Chương 220: Có lý, nhưng ta không giảng lý

- Người Huyết Ảnh Ma Tông đúng là có tiền đồ quá nhỉ, ở lại đây bắt nạt đệ tử Dẫn Linh Cảnh, vui không?

Tự tay đỡ lấy tên đệ tử Thất Tinh Tông bị đánh bay đi ra kia, trong mắt Bạch Nhạc chớp qua một tia hàn ý, nhàn nhạt mở miệng nói.

- Bạch sư huynh!

Chớp mắt, Bạch Nhạc liền bị nhận ra, đám đệ tử Thất Tinh Tông bị ngăn lại ở đây lập tức tinh thần đại chấn, hưng phấn kêu lên.

Thoáng chốc ngắn ngủi, gần như toàn bộ đệ tử xung quanh đều hướng về phía Bạch Nhạc khom lưng hành lễ.

Tròng mắt tên đệ tử Huyết Ảnh Ma Tông kia đột nhiên co rụt lại, nhìn vào Bạch Nhạc, trong mắt hiện đầy vẻ khó mà tin tưởng.

Giờ đã sắp qua ba canh giờ, sao Bạch Nhạc còn ở tầng thứ nhất?

- Bạch Nhạc, ngươi muốn đi, ta đương nhiên sẽ không ngăn cản!

Trong mắt chớp qua một tia kiêng sợ, đệ tử Huyết Ảnh Ma Tông kia hơi khẽ nghiêng người, nhường ra lối vào, trầm giọng nói.

Một này vừa ra, nội tâm chúng đệ tử Thất Tinh Tông tại trường tức thì trầm xuống.

Cơ hội tiến vào Thất Tinh Tháp rất khó được, mặc dù không biết tại sao đến giờ Bạch Nhạc vẫn chưa bước đến tầng thứ hai, nhưng vậy liền đồng nghĩa với, hiện tại Bạch Nhạc đã lạc hậu rất nhiều so với nhóm đi vào trong đó, với tình hình như thế, một khi đối phương nhường đường, lựa chọn lý trí nhất hẳn nên là thuận thế rời đi.

- Không ngăn trở ta, cũng tức là, ngươi còn muốn tiếp tục ngăn trở người khác?

Không chút động đậy, Bạch Nhạc chậm rãi hỏi.

- Bạch Nhạc, chuyện của người khác thì liên quan gì đến ngươi! Ngươi không phải đệ tử Thất Tinh Tông, cũng không quen biết bọn hắn, hà cớ gì phải ra mặt can thiệp?

Mắt lạnh nhìn Bạch Nhạc, tên đệ tử Huyết Ảnh Ma Tông kia trầm giọng uy hϊếp nói:

- Chắc ngươi còn không biết, mỗi lần Thất Tinh Tháp mở ra sẽ chỉ duy trì ba ngày, càng tiến về sau càng khó xông! Ta chưa hẳn là đối thủ của ngươi, nhưng ngươi lãng phí quá nhiều thời gian trên người ta, cơ hội thông qua khảo nghiệm sẽ càng thấp.

Thất Tinh Tháp chỉ duy trì ba ngày?

Bạch Nhạc quả thật không rõ ràng về tin tức này, nhưng nhìn thần thái đối phương, Bạch Nhạc có thể đoán được, người này hẳn không nói ngoa.

Bạch Nhạc nhìn ra, trong mắt đối phương nhìn mình có điều kiêng dè, song không có sợ hãi.

Lần này, Huyết Ảnh Ma Quân chuẩn bị cực kỳ đầy đủ, đám đệ tử Huyết Ảnh Ma Tông bước vào Thất Tinh Tháp đều có thực lực Linh Phủ hậu kỳ, mặc dù không bằng bọn Hà Tương Tư, nhưng chênh lệch cũng sẽ không quá lớn.

Với tình hình như thế, tự nhiên không cần phải sợ hãi Bạch Nhạc.

- Bạch sư huynh, ý tốt của ngươi chúng ta tâm lĩnh! Nhưng cơ hội thế này không nên bỏ qua, đừng để ý chúng ta, ngươi nhanh lên tầng tiếp theo đi.

Tên đệ tử vừa mới được Bạch Nhạc đỡ dậy kia hơi khẽ khom lưng, mở miệng khuyên nhủ nói.

- Đúng vậy, Bạch sư huynh đi nhanh đi! Không cần tranh ý khí nhất thời, sau này không thiếu cơ hội ra mặt vì chúng ta.

Có người dẫn đầu, trong lòng chúng đệ tử còn lại cũng hiểu tầm quan trọng của việc này, dồn dập lên tiếng theo.

- Có lý!

Khẽ gật đầu, Bạch Nhạc làm bộ như bị thuyết phục, nhưng ngay khắc sau, kiếm quang khủng bố đã như tia chớp chém tới tên đệ tử Huyết Ảnh Ma Tông kia.

Rút Kiếm Thức!

Đây là lần đầu tiên Bạch Nhạc ra tay từ sau khi bước vào Linh Phủ trung kỳ!

Một kiếm này, nhanh đến cực trí!

Quan trọng hơn là, dù ai cũng không nghĩ tới Bạch Nhạc lại sẽ cường hành ra tay trong tình huống như thế.

- Phốc!

Một mạt huyết tuyến đột nhiên vạch qua trước ngực tên đệ tử Huyết Ảnh Ma Tông đệ, máu tươi thấm qua quần áo chảy xuống, hiện vẻ càng thêm gai mắt.

Oanh!

Bỗng chốc, ma khí trên người chợt bạo phát, đối phương quả nhiên bị dọa cho chảy ra một thân mồ hôi lạnh, nếu không phải cảm ứng được nguy cơ, vô thức hơi tránh đi, sợ rằng kiếm vừa rồi đã không chỉ lưu lại một đạo huyết tuyến trước ngực, mà trực tiếp cắt mở cổ họng hắn.



- . . . Nhưng ta không nói đạo lý!

Thẳng tới lúc này, nửa câu sau mới được Bạch Nhạc chậm rãi thốt ra.

Ngươi nói rất có đạo lý, nhưng ta không nói đạo lý!

Mãi đến đây, chúng nhân mới thật sự hiểu ý Bạch Nhạc, tức thì, đám đệ tử Thất Tinh Tông tại trường không khỏi nhiệt huyết sôi trào.

Mặc dù biết rõ ra tay sẽ để lỡ thời gian, thậm chí có thể sẽ khiến bản thân bị thương, lỡ mất cơ duyên xông qua Thất Tinh Tháp, nhưng Bạch Nhạc vẫn quyết định ra tay không chút do dự.

Câu ta không nói đạo lý càng khiến chúng nhân cảm động lệ nóng doanh tròng.

- Hèn hạ! Bạch Nhạc, ngươi sẽ hối hận!

Trong mắt chớp qua một tia điên cuồng, tên đệ tử Huyết Ảnh Ma Tông kia bất ngờ trở tay, đột ngột rút đao ra, nhảy lên không, hung hăng chém tới Bạch Nhạc.

Cường giả Linh Phủ hậu kỳ, ai mà không có ngạo khí!

Trước kia tỏ vẻ nhún nhường, chẳng qua là muốn bức đi Bạch Nhạc mà thôi, chứ không phải hắn thật cảm thấy mình đánh không lại Bạch Nhạc.

Thậm chí lúc này, trong lòng hắn còn nín lấy một hơi, tưởng muốn hung hăng đánh mặt Bạch Nhạc, dù phải liều mạng lưỡng bại câu thương cũng quyết chém giết Bạch Nhạc ở chỗ này.

Vù vù!

Mũi kiếm khẽ rung, trong mắt Bạch Nhạc cũng chớp qua sát khí lạnh như băng.

Ngay từ lúc vừa mới bắt đầu, nhận thấy được ý đồ của đối phương, hắn liền đã không nghĩ tới thỏa hiệp.

Khoan không nói tới cừu hận giữa hắn và Huyết Ảnh Ma Tông, dù chỉ luận mỗi việc này, Bạch Nhạc cũng khinh thường cách làm lấy nhỏ khi yếu của đối phương!

Nếu phải dùng phương thức này để đổi lấy cơ duyên, Bạch Nhạc cũng sẽ coi thường chính mình.

Huống hồ, chỉ là một tên Linh Phủ hậu kỳ, lại có tư cách gì khiến Bạch Nhạc phải sợ hãi.

Ngu Kiếm!

Không cần bất cứ chiêu thức hoa lệ xảo diệu nào, giờ đây Bạch Nhạc chỉ muốn phải dùng phương thức thống khoái nhất đánh gục đối phương.

Kiếm sau nhanh hơn kiếm trước, thậm chí khiến cho đám đệ tử Dẫn Linh Cảnh hoàn toàn thấy không rõ kiếm của Bạch Nhạc.

Nghiền ép!

Nghiền ép tuyệt đối, dưới tốc độ khủng khiếp như thế, đừng nói phản kích, ngay cả một đao hắn vừa mới chém ra đều phải vội vàng thu về.

Một cỗ hàn khí đột ngột thăng lên từ trong lòng, phảng phất như có một bàn tay vô hình đang hung hăng bóp lấy trái tim hắn.

- Chết cho ta!

Hai mắt đỏ hồng, tên đệ tử Huyết Ảnh Ma Tông kia đã triệt để sa vào điên cuồng, kiếm đạo như thế, lấy thực lực của hắn căn bản không cách nào phá giải, hiện tại biện pháp duy nhất chính là bằng vào thực lực cường đại, dùng bạo lực phá giải!

Lấy lực phá pháp, bản thân điều này chính là phương thức trực tiếp nhất, hữu hiệu nhất. Thực lực Linh Phủ hậu kỳ chính là chỗ dựa cho hắn!

Khắc này, hắn đã sẵn sàng tinh thần lưỡng bại câu thương, dù phải gánh lấy một kiếm của Bạch Nhạc cũng phải chém ra một đao kia!

- Oanh!

Bất ngờ chính là, lần này Bạch Nhạc lại không tránh không né, trực tiếp lấy mũi kiếm đón đỡ một đao kia!

Nháy mắt, tử mang huyễn lệ tóe ra, lực lượng Tử Phủ được Bạch Nhạc điều động một cách triệt để, không chút hoa xảo cường hành ngăn đỡ một kích kia.

Nhưng mà, khiến chúng nhân kinh hãi chính là, dưới một kích kia, người thốt lui lại bất ngờ không phải Bạch Nhạc, mà là đệ tử Huyết Ảnh Ma Tông.

Sự khủng bố của lực lượng Tử Phủ hoàn mỹ, lúc này mới chính thức hiển hiện đi ra.

Lấy Linh Phủ trung kỳ ngạnh kháng Linh Phủ hậu kỳ, chỉ lấy lực lượng mà luận, thậm chí Bạch Nhạc còn mạnh hơn một chút.

Khắc này, tên đệ tử Huyết Ảnh Ma Tông kia mới thực sự sợ hãi.



Không gì có thể đánh lại nỗi sợ hãi tử vong, tức tốc xoay người hướng thẳng đến lối vào tầng thứ hai.

- Giờ mới muốn đi, không phải quá trễ rồi ư?

Cười lạnh một tiếng, thân hình Bạch Nhạc hơi lắc, cả người hóa thành một đạo kiếm khí màu tím, phát sau mà đến trước, hung hãn chém lên thân đối phương.

Đặc điểm của Ngu Kiếm chính là càng đánh càng nhanh.

Đến bước này, súc thế tuy chưa triệt để hoàn thành, lại cũng đã đủ khủng bố.

Căn bản còn chưa kịp xông đến lối vào, tên đệ tử Huyết Ảnh Ma Tông kia liền bị cản lại, trong cơn hoảng sợ, thậm chí không kịp phản ứng, tay phải cầm đao bị chém rụng tận gốc.

Miệng phát ra một tiếng hét thảm, cả người đột nhiên té ngã.

Đồng thời với đó, lại một đợt linh lực xung kích đánh tới.

Đệ tử Huyết Ảnh Ma Tông vốn đã bị thương nặng, trong mắt bất giác lần nữa chớp qua một tia hi vọng.

Phải biết, nơi đây đã là lối vào tầng thứ hai, cường độ linh lực xung kích hoàn toàn vượt xa lúc mới vào, dù là hắn đều phải chịu ảnh hưởng rất lớn.

Tình hình như thế, có thể nói hắn vốn đã chết chắc, nhưng lượt linh lực xung kích này tới quá vừa khéo, hắn cách lối vào cũng chỉ chừng vài mét ngắn ngủi, chúng nhân đều bị ảnh hưởng, hắn liền có hi vọng mượn chút ưu thế khoảng cách này để trốn vào tầng thứ hai.

Đúng là trời không tuyệt đường người!

Nhưng mà, ý niệm này vừa mới chớp lên trong đầu, hắn lại đột nhiên cảm thấy sau lưng mát lạnh, mũi kiếm băng lãnh trực tiếp đâm vào giữa lưng, chớp mắt liền xuyên thấu tâm tạng!

- Không thể nào!

Lấy hết khí lực nghiêng đầu nhìn lại, đến tận lúc sắp chết, trong mắt hắn vẫn chất đầy vẻ không dám tin tưởng!

Một kiếm này gần như đồng thời với linh lực xung kích.

Thậm chí tốc độ còn nhanh hơn trước kia rất nhiều!

Như thể Bạch Nhạc căn bản không bị linh lực xung kích ảnh hưởng chút nào, nhưng mà. . . Điều này sao có thể?

Chậm rãi rút kiếm về từ trên thân đối phương, trong mắt Bạch Nhạc đầy vẻ hờ hững.

Linh lực xung kích?

Sở dĩ hắn lâu như vậy mà vẫn chưa bước lên tầng thứ hai, chính là vì tham ngộ vi diệu trong đó, trước lúc đuổi tới bên này, Bạch Nhạc đã hoàn toàn nắm giữ phương thức dẫn linh đặc thù kia. Đối với hắn mà nói, hiện tại linh lực xung kích ở tầng thứ nhất chẳng những sẽ không tạo thành bất cứ uy hϊếp nào, ngược lại còn thành là trợ lực.

Đây lên kia xuống, đối phương tự nhiên ngay cả cơ hội phản ứng đều không có, liền trực tiếp bị chém ở dưới kiếm.

Chứng kiến cảnh ấy, đám đệ tử Thất Tinh Tông xung quanh tức thì nhiệt huyết sôi trào, như thể người chém gϊếŧ đối phương không phải Bạch Nhạc, mà là chính bọn hắn.

Trước kia, ai nấy đều cho rằng, tuy Bạch Nhạc rất xuất sắc, nhưng rốt cuộc căn cơ quá cạn!

Đương sơ khi đối mặt Mạc Vân Tô, hắn có thể chiếm được tiện nghi, chẳng qua là nhờ quen biết Văn Trạch và đám đệ tử Đạo Lăng Thiên Tông mà thôi, chứ luận thực lực thì vẫn kém xa Mạc Vân Tô, cũng chính bởi vậy, đến trong Thất Tinh Tháp mới rơi lại sau cùng.

Nhưng một kiếm vừa rồi lại khiến tất cả mọi người thanh tỉnh ý thức được, Bạch Nhạc hiện giờ sớm đã khác xa Bạch Nhạc trong ấn tượng của bọn hắn.

Dù là đệ tử Huyết Ảnh Ma Tông Linh Phủ hậu kỳ, đặt ở trước mặt Bạch Nhạc cũng vẫn không có mảy may cơ hội đánh trả.

Thực lực như thế, không nghi ngờ đã xứng đáng với hai chữ thiên kiêu.

- Chính các ngươi tự bảo trọng!

Chém gϊếŧ xong đối phương, Bạch Nhạc vô tâm ở lâu, thuận miệng phân phó một tiếng, sau đó trực tiếp bước thẳng đến lối vào tầng thứ hai.

- Đa tạ Bạch sư huynh!

Tức thì, chúng đệ tử Thất Tinh Tông quanh đó lần nữa dồn dập khom lưng hành lễ.

Nhưng lần này Bạch Nhạc lại không đáp lời mà cứ thế tan biến trong lối vào, so với đám đệ tử Thất Tinh Tông bình thường ở đây, lúc này Bạch Nhạc càng lo lắng cho sự an nguy của bọn Hà Tương Tư và Dương Bằng.

Nếu ngay ở tầng thứ nhất Huyết Ảnh Ma Tông đều có người trông chừng, như thế đồng nghĩa với, bọn hắn sớm đã có được kế hoạch chặn giết chu đáo chặt chẽ, nếu không có phòng bị, sợ rằng bọn Hà Tương Tư nhiều khả năng sẽ phải chịu thiệt.