Chương 223: Thừa cơ chém giết

Không hỏi tu vi, chỉ nhìn thiên phú và ngộ tính.

Đây chính là quy tắc cơ bản trong Thất Tinh Tháp!

Đối với người thiên phú ngộ tính bình thường mà nói, linh lực xung kích chỉ là khảo nghiệm, là trở ngại bọn hắn phải xông qua trong Thất Tinh Tháp.

Nhưng mà, đối với thiên tài, đây ngược lại là cơ hội, mỗi một lần linh lực xung kích đều là cơ hội cho bọn hắn hiểu được quy tắc Thất Tinh Tháp, là cơ hội để bản thân cảm ngộ đề thăng, thậm chí chỉ cần thông qua khảo nghiệm, bọn hắn liền giành được thu hoạch cực lớn.

Rất hiển nhiên, đám đệ tử Huyết Ảnh Ma Tông trước mắt chỉ là loại tài trí bình thường, còn Bạch Nhạc lại vừa khéo là thiên tài!

Mỗi một lần linh lực xung kích, ước chừng sẽ duy trì trên dưới trăm nhịp thở.

Đối với Bạch Nhạc, trăm nhịp thở này chính là cơ hội tốt nhất để hắn chuyển bại thành thắng.

Trong mắt lộ ra sát cơ, Bạch Nhạc đột nhiên biến chiêu.

Thời gian linh lực xung kích rất ngắn, nếu hắn không thể tranh thủ đánh trọng thương, thậm chí chém gϊếŧ đối phương trong thời gian này, như vậy không chút nghi ngờ, đợi khi linh lực xung kích kết thúc, đối phương hoãn thần lại được, ắt sẽ không nhìn hết thảy liều mạng với hắn trước khi lần linh lực xung kích tiếp theo đi đến.

Nếu chỉ có một mình, vậy cũng liền thôi, đánh không lại, chí ít còn có thể trốn, nhưng giờ còn phải bảo hộ Hà Tương Tư, Bạch Nhạc nhiều ít có chút vướng tay vướng chân.

Như thế, cách giải quyết duy nhất chính là nhân cơ hội này, trực tiếp đánh gục đối phương.

Trong lúc giao thủ, Bạch Nhạc cũng đã phân biệt ra được thực lực mạnh yếu của ba người này, kiếm trong tay hoành ngang một cái, chọn tên thực lực yếu nhất, hung hãn bạo phát ra toàn bộ thực lực, chém tới.

Linh Tê Nhất Kiếm!

Ngu Kiếm tuy bất phàm, nhưng với Bạch Nhạc, thứ hắn mạnh nhất vẫn là Linh Tê Kiếm Quyết!

Nếu trong tình huống bình thường, ba người đối phương liên thủ lại, Bạch Nhạc chưa hẳn tìm được cơ hội tung ra một kích chí mạng, nhưng giờ đây, đối phương bị linh lực xung kích ảnh hưởng, thực lực hay phản ứng đều giảm đi nhiều, hiệu quả tự nhiên sẽ khác.

Phốc!

Gần gần chỉ chớp mắt, hai người kia thậm chí đều chưa kịp có phản ứng, kiếm trong tay Bạch Nhạc đã đâm thủng yết hầu tên đệ tử Huyết Ảnh Ma Tông, một kích chí mạng!

- Trốn!

Một kiếm này, quả thực hù sợ hai người còn lại!

Mặc dù kiếm vừa rồi không chém tới bọn hắn, nhưng trong lòng bọn hắn lại rất rõ ràng, trong tình cảnh bị linh lực xung kích ảnh hưởng, e rằng không ai trong bọn hắn có thể ngăn được một kiếm khủng bố kia.



Phải biết, khi nãy sở dĩ bọn hắn có thể nhẹ nhàng áp chế Hà Tương Tư và Mạc Vân Tô liên thủ, chính là mượn nhờ linh lực xung kích!

Ai có thể ngờ, đến khi đối mặt Bạch Nhạc, cục diện lại đảo chiều.

Chết một người, không chỉ đánh vỡ thế cục cân bằng, quan trọng hơn hết là triệt để hủy đi lòng tin của bọn hắn.

Dù sao mệnh lệnh bọn hắn thu được chỉ là tận lực khu trục hoặc tập sát đệ tử chính đạo, căn bản không nhất thiết phải liều chết với Bạch Nhạc.

Mặc dù thừa cơ gϊếŧ một người, nhưng trên thực tế, Bạch Nhạc cũng thắng không hề nhẹ nhàng, huống hồ còn phải chiếu cố Hà Tương Tư, tự nhiên khó mà đuổi theo cho được.

Thoáng chốc, hai tên đệ tử Huyết Ảnh Ma Tông còn lại đã đào tẩu mất dạng.

Thở phào một hơi, thoáng phục hồi lại tinh thần, trong lòng Bạch Nhạc không khỏi có chút sau sợ.

Nếu không phải nhờ có linh lực xung kích ảnh hưởng, đồng thời đối mặt ba người vây công, bản thân hắn sợ rằng khó mà ứng phó được, thật bức đến vạn bất đắc dĩ, bại lộ Thông Thiên Ma Công, kết cục thế nào thật khó dự liệu.

- Tư tỷ, ngươi đỡ hơn chút nào không?

Lùi đến bên cạnh Hà Tương Tư, Bạch Nhạc cúi người nhẹ giọng hỏi.

Nhìn vào ánh mắt thân thiết của Bạch Nhạc, trong lòng Hà Tương Tư không khỏi có chút ấm áp, khẽ cắn môi, lại không thốt lên lời nào.

Giữa lúc nguy cơ sinh tử, người yêu đã từng Mạc Vân Tô vì cầu sinh, không chút do dự vứt bỏ nàng, nhưng thiếu niên Bạch Nhạc mới vừa quen biết không lâu này, lại nguyện ý không màng sinh tử tới cứu! Tâm tình phức tạp trong đó, thực sự khó mà dùng lời diễn tả.

Quan trọng hơn là, Hà Tương Tư nhìn ra được rõ ràng, ánh mắt Bạch Nhạc nhìn nàng hoàn toàn không có sắc dục, chỉ có quan tâm đơn thuần.

Chấp nhận rủi ro tới cứu, lại không tham muốn sắc đẹp của nàng, chính thái độ quan tâm đơn thuần đó, lại càng khiến ấm áp và cảm động.

- Tiểu Nhạc, có thể để ta dựa vào một lát không?

Ngẩng đầu nhìn Bạch Nhạc, Hà Tương Tư nhẹ giọng hỏi.

Chứng kiến bộ dạng tiều tụy bây giờ của Hà Tương Tư, trong lòng Bạch Nhạc không khỏi khe khẽ thở dài.

Mặc dù hắn tới chậm chút, không thể thấy được tình hình cụ thể, tuy chỉ phỏng đoán, song cũng đoán được phần nào chân tướng sự tình, ở vào thời khắc sinh tử, Mạc Vân Tô ném bỏ đã mang đến cho Hà Tương Tư đả kích lớn thế nào, quả thực khó mà tưởng tượng.

Không nói gì, Bạch Nhạc lẳng lặng đưa tay ôm lấy Hà Tương Tư, mặc cho nàng tựa lên vai mình.



... . ..

- Thế này thì biếи ŧɦái quá?

Ở lối vào tầng thứ tư, đệ tử Đạo Lăng Thiên Tông không thể không dừng bước.

Mới đầu, bọn hắn thật ra không quá để khảo nghiệm Thất Tinh Tháp vào trong mắt, đệ tử Đạo Lăng Thiên Tông ai nấy đều có căn cơ cực kỳ vững chắc, vô luận công pháp tu hành hay tôi luyện thân thể đều vượt xa đệ tử Linh Phủ Cảnh bình thường.

Cũng chính bởi vậy, trên đường bọn hắn xông qua cực kỳ thuận lợi, có thể nói là một mực đi theo sau lưng hai người Lý Phù Nam và Văn Trạch, nhưng sau khi tới tầng thứ ba, bọn hắn liền không còn được nhẹ nhàng như trước!

Đến lối vào tầng thứ tư, trừ hữu hạn mấy người ra, chúng đệ tử Đạo Lăng Thiên Tông còn lại đều phải toàn lực ứng phó mới miễn cưỡng chống nổi khảo nghiệm linh lực xung kích.

Hơn nữa, kinh nghiệm từ chặng đường đã qua nói cho bọn hắn biết, mỗi lên một tầng, áp lực trong Thất Tinh Tháp sẽ đề thăng gấp đôi.

Lấy áp lực ở tầng thứ nhất làm tiêu chuẩn, hiện tại áp lực phải gánh ở tầng thứ ba đã gấp bốn lần.

Cứ thế mà tính, nếu bước lên tầng thứ tư, áp lực phải gánh khả năng sẽ cao gấp tám lần!

Uy áp như vậy thật sự quá lớn, dù bọn hắn có tự tin đến mấy, đứng trước lối vào tầng thứ tư, lại đều không dám tùy tiện bước vào.

Áp lực khủng bố như vậy, rất có thể sẽ nháy mắt nghiền ép bọn hắn.

- Không đúng, các ngươi có phát hiện không, thật ra mỗi lần linh lực xung kích tựa hồ đều có quy luật, nếu không làm rõ quy tắc không đó, chỉ dựa vào man lực, căn bản không hi vọng xông qua Thất Tinh Tháp.

Thoáng ngừng bước, rất nhanh liền có đệ tử nhận ra khác thường, vội mở miệng nói.

- Không sai, Thất Tinh Tháp là khảo nghiệm, cũng là cơ duyên. Chúng ta không thể cường hoành xông đi như trước, nhất định phải nghĩ cách cảm ngộ huyền cơ trong đó.

Có thể trở thành đệ tử Đạo Lăng Thiên Tông, thiên phú sẽ không quá kém, giờ được nhắc nhở, ai nấy đều hồi thần lại.

- Đợi chút, có phải chúng ta quên mất chuyện gì rồi không?

Đột nhiên, lại có người mở miệng nói.

Chúng nhân hơi ngớ, mãi lúc sau mới hồi thần, đồng thanh mở miệng nói.

- Huyết Ảnh Ma Tông! ! !