Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thái Thượng Kiếm Tôn

Chương 226: Bội tín bội nghĩa

« Chương TrướcChương Tiếp »
Coong!

Một tiếng kiếm rền vang, trên thân Bạch Nhạc đột nhiên bùng lên tử mang huyễn lệ, lực lượng Tử Phủ đẩy lên đỉnh điểm, một tay Ngu Kiếm được Bạch Nhạc thi triển vô cùng nhuần nhuyễn!

Luận tinh diệu và uy lực, Ngu Kiếm có thể không bằng Linh Tê Kiếm Quyết, nhưng trong tình huống hỗn chiến thế này, Ngu Kiếm hiển nhiên càng thực dụng!

Dốc sức điều động lực lượng Tử Phủ, kiếm trong tay Bạch Nhạc vừa nhanh lại vừa độc!

Vô luận là ai, chính diện nghênh đón kiếm từ Bạch Nhạc đều tất khẽ đụng liền vỡ!

Trước đó lúc ở Thất Tinh Tông, Bạch Nhạc chỉ là nương theo thanh danh Văn Trạch và đám đệ tử Đạo Lăng Thiên Tông mới nổi tiếng! Mà giờ này khắc này, Bạch Nhạc lần nữa ra tay, lần đầu tiên triển hiện ra thực lực trước mắt chúng nhân.

Một kiếm vô địch!

Đối mặt nhiều đệ tử Huyết Ảnh Ma Tông như vậy, Bạch Nhạc tất phải đánh ra khí thế, chỉ vậy mới có thể mở ra một con đường máu, bức lui đối phương.

Đám đệ tử chính đạo này đang liều mạng, Bạch Nhạc lại sao không phải như thế?

Mang theo đám đồng đội thực lực hiển nhiên kém xa đối phương một đoạn, thậm chí ngay cả lòng tin đều không đủ, muốn đánh bại chúng đệ tử Huyết Ảnh Ma Tông, dù Bạch Nhạc có tự tin đến mấy cũng không dám nói hoàn toàn nắm bắt.

Trận chiến này, muốn thắng, liền chỉ có đập nồi dìm thuyền!

Bạch Nhạc rất rõ ràng điểm này, thế nên hắn phải bức chính mình đến giới hạn, triệt để kích phát tiềm lực trong cơ thể!

Trên đời có hai loại người!

Một loại biết khó mà lui, một loại khác, thì lại vượt khó mà lên!

Đây là hai loại tính cách, mang đến cũng là hai loại nhân sinh hoàn toàn khác biệt.

Một kiếm vô địch!

Ngắn ngủi không đến một khắc, đám đệ tử Huyết Ảnh Ma Tông, bao gồm cả tên dẫn đầu đều đã giao thủ qua với Bạch Nhạc, nhưng không một ai có thể tiếp được kiếm trong tay hắn cả!

Nếu không phải người chính đạo quá yếu, Bạch Nhạc không thể không phân thần hỗ trợ, cứ một đấu một mà luận, căn bản không người có thể sống sót dưới kiếm Bạch Nhạc!

Quá mạnh!

Giờ này khắc này, thứ đám đệ tử Huyết Ảnh Ma Tông cảm nhận được từ trên người Bạch Nhạc là áp lực tương tự như Cổ Hiên trước đây, hay là Mạc Vô Tình bây giờ.

Ai có thể ngờ, tiểu tử đương sơ gần gần chỉ mới bước vào Linh Phủ, ai cũng không thực sự để vào trong mắt, bây giờ lại đi đến độ cao khiến người kinh sợ như thế.

Thiên kiêu!

Phảng phất như chỉ hai chữ này mới có thể hình dung sự đáng sợ của Bạch Nhạc.

Có thể hiện tại Bạch Nhạc còn chưa bằng được Lý Phù Nam và Mạc Vô Tình, nhưng chỉ cần cho hắn thêm chút ngày giờ, thành tựu tất sẽ không dưới những thiên kiêu kia.

Lúc này, trên thân tên đệ tử Huyết Ảnh Ma Tông cũng cuộn trào sát khí.

Trận chiến trước mắt khiến hắn ý thức được rõ ràng sự đáng sợ của Bạch Nhạc, chỉ cần có thể tập sát Bạch Nhạc, dù kế hoạch lần này thất bại, hẳn cũng đáng giá.

Nghĩ tới đó, trong đầu hắn chớp qua một ý niệm tuyệt diệu!

- Không cần những người khác, tất cả đệ tử toàn lực vây gϊếŧ Bạch Nhạc!

Câu này vừa ra, lập tức khiến chúng nhân tại trường thoáng ngưng trệ, sau đó thốt nhiên biến sắc.

Dù là Bạch Nhạc, khắc này trong lòng cũng không khỏi sản sinh một tia sợ hãi.

Gay to rồi!

Nháy mắt, Bạch Nhạc thanh tỉnh ý thức được nguy cơ.

Hiện tại sở dĩ hắn có thể ổn định tình thế là bởi có đám đệ tử chính đạo cầm chân đối phương, nhờ đó hắn mới có thể như lợi kiếm cường hành đâm xuyên trận hình đối phương, tiến lui như vào chỗ không người, miễn cưỡng duy trì cục diện!

Nhưng một khi không còn đám đệ tử chính đạo kiềm chế, hắn dù có năng lực lớn bằng trời thì nói thế nào cũng chỉ là Linh Phủ trung kỳ mà thôi, làm sao có thể đồng thời đối mặt hơn mười tên cường giả Linh Phủ hậu kỳ vây gϊếŧ?

Đừng thấy trước đó Bạch Nhạc ra tay, nhìn qua tựa hồ đang cứu những người này, nhưng thật đến thời khắc đối diện sinh tử, nhân tính thường thường là thứ rất không đáng tin.

Nói cho cùng, Bạch Nhạc và đám người này chẳng qua chỉ là người xa lạ mà thôi!



Gần gần một câu, liền có không ít đệ tử chính đạo bắt đầu ngập ngừng.

Một bên là cược lên tính mệnh, cùng theo Bạch Nhạc tiếp tục đánh sống đánh chết với người Huyết Ảnh Ma Tông, chiến một trận không biết thắng hay thua, không, thậm chí có thể nói là phần thua nhiều hơn phần thắng.

Bên khác thì lại có thể mượn lấy cơ hội đối phương vây gϊếŧ Bạch Nhạc nhảy lên tầng thứ ba, bình yên thoát thân!

Hai lựa chọn như thế đặt ở trước mặt, há có thể không khiến bọn hắn ngập ngừng?

- Đừng nghe đám ma tu này nói bậy, Bạch huynh đệ vì cứu chúng ta mới ra tay, nếu lúc này chúng ta bỏ hắn mà đi, vậy thì khác gì súc sinh? Ngày sau lại có mặt mũi nào tự xưng đệ tử chính đạo?

Ngửi được khí tức nguy hiểm, Dương Bằng cướp trước một bước mở miệng nói.

Đối với đám đệ tử chính đạo tại trường, câu này rốt cục vẫn có chút tác dụng, song cũng chỉ gần gần duy trì trong nháy mắt mà thôi.

Chính đạo không chính đạo cái gì, đối mặt sinh tử, ai để ý mấy thứ này?

Chỉ cần Bạch Nhạc chết ở chỗ này, thậm chí cả Dương Bằng cũng chết ở chỗ này, lại có ai biết được?

Muốn nói bội tín bội nghĩa, vậy cũng là cả đám cùng lúc bội tín bội nghĩa, ai lại dám nói đi ra?

Thật có người nào không chịu, lưu lại bồi cùng Bạch Nhạc, vậy sau cùng chẳng phải cũng là con đường chết?

Chỉ cần trốn đi, chỉ cần sống sót, vậy tất cũng là bội tín bội nghĩa, chẳng qua là năm mươi bước cười một trăm bước thôi, không có gì to tát cả!

Nghĩ thông điểm này, lập tức liền có người cắn răng đi trước ngừng tay, lao thẳng đến lối vào tầng thứ ba!

Được tên đệ tử Huyết Ảnh Ma Tông cầm đầu thụ ý, quả nhiên không có bất kỳ người nào tiến lại ngăn cản, chỉ sau mấy giây, tên đệ tử chính đạo đi trước đào tẩu đã như nguyện xông lên tầng tiếp theo.

Cùng lúc, tên đệ tử Huyết Ảnh Ma Tông mới được rảnh tay lập tức hung hãn gia nhập vào nhóm đang tiến hành vây công Bạch Nhạc!

Chính như khi trước có người đầu tiên nguyện đứng ra kề vai chiến đấu với Bạch Nhạc, một khi có kẻ đi trước dẫn đầu, liền như hiệu ứng domino, nháy mắt liên minh tạm thời thật không dễ dàng mới đoàn kết lại được bỗng chốc sụp đổ.

Một người, hai người, ba người. . . Mười người!

Ngắn ngủi không đến trăm nhịp thở, liên tục có mười người trốn lên tầng tiếp theo!

Chứng kiến hết thảy, Dương Bằng mắt như muốn nứt, điên cuồng kêu hét, nhưng không tạo được bất kỳ tác dụng nào!

Dù là mấy người còn lại cũng đã không còn chiến ý, dồn dập ngừng tay, ánh mắt lấp lánh, yên ắng dời bước đến lối vào tầng tiếp theo.

- Phốc!

Liên tiếp có đệ tử Huyết Ảnh Ma Tông rảnh tay gia nhập vây công Bạch Nhạc, dù Bạch Nhạc có hung hãn đến mấy cũng khó mà trụ được, miệng phun ra một búng máu, cả người nện bay ra sau, trên thân hiện ra mấy đạo vết máu!

Đấy còn là Thông Thiên Ma Thể tự động kích phát, năng lực phòng ngự đề cao, bằng không, lần này liền đủ để khiến Bạch Nhạc trọng thương.

Quá khủng bố!

Mất đi trợ thủ, Bạch Nhạc mới thực sự ý thức được, đồng thời đối mặt nhiều cao thủ như vậy vây công là chuyện đáng sợ đến cỡ nào!

Giờ này khắc này, trong lòng Bạch Nhạc không khỏi cuộn lên sát cơ ngất trời!

Sát khí đó không chỉ nhắm đến đệ tử Huyết Ảnh Ma Tông, đồng thời cũng nhắm đến đám đệ tử chính đạo bội tín bội nghĩa kia!

- Ha ha, Bạch Nhạc, ngươi thấy chứ? Đấy là người mà ngươi muốn cứu, muốn giúp! Đấy là bộ mặt thật của cái gọi là đệ tử chính đạo, thế nào, biệt khuất không?

Thấy Bạch Nhạc đã bị thương, thấy thế cục lần nữa về lại trong tầm khống chế, tên đệ tử Huyết Ảnh Ma Tông dẫn đầu kia không khỏi cười lạnh châm chọc nói.

- Biệt khuất?

Ngẩng đầu lên, trong mắt Bạch Nhạc đột nhiên chớp qua một mạt sát khí khủng bố, lạnh lùng nói:

- Ngươi cũng quá coi thường Bạch mỗ, dù chỉ còn mỗi mình ta thì đã sao? Trận chiến này còn chưa kết thúc đâu!

Bại ư?

Nếu Bạch Nhạc chỉ là đệ tử Linh Tê Kiếm Tông, đánh đến trình độ này, tự nhiên là đã bại, không còn chút dư địa nào để xoay vần, thậm chí ngay cả cơ hội đào tẩu đều không có!

Nhưng vấn đề ở chỗ, Bạch Nhạc không chỉ là đệ tử Linh Tê Kiếm Tông, hắn còn là truyền nhân của Thông Thiên Ma Quân!



Giờ này khắc này, đám đệ tử Huyết Ảnh Ma Tông trước mắt đã triệt để chọc giận Bạch Nhạc.

Bạch Nhạc không biết người bên ngoài có thể thấy được tình cảnh trong Thất Tinh Tháp hay không, nhưng chuyện đến nước này, hắn đã hết cách, dù mạo hiểm cũng phải đánh cược một lần!

Chẳng qua, trước khi đó, Bạch Nhạc còn có một việc phải làm, đó chính là bức đi Dương Bằng!

Nháy mắt, thân hình hơi lắc, Bạch Nhạc tức tốc lao đến bên người Dương Bằng, bắt lấy cổ áo Dương Bằng quát:

- Đi, bóp nát lệnh bài thân phận, cút ra Thất Tinh Tháp cho ta!

- Bạch Nhạc!

Nhìn vào Bạch Nhạc, hai mắt Dương Bằng đỏ hồng:

- Ta không đi, dù chết ta cũng phải chết chung với ngươi!

- Chết? Nếu ngươi đã muốn chết, vậy ta đích thân thành toàn cho ngươi, được không?

Tức thì, một tay túm lấy cổ Dương Bằng, Bạch Nhạc lạnh lùng nói:

- Ta chỉ cho ngươi thời gian ba nhịp thở, không đi, ta liền tự tay gϊếŧ ngươi!

Khắc này, Dương Bằng cảm nhận được rõ ràng sát khí lạnh như băng trong mắt Bạch Nhạc!

Hắn biết, Bạch Nhạc không phải đang nói đùa, lúc này Bạch Nhạc lãnh khốc như ma, quả thực khiến người sợ hãi!

- Ba!

Gắt gao nhìn chằm chằm vào mắt Bạch Nhạc, không biết tại sao, Dương Bằng đột nhiên cảm nhận được khí tức như là truyền nhân Ma Quân trên thân Bạch Nhạc.

- Hai!

Bàn tay thoáng siết chặt, Bạch Nhạc lạnh lùng đếm tiếp!

- Một!

Nhận thấy sát khí càng lúc càng băng lãnh trên người Bạch Nhạc, bị bức đành chịu, nháy mắt khi con số cuối cùng vừa thốt lên, Dương Bằng rốt cục phải bóp nát lệnh bài thân phận!

Tức thì, ngôi sao giữa trời đột ngột rọi xuống tinh quang huyễn lệ, bao phủ lấy Dương Bằng!

Cả người hắn giãy thoát khỏi tay Bạch Nhạc, rơi vào trong phiến không gian vặn vẹo kia, trực tiếp tan biến khỏi Thất Tinh Tháp.

Thấy Dương Bằng tan biến, chút do dự sau cùng trong mắt Bạch Nhạc cũng triệt để tiêu tán.

Xoay người lại, trên thân Bạch Nhạc chỉ còn mỗi sát khí thấu xương!

Trốn!

Lúc này, ba bốn tên đệ tử chính đạo còn sót lại chính đang bỏ trốn đến lối vào tầng thứ hai!

- Một đám bội tín bội nghĩa, các ngươi đến cả ma tu đều không bằng. . . Còn sống làm cái gì?

Thân hình như điện, nháy mắt Bạch Nhạc đã bước ra trước một bước, kiếm trong tay hung hăng chém xuống, tức thì, một tên đệ tử chính đạo đang chạy trốn bị Bạch Nhạc tự tay chém gϊếŧ!

Hết thảy diễn ra quá nhanh, mãi đến lúc này những người khác mới đột nhiên ý thức được, vừa rồi Bạch Nhạc không phải đang hù dọa Dương Bằng, nếu Dương Bằng không đi, Bạch Nhạc thật có khả năng sẽ hạ sát thủ!

Oanh!

Ngay lúc đó, lại một đợt linh lực xung kích đánh tới! Đã tiến sát lối vào tầng thứ ba, linh lực xung kích ở đây, dù có là ai cũng không cách nào lơ là, thoáng chốc, tất cả mọi người đều không thể không dành ra một phần tinh lực đi đối kháng linh lực xung kích.

Nhưng mà, đối với Bạch Nhạc, linh lực xung kích kiểu này căn bản không ảnh hưởng gì tới hắn!

Sát khí trong mắt tăng vọt, bước chân khẽ đảo, lực lượng Thông Thiên Ma Thể theo đó bạo phát ra, có cỗ lực lượng khủng bố kia chống đỡ, Bạch Nhạc xuất kiếm càng nhanh, ba tên đệ tử chính đạo còn đang bị linh lực xung kích ảnh hưởng, há kịp làm ra phản ứng, thoáng chốc liền bị Bạch Nhạc đồ sát sạch sẽ!

Thẳng đến lúc này Bạch Nhạc mới chợt quay lưng, đối mặt với đám đệ tử Huyết Ảnh Ma Tông, lạnh lùng gằn giọng nói:

- Bây giờ … đến lượt các ngươi!

« Chương TrướcChương Tiếp »