Chương 221: Tuyệt vọng … thâm trầm

Vừa đạp bước tiến vào tầng thứ hai Thất Tinh Tháp, Bạch Nhạc lập tức cảm giác được áp lực trên thân nặng lên mấy phần.

Mặc dù linh lực xung kích còn chưa thấy xuất hiện, nhưng không gian xung quanh phảng phất như cũng đã lộ ra một luồng khí tức uy áp nhàn nhạt.

So với tầng thứ nhất, nơi đây hiển nhiên là nhằm chuẩn bị cho đệ tử Linh Phủ Cảnh, gần như có thể khẳng định, không bước vào Linh Phủ, liền căn bản không khả năng tiếp tục cầm cự ở chỗ này.

Từ hoàn cảnh chung quanh thì thấy, nơi đây tựa hồ không khác mấy tầng thứ nhất, chỉ là ngôi sao lộng lẫy trên bầu trời đã từ một viên biến thành hai viên.

- Cách thức phân chia kiểu này đúng là giản đơn thô bạo!

Ngẩng đầu, khóe miệng Bạch Nhạc nhếch lên ý cười trào phúng, nhẹ giọng lẩm bẩm nói.

Ở trong Thất Tinh Tháp không cần phải phân rõ phương hướng, chỉ cần một đường hướng thẳng đến vị trí sao trời liền nhất định có thể tìm được lối vào tầng tiếp theo!

Đương nhiên, có thể gánh chịu được linh lực xung kích trong quá trình tiến tới hay không, vậy lại chưa biết.

Rất nhanh, Bạch Nhạc liền nghênh đón đợt linh lực xung kích đầu tiên ở tầng thứ hai.

So với tầng thứ nhất, cường độ linh lực xung kích ở đây không nghi ngờ phải lớn hơn trước gấp đôi!

Càng quan trọng hơn là, Bạch Nhạc có thể từ trong đó cảm nhận được một ít biến hóa nhỏ bé, mặc dù lúc ở tầng thứ nhất hắn đã nắm giữ loại ba động đặc thù này, nhưng giờ lại không cách nào rập khuôn đi qua.

Đương nhiên, giữa hai nơi không phải là hoàn toàn không có liên quan.

Nếu phải tìm ví dụ để hình dung, thì pháp môn dẫn linh cất chứa trong linh lực xung kích nơi đây chính là thăng cấp của tầng thứ nhất, càng nhẵn nhụi, đồng thời càng thêm biến hóa khó lường.

Nếu không có trải nghiệm lúc trước, Bạch Nhạc tất sẽ như lúc ở tầng thứ nhất, lần nữa dừng lại từ từ cảm ngộ, thẳng đến khi nắm giữ mới sẽ tiếp tục hướng đến tầng tiếp theo.

Nhưng trải nghiệm trước đó khiến Bạch Nhạc thanh tỉnh ý thức được, người Huyết Ảnh Ma Tông có được kế hoạch chặn giết chu đáo chặt chẽ, giờ tất đã bắt đầu ra tay với đệ tử chính đạo.

Người khác chết sống thế nào không sao cả, rốt cuộc không mấy liên quan tới Bạch Nhạc, nhưng hắn không thể bỏ mặc an nguy của Hà Tương Tư và Dương Bằng mà không quản.

Đặc biệt là Hà Tương Tư, vì đánh cược với Mạc Vân Tô, thậm chí ngay cả lệnh bài đệ tử đều không mang, nếu thật gặp phải nguy hiểm, rất có khả năng sẽ chết ở trong tay người Huyết Ảnh Ma Tông, đây là điều Bạch Nhạc tuyệt đối không cách nào dung nhẫn.

Hít sâu một hơi, lực lượng Tử Phủ đột nhiên bạo phát, cả người Bạch Nhạc chợt hóa thành một đạo tàn ảnh, cường hành gánh lấy linh lực xung kích, khoái tốc chạy đến vị trí trung tâm.

... ...

Oanh!

Hỏa Lăng trên tay bay múa trong linh lực xung kích, liên tục tranh đấu, Hà Tương Tư hơi chút chủ quan, lập tức lần nữa chịu thiệt, Hỏa Lăng bị đối phương cường hành vung quyền đánh tan!

Quan trọng hơn là, kết quả mà Hà Tương Tư không muốn nhìn thấy nhất, rốt cục lại đã xuất hiện, cách đó không xa, Hà Tương Tư thấy được rõ ràng, hai tên đệ tử Huyết Ảnh Ma Tông chính đang đuổi theo một người khác, từ từ áp sát đến bên này.

Thoáng chốc, Hà Tương Tư liền nhận ra thân phận đối phương, tròng mắt bất giác co rụt lại!

Mạc Vân Tô!

Nhất thời, hai người đều không khỏi có chút thất thần!

Chẳng ngờ, hai người lại gặp nhau trong tình huống thế này.

Hơn nữa Hà Tương Tư còn rõ ràng ý thức được, hai tên đệ tử Huyết Ảnh Ma Tông kia là do Mạc Vân Tô có ý định dẫn qua đây.

Đương nhiên, lúc dẫn tới, Mạc Vân Tô hẳn không rõ ràng người bên này lại là Hà Tương Tư, chính là hắn làm vậy, không khỏi khiến Hà Tương Tư có chút hàn tâm.

- Hà sư muội, ta không biết là ngươi.

Thấy được nét mặt khó coi của Hà Tương Tư, Mạc Vân Tô nhịn không được giải thích.

- Thì ra các ngươi là người quen?



Đuổi theo Mạc Vân Tô qua đây, hai tên đệ tử Huyết Ảnh Ma Tông kia cười lạnh, không đáng nói:

- Đệ tử Thất Tinh Tông đúng là xương cứng, đến cái lúc này rồi còn không chịu lui ra Thất Tinh Tháp?

Ba người vây lại Hà Tương Tư và Mạc Vân Tô, lạnh lùng mở miệng nói.

Trên thực tế, bọn hắn tuy ra tay, lại không nghĩ qua nhất định phải gϊếŧ chết đối phương, rốt cuộc, mặc ai đều biết, đệ tử Thất Tinh Tông có lệnh bài thân phận, chỉ cần bóp nát lệnh bài liền ngay lập tức được đến Thất Tinh Tháp che chở, trực tiếp truyền tống đi ra.

Điều bọn họ muốn làm chính là trước bức đám đệ tử Thất Tinh Tông này ra khỏi Thất Tinh Tháp.

Đạo lý rất đơn giản, so với đệ tử chính đạo, người Huyết Ảnh Ma Tông chỉ là thiểu số, nếu vừa tiến vào liền động thủ với đệ tử tông môn khác, đối phương không có đường lui, tự nhiên chỉ còn nước liều mạng.

Như thế dù có thể thắng, cái giá phải trả cũng sẽ không nhỏ, nhưng đệ tử Thất Tinh Tông thì khác, bọn họ có đường lui, một khi bị bức đến khó mà thấy được hi vọng, lập tức liền sẽ chủ động lui ra Thất Tinh Tháp.

Mục đích của Huyết Ảnh Ma Tông chính là điều này, chỉ có trước tận lực giảm thiểu nhân số chính đạo, bọn hắn mới có thể thừa hư mà vào, nắm lấy ưu thế.

Nhưng hiển nhiên vận khí ba người bọn hắn không được tốt cho lắm, rõ ràng đã bị bức cho nhếch nhác không thôi, song Hà Tương Tư và Mạc Vân Tô vẫn kiên quyết không chịu lui ra Thất Tinh Tháp.

Hít sâu một hơi, Hà Tương Tư hiển nhiên hiểu được, cục diện đã đến thời khắc nguy hiểm nhất.

Trước đó nàng chỉ phải đối mặt một tên đệ tử Huyết Ảnh Ma Tông, lại đều khó mà ứng phó được, giờ hai người phải đồng thời đối mặt ba tên đệ tử Huyết Ảnh Ma Tông, căn bản không có bất kỳ cơ may giành phần thắng nào.

Bết bát hơn là, hai người không phải không muốn rời khỏi Thất Tinh Tháp, nhưng vì đánh cuộc, lúc bước vào, cả hai căn bản đều không mang theo lệnh bài thân phận.

- Hà sư muội, ta ngăn chặn bọn hắn, ngươi trốn đến tầng tiếp theo!

Liếc nhìn Hà Tương Tư, Mạc Vân Tô trầm giọng mở miệng nói.

Tuy không cam tâm, nhưng với tình hình bây giờ, Mạc Vân Tô rất rõ ràng, muốn sống nhất định phải lui ra ngoài, chỉ có lui ra tranh đoạt mới có thể chuyển nguy thành an.

Rốt cuộc, đệ tử Huyết Ảnh Ma Tông không khả năng chuyên môn nhắm vào bọn hắn.

Nhưng mà, dưới tình cảnh thế này, nghe được Mạc Vân Tô nguyện ý lấy thân làm mồi, tranh thủ cho mình cơ hội bỏ trốn, trong lòng Hà Tương Tư lại khó miễn có chút xúc động.

- Mạc Vân Tô, ta không cần ngươi cứu! Cùng lắm thì chết chung ở đây, cũng tính là kết liễu ân oán giữa ngươi ta.

Mặc dù một mực ghi hận Mạc Vân Tô, nhưng Hà Tương Tư lại vẫn không chịu trốn thoát một mình.

Đây không phải vấn đề nàng có hận Mạc Vân Tô hay không, mà là vấn đề nguyên tắc làm người.

Lấy tính cách Hà Tương Tư, nàng không làm ra được loại chuyện ham sống sợ chết kia.

- Hà Tương Tư! ! !

Nghe được lời này của Hà Tương Tư, Mạc Vân Tô hoảng loạn quát mắng:

- Giờ là lúc nào rồi, ngươi còn bực bội với ta, ngươi không đi trước, ta làm sao thoát thân, đi mau!

Oanh!

Không để ý Mạc Vân Tô, cổ tay Hà Tương Tư khẽ đảo, liệt diễm lần nữa bùng lên, hỏa lăng vọt tới, giành trước một bước đánh về phía đối phương.

Ngoài miệng không nói gì, nhưng trên thực tế, điểm mềm mại nhất trong lòng Hà Tương Tư đã bị câu nói vừa rồi của Mạc Vân Tô xúc động.

Nàng rất rõ ràng thực lực Mạc Vân Tô, với tình hình hiện tại, nếu để cho Mạc Vân Tô lưu lại, một mình ngăn chặn đối phương, tất khó thoát khỏi cái chết, đấy căn bản là dùng tính mạng hắn, đi đổi lấy an toàn cho nàng.

So sánh ra, hành vi cố ý dẫn dụ đối phương tới đây của Mạc Vân Tô vừa nãy, tựa hồ đã không quá quan trọng.

Có lẽ Mạc Vân Tô thật chẳng phải loại tốt lành gì, nhưng chỉ cần lúc đối diện với mình, hắn nguyện ý cầm tính mạng đi bảo hộ, vậy liền đủ rồi.



Bao năm qua, hai người mặc dù nhìn qua có vẻ tranh đấu không ngừng, nhưng trên thực tế, lại vẫn không cách nào che giấu sự thực, trước đây hai người vốn là tình lữ.

Tuy bởi vì cái chết của tiểu sư muội khiến Hà Tương Tư luôn tự nhủ bản thân, đối với Mạc Vân Tô, nàng chỉ có hận, không có yêu!

Nhưng thực ra, đáy lòng nàng há từng thật thả xuống?

Trước kia bởi vì sự xuất hiện của Bạch Nhạc, Hà Tương Tư lần nữa tưởng muốn triệt để bỏ qua, nhưng sau cùng, khi Mạc Vân Tô nguyện ý đứng ra vì nàng mà chết, hết thảy tựa hồ đều đã không quan trọng.

- Vậy thì. . . Cùng chết cung!

Trong lòng ôm theo ý niệm này, Hà Tương Tư liền ra tay không chút do dự, có thể nói mỗi chiêu mỗi thức đều là cách đánh liều mạng! Dù phải chết ở chỗ này, nàng cũng phải khiến cho đối phương trả giá cực đắt!

Một khi Hà Tương Tư đã triệt để buông ra cố kỵ, bắt đầu thực sự liều mạng, thực lực cường đại liền cũng theo đó triển hiện ra! Tuy biết rõ không địch lại, nhưng giờ này khắc này, Hà Tương Tư lại cường hành cuốn lấy cả ba người đối phương.

Oanh!

Thoáng chốc, linh lực xung kích lần nữa đánh tới, Hà Tương Tư bị ảnh hưởng, khí tức hơi loạn.

Chính trong thoáng chốc đó, một tên đệ tử Huyết Ảnh Ma Tông bất thần nắm lấy cơ hội, vung kiếm hung hăng chém tới.

Phốc!

Ngực Hà Tương Tư trúng kiếm, máu tươi phun ra, Hỏa Lăng trong tay theo đó tán loạn.

Ầm!

Một cước hung hăng đá lên người Hà Tương Tư, toàn thân Hà Tương Tư bay ngược ra sau, trùng trùng té xuống đất, phảng phất như xương cốt toàn thân đều bị té đến tan khung.

Thực lực chính là thực lực, dù nàng chịu liều mạng, nhưng há có thể ngăn được ba người vây công?

Hà Tương Tư càng lúc càng cảm nhận được rõ ràng tử vong đến gần, song nàng không sợ hãi.

Chết thì chết thôi, chí ít có thể chết chung với Mạc Vân Tô, vậy cũng đáng giá. . . Chỉ là, thật có lỗi với tiểu sư muội.

Ngay khi trong đầu Hà Tương Tư vừa hiện lên ý niệm này, bỗng đột nhiên phát hiện, Mạc Vân Tô cũng đang bị vây công chợt cầm ra một tấm lệnh bài!

Dù cách một khoảng tương đối, song Hà Tương Tư vẫn thấy được rõ ràng, đấy hiển nhiên là. . . lệnh bài thân phận đệ tử Thất Tinh Tông!

Hai người từng ước định, không được mang lệnh bài thân phận vào trong Thất Tinh Tháp!

Nháy mắt đó, tâm tình Hà Tương Tư chìm xuống đáy cốc!

Trên mặt lộ ra vẻ dữ tợn, Mạc Vân Tô nhìn Hà Tương Tư, tức tối mắng:

- Bảo ngươi đi, sao ngươi còn không đi? Đây là ngươi bức ta, Hà Tương Tư. . . Ta không cứu được ngươi! Là ngươi tự tìm, đừng trách ta!

Ngay khi đang nói chuyện, Mạc Vân Tô đã hung hăng bóp nát lệnh bài thân phận trong tay, chớp mắt, giữa không trung bất ngờ hiện ra một tinh cung huyễn lệ, trực tiếp chụp lên đầu Mạc Vân Tô.

Không gian bỗng chốc vặn vẹo!

Trong ánh mắt tuyệt vọng của Hà Tương Tư, thân ảnh Mạc Vân Tô cũng theo đó vặn vẹo, dung nhập vào trong hư không.

Nháy mắt, trên mặt Hà Tương Tư rơi xuống hai hàng huyết lệ.

Qua nhiều năm như vậy, song nàng chưa từng tuyệt vọng như bây giờ.

Nàng không sợ chết, nhưng làm sao cũng không chấp nhận được lừa gạt và dối trá thế này! Mạc Vân Tô làm gì tính toán hi sinh vì nàng, căn bản là muốn lừa nàng rời đi, để tiện một mình bỏ trốn! Hết thảy quá khứ khoái tốc lướt qua trong đầu, sau cùng chỉ lưu lại mỗi đắng chát và tuyệt vọng.

Thì ra, thứ trước nay lưu lại cho nàng không phải là hy vọng, mà là tuyệt vọng … càng lúc càng thâm trầm!