- 🏠 Home
- Tiên Hiệp
- Hài Hước
- Thái Thượng Kiếm Tôn
- Chương 12: Có tật giật mình (2)
Thái Thượng Kiếm Tôn
Chương 12: Có tật giật mình (2)
Trong lòng Bạch Nhạc đột nhiên nhảy dựng, theo bản năng cản ở trước cửa, trầm giọng hỏi.
- Chấp Pháp điện Trần Minh Dương!
Một tiếng hừ lạnh truyền đến, căn bản không chờ Bạch Nhạc mở cửa, đối phương đã trực tiếp đẩy cửa xông vào.
- Bạch Nhạc gặp qua Trần sư huynh!
Nghe được mấy chữ Chấp Pháp điện, trong lòng Bạch Nhạc nhảy dựng, kiên trì khom mình hành lễ nói.
Chấp Pháp điện tới cửa, hầu như không cần nghĩ, Bạch Nhạc cũng có thể đoán được, tất nhiên là thi thể Cát Chí Dương đã bị người phát hiện, nếu không phải Vân Mộng Chân còn ở trong phòng, Bạch Nhạc quả thực rất muốn chạy trốn.
- Người nào?
Trong nháy mắt đi vào phòng, đệ tử Chấp Pháp điện liền chú ý tới Vân Mộng Chân tồn tại, lông mày nhíu lại, nghiêm nghị quát hỏi.
- Sư huynh, là vợ ta đến thăm ta, Cát sư huynh đã đồng ý!
Bạch Nhạc tiến lên một bước, ngăn trở tầm mắt của đối phương, vội vàng mở miệng giải thích.
Sự tình tạp dịch phía dưới, đệ tử Chấp Pháp điện căn bản không có khả năng rõ ràng, dù sao Cát Chí Dương đã chết, chuyện gì cũng có thể đẩy lên người hắn.
- Ta hỏi ngươi sao?
Ánh mắt quét qua, đệ tử Chấp Pháp điện kia lạnh lùng mở miệng nói.
Khẽ vươn tay, trực tiếp đẩy Bạch Nhạc ra, đệ tử Chấp Pháp điện kia thấy rõ trên giường đích thật là nữ nhân, lúc này mới hừ lạnh một tiếng, thu hồi ánh mắt.
Cũng may sắc trời đã tối, trong phòng nhỏ ánh sáng mờ nhạt, hơn nữa Vân Mộng Chân phản ứng nhanh, đã dùng chăn mền che khuất thân thể, đối phương cũng không thấy rõ dung mạo của Vân Mộng Chân, lúc này mới không nghi ngờ.
- Bạch Nhạc, ngươi trở về lúc nào?
Trong mắt lộ ra hàn ý, đối phương nhìn chằm chằm Bạch Nhạc, trầm giọng hỏi.
- Hồi bẩm sư huynh, sáng sớm hôm nay ta đã trở lại, vì có vợ đến thăm, nên Cát sư huynh đặc biệt khai ân, cho ta nghỉ ngơi một ngày.
Con mắt không nháy một cái, Bạch Nhạc biên lời nói láo.
- Hôm nay ở lúc khác, ngươi có gặp qua Cát Chí Dương không?
Nhìn Bạch Nhạc một chút, đối phương hỏi lần nữa.
- Không có!
Bạch Nhạc lắc đầu, vẻ mặt mờ mịt trả lời.
- Chỗ này của ta rất vắng vẻ, bình thường Cát sư huynh sẽ không tới! Sư huynh ngươi nhìn, hôm nay ta một mực quét dọn phòng, căn bản không có đi ra ngoài a.
Nhìn lướt qua gian phòng, phát hiện đích thật là vừa mới quét dọn xong, lúc này sắc mặt của Trần Minh Dương mới hòa hoãn một chút.
- Ngươi tốt nhất đừng nói láo, nếu không ai cũng không thể cứu được ngươi.
- Ta nào dám, sư huynh không tin có thể hỏi Cát sư huynh, hắn có thể làm chứng giúp ta.
Bạch Nhạc vội vàng lắc đầu nói.
- Cát Chí Dương chết rồi, Chấp Pháp điện ta chính là vì tra việc này mới đến, lát nữa ngươi đi tới Chấp Pháp điện ghi khẩu cung!
Bạch Nhạc chỉ là một tạp dịch, Trần Minh Dương tới nơi này, cũng chỉ là làm theo thông lệ hỏi han mà thôi, căn bản không có hoài nghi Bạch Nhạc, tùy ý hỏi hai câu liền quay người rời đi.
Thẳng đến nhìn đối phương đi xa, Bạch Nhạc mới thở phào nhẹ nhõm, đặt mông ngồi xuống ghế, cái này thực quá dọa người.
- Có tật giật mình!
Vân Mộng Chân khinh thường lườm Bạch Nhạc một cái, mở miệng châm chọc.
Nghe Vân Mộng Chân nói, Bạch Nhạc giận không chỗ phát tiết.
- Ngươi không sợ, sao ngay cả giường cũng không dám xuống?
- Ta sợ?
Vân Mộng Chân cười lạnh, khinh thường mở miệng nói.
- Loại tiểu nhân vật này, nếu như ở bình thường, một đầu ngón tay liền có thể đè chết một đống, cũng xứng để cho ta sợ hãi?
- Kia là bình thường, bây giờ một ngón tay của người ta có thể đè chết ngươi mới đúng.
Bạch Nhạc trợn trắng mắt, tức giận chế giễu.
- ...
Vân Mộng Chân tự nhiên biết đây là lời nói thật, thế nhưng chính bởi vì lời nói thật, mới làm nàng tức giận.
Biết nói chuyện phiếm không? Có nói chuyện phiếm như thế sao?
Nhìn thấy Vân Mộng Chân kinh ngạc, nghĩ đến ban trưa đối phương vênh mặt hất hàm sai khiến, Bạch Nhạc lại tức giận, lần nữa bổ thêm một đao.
- Ngay cả nói ngươi là vợ ta cũng không dám lên tiếng phản đối, kỳ thật ngươi không phải sợ hãi, ngươi là muốn làm vợ ta đúng không?
- Bạch Nhạc! ! ! Ngươi muốn chết!
- 🏠 Home
- Tiên Hiệp
- Hài Hước
- Thái Thượng Kiếm Tôn
- Chương 12: Có tật giật mình (2)