạnh nói:

- Không có chứng cứ? Vậy thì chưa hẳn, Bạch huynh đệ cát nhân thiên tướng, chắc gì đã không thể trốn ra được, đến khi ấy, món nợ này, chúng ta tự nhiên có thể lần nữa tính cho rõ ràng!

Đối với ngôn từ hiển nhiên càng giống như lời giận dỗi này của Dương Bằng, tất cả mọi người đều không mấy đệ tử!

Hơn mười tên đệ tử Huyết Ảnh Ma Tông liên thủ vây công, tình huống như thế, nếu còn có thể trốn được đi ra, trừ phi Bạch Nhạc là đệ tử chân truyền của Đạo Lăng Thiên Tông thì may ra mới có vài phần khả năng.

- Huyết Vô Ngân, đệ tử Huyết Ảnh Ma Tông các ngươi làm vậy, ngươi có lời gì để nói không?

Trưởng lão vừa mới lên tiếng kia đột nhiên quay sang chất vấn Huyết Vô Ngân.

Trong mắt chớp qua một tia khinh miệt, Huyết Vô Ngân lạnh lùng liếc nhìn đối phương, không đáng nói:

- Cút! Ngươi tính là cái thá gì, cũng xứng chất vấn bản quân?

Chỉ một ánh mắt, một câu nói, liền kèm theo đó là một luồng áp lực khủng bố bất ngờ đánh tới, trưởng lão kia bỗng như bị trọng thương, sắc mặt trắng bệch, liên tiếp giật lùi ra sau mấy bước mới miễn cưỡng đứng vững thân hình.

Chênh lệch quá lớn!

Ma đạo cự kình như Huyết Ảnh Ma Quân, căn bản không phải trưởng lão tông môn tầm thường như người này có thể chống lại được.

Quay đầu, khóe miệng Huyết Vô Ngân nhếch lên ý cười hài hước, mở miệng nói:

- Tử Dương Chân Nhân, với cục diện bây giờ, theo ta thấy, sợ rằng phần thắng của ngươi không lớn lắm đâu!

Đối với tin tức Dương Bằng mang về, vị Huyết Ảnh Ma Quân này chẳng những không có nửa điểm lúng túng, ngược lại còn lộ ra vài phần đắc ý.

Đến đẳng cấp như bọn hắn, sớm đã không dùng đúng sai đơn giản để cân nhắc vấn đề!

Đánh cuộc đã lập, dù đệ tử Huyết Ảnh Ma Tông dùng thủ đoạn không mấy vẻ vang, đó cũng là bản lĩnh của người ta, không hề ảnh hưởng tới đánh cuộc.

Lạnh lùng liếc nhìn Huyết Vô Ngân một cái, Tử Dương Chân Nhân thản nhiên nói:



- Hết thảy đều còn chưa biết, giờ đã đắc ý, có phải sớm quá rồi không.

Quẳng xuống câu này, Tử Dương Chân Nhân không tiếp tục để ý Huyết Vô Ngân, lần nữa nhắm mắt dưỡng thần.

Liếc mắt nhìn hai người một cái thật sâu, Tinh Hà lão tổ cũng không nói gì thêm.

Đám đệ tử mặt dưới tranh đấu với nhau, ai thắng ai thua thật ra không hề quan trọng, then chốt là thắng bại sau cùng giữa ba người Lý Phù Nam, Văn Trạch và Mạc Vô Tình.

Còn về cái tên Bạch Nhạc kia. . . Tuy có vài phần đáng tiếc, nhưng chết rồi thì thôi, chỉ có thể nói mạng hắn không tốt, không trách được người khác!

... ... ... ...

Đạp bước tiến vào tầng thứ ba, Bạch Nhạc lập tức cảm nhận được áp lực xung quanh đột nhiên tăng vọt!

- Quả nhiên áp lực ở mỗi tầng đều tăng lên gấp đôi?

Thoáng quan sát cảnh vật chung quanh một lượt, Bạch Nhạc hít sâu một hơi, lại không đi loạn, cứ vậy lẳng lặng đứng đó, chờ đợi linh lực xung kích đi đến.

Nhưng mà, ngay đúng lúc này, Bạch Nhạc đột nhiên cảm ứng được, tựa hồ phía xa xa có người đang chạy tới vị trí mình đang đứng.

Chớp mắt, Bạch Nhạc liền thấy được mấy khuôn mặt quen thuộc.

- Bạch sư huynh, ngươi không sao? Ha ha ha, quá tốt!

Nhìn thấy Bạch Nhạc, đám đệ tử Đạo Lăng Thiên Tông liền nhịn không được hoan hô.

Mỗi khi bước đến tầng tiếp theo, vị trí xuất hiện sẽ không cố định, đám đệ tử Đạo Lăng Thiên Tông này một mực phân tán đi ra, chính là để đợi Bạch Nhạc hoặc người Huyết Ảnh Ma Tông đi lên.

Đương nhiên, theo như bọn hắn phán đoán, sợ rằng Bạch Nhạc đã lành ít dữ nhiều! Bọn hắn trông chừng ở đây phần nhiều là vì muốn chém gϊếŧ đám đệ tử Huyết Ảnh Ma Tông kia, báo thù cho Bạch Nhạc.

Chứng kiến đám đệ tử Đạo Lăng Thiên Tông này, tròng mắt Bạch Nhạc đột nhiên co rụt lại, trong lòng không khỏi có chút bất an.

Dù chỉ một câu đơn giản, nhưng Bạch Nhạc lại có thể nghe ra được, đối phương hẳn đã gặp phải đám đệ tử chính đạo trốn đi lên, biết được tình cảnh của mình.

Thành thật mà nói, điều này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Bạch Nhạc.

Sớm gặp phải đối phương, liền đồng nghĩa với, Bạch Nhạc nhất định phải sớm tìm ra lý do giải thích phù hợp, bằng không, sợ rằng khó mà qua được cửa đám đệ tử Đạo Lăng Thiên Tông này.

Hắn đâu thể giết sạch đám đệ tử Đạo Lăng Thiên Tông này để bịt miệng được?

Không phải nói Bạch Nhạc không có thực lực làm thế, toàn lực ra tay, lại đánh khi đối phương không kịp phòng bị, Bạch Nhạc tự tin tám chín phần mười có thể giết sạch đám đệ tử Đạo Lăng Thiên Tông này!

Nhưng mà. . . Chuyện như thế, Bạch Nhạc há có thể làm ra được?

Khoan nói thời gian qua, bởi vì quan hệ với Văn Trạch, đối phương sớm đã thân quen với hắn, chỉ riêng chuyện đối phương ngừng lại ở chỗ này, chính là vì tìm hắn, hoặc là giúp hắn báo thù, hắn đã khó mà hạ thủ cho được!

Bạch Nhạc là ma tu, điều này không giả, quả thực hắn cũng thích cảm giác tùy tiện xương cuồng, khoái ý ân cừu kia, nhưng vậy không có nghĩa là hắn nguyện bất chấp thủ đoạn, hành sự giống hệt đám ma tu!

Bạch Nhạc là ma, nhưng loại ma này khác với ma tu tàn độc như Phá Nam Phi hay Âm Dương Quỷ Đồng!

Đấy cũng là điểm khiến Bạch Nhạc một mực chán ghét ma đạo!

Trong đầu còn đang chuyển qua vô số ý niệm, đám đệ tử Đạo Lăng Thiên Tông lại đã chạy tới trước mặt, dùng sức ôm lấy Bạch Nhạc, hồ hởi nói:

- Quá tốt, chúng ta nghe đám ngu xuẩn kia khai hết rồi, còn đang lo lắng cho ngươi. Bạch sư huynh, nói nhanh chút, sao ngươi trốn ra được?

Nhìn vào mắt đối phương, Bạch Nhạc lại một mực trầm mặc, không phải hắn không muốn nói, mà là căn bản không biết nên giải thích thế nào.

Nhận thấy tình tự Bạch Nhạc tựa hồ có gì đó không đúng, đám đệ tử Đạo Lăng Thiên Tông này không khỏi nhỏ giọng hỏi:

- Bạch sư huynh, ngươi sao thế?

Hít sâu một hơi, lúc này Bạch Nhạc mới chậm rãi lắc đầu, nói:

- Không sao, chỉ là có chút chuyện. . . Một lời khó nói hết!



Không cách nào hồi đáp, Bạch Nhạc đành phải tạm thời qua quít cho xong chuyện.

- Những người khác đâu? Chết hết cả rồi?

Một người trong đám đệ tử Đạo Lăng Thiên Tông tựa hồ nghĩ đến điều gì, nhẹ giọng mở miệng nói:

- Bạch sư huynh, ngươi không cần tự trách, đấy không phải là ngươi sai! Là bọn hắn gieo gió gặt bão, ngươi đã làm đủ nhiều.

- . . .

- …

Bạch Nhạc vạn vạn không nghĩ tới đối phương sẽ nghĩ ra lý do như thế, hết cách, thế là đành phải thuận theo lời đối phương:

- Trừ Dương huynh có lệnh bài đệ tử Thất Tinh Tông ra, những người khác. . . Đều chết sạch.

Nghe được lời này của Bạch Nhạc, đối phương lập tức tưởng đã tìm được nguyên nhân Bạch Nhạc tình tự không cao, vội an ủi nói:

- Bạch sư huynh, chúng ta nghe nói, là đám phế vật kia nhát gan sợ chết, đào tẩu đi trước, bởi thế mới dẫn đến thất bại, nếu bọn hắn chịu nghe ngươi, chưa hẳn sẽ thua dưới tay đám rác rưởi Huyết Ảnh Ma Tông, ngươi ngàn vạn không cần tự trách.

Khẽ lắc đầu, Bạch Nhạc vẫn không đáp lời.

- Bạch sư huynh, tỉnh thần lại đi, ngươi từng nói lần này phải xông qua Thất Tinh Tháp! Giờ Văn sư huynh hẳn đã xông đến tầng thứ năm, nếu ngươi còn không đuổi theo, chẳng phải bị hắn bỏ xa!

Vỗ vỗ vai Bạch Nhạc, đệ tử Đạo Lăng Thiên Tông kia khẽ cười nói:

- Văn sư huynh chính miệng nói qua, lần này làm sao cũng phải xông qua Thất Tinh Tháp, bại bởi Thánh Nữ không mất mặt, nhưng bại bởi Thánh Nữ khi còn chín tuổi thì thực sự quá mất mặt.

Thánh Nữ!

Hai tiếng này đối phương chỉ thuận miệng nói ra, nhưng rơi vào trong tai Bạch Nhạc lại giống như tia chớp xé tan bóng đêm, nháy mắt liền khiến trong đầu Bạch Nhạc nảy sinh một ý niệm tuyệt diệu.

Thoáng trầm mặc khoảnh khắc, lúc này Bạch Nhạc mới chậm rãi nói:

- Không sai, ta không thể cô phụ kỳ vọng Thánh Nữ dành cho mình!

- Hả?

Ngẩng đầu lên, đón lấy ánh mắt đối phương, Bạch Nhạc từ từ nói tiếp:

- Ta không muốn lừa gạt các ngươi, đám đệ tử chính đạo kia, thật. . . Là do ta gϊếŧ!

- Cái gì?

Nghe được lời này của Bạch Nhạc, chúng đệ tử Đạo Lăng Thiên Tông tại trường không khỏi bị dọa nhảy dựng, lập tức kinh hô ra tiếng.

Tuy bọn hắn cũng trơ trẽn với hành vi của đám đệ tử chính đạo kia, nhưng nếu nói gϊếŧ đối phương, vậy có phải hơi quá rồi không?

Không đợi đối phương chất vấn, Bạch Nhạc đã giải thích:

- Không chỉ thế thôi đâu, Dương huynh cũng là ta cưỡng bức lui ra Thất Tinh Tháp! Tình hình khi đó, ta căn bản không cách nào cầm cự được trước sự vây giết của nhiều đệ tử Huyết Ảnh Ma Tông như vậy. . . Bị bức đành chịu, cuối cùng phải dùng đến kiếm phù trước đây Thánh Nữ lưu lại cho ta!

Nghe thế, chúng đệ tử Đạo Lăng Thiên Tông không khỏi ngẩn người!

Đương sơ lúc Vân Mộng Chân ở Linh Tê Kiếm Tông từng rất ưu ái Bạch Nhạc, lưu cho Bạch Nhạc không ít chỗ tốt, điều này bọn họ cũng biết, rốt cuộc, có thể nói Bạch Nhạc là người đã cứu mạng Thánh Nữ! Nhưng mà trước khi rời đi, Thánh Nữ thật còn đưa cho Bạch Nhạc kiếm phù hộ thân?

Trên thực tế, chuyện kiếm phù là Bạch Nhạc nói bậy, trong lúc vội vàng hắn căn bản không nghĩ ra được bảo vật gì thích hợp, chỉ nhớ trước kia lúc Dương Bằng đối mặt nguy cơ từng dùng qua một tấm kiếm phù hộ mệnh Tinh Hà lão tổ đưa cho, thế là hắn bèn thuận miệng bịa đặt đi ra.

- Chỉ tiếc, ta căn bản không cách nào khống chế lực lượng kiếm phù, thời khắc sinh tử, kiếm phù phát nổ, công kích không phân địch ta. . . Những đệ tử chính đạo kia và người Huyết Ảnh Ma Tông đều chết sạch dưới kiếm phù!

Nói đến đây, trên mặt Bạch Nhạc lần nữa lộ ra một tia áo não, bi thương kêu lên.