Chương 10: Ngược sát (2)



Bạch Nhạc làm sao lại đột nhiên có linh lực, nàng rõ ràng hơn bất kỳ ai.

Đó là bởi vì Bạch Nhạc phá thân nàng, lấy nguyên âm của nàng!

Nghĩ đến đây, nàng liền hận muốn phun máu, thế nhưng cũng chính bởi vì vậy, Bạch Nhạc mới có được thực lực chống lại mập mạp, để nàng tránh thoát một kiếp, không đến mức bị mập mạp buồn nôn kia lăng nhục.

Loại cảm giác mâu thuẫn phức tạp này, ngẫm lại liền làm nàng cực kỳ phiền chán.

Bất quá hiện tại hiển nhiên không phải thời điểm nghĩ những thứ này, trong mắt Vân Mộng Chân lộ ra hàn ý, lạnh giọng nói.

- Gϊếŧ hắn cho ta!

Mặc dù Bạch Nhạc ghê tởm, nhưng so sánh với nhau, không biết tại sao, Vân Mộng Chân càng chán ghét mập mạp kia hơn.

Gϊếŧ hắn!

Bốn chữ này rơi vào trong tai Bạch Nhạc, lại để trong lòng hắn đột nhiên nhảy dựng.

Trước đó hưng phấn, ở thời khắc này đã biến thành sợ hãi.

Gϊếŧ người?

Bạch Nhạc chỉ là một thiếu niên mười sáu tuổi, nhiều năm như vậy ở Linh Tê Kiếm Tông chỉ là một tạp dịch nho nhỏ, cho dù luôn bị mập mạp khi dễ, nhưng nghĩ cũng chỉ là một ngày nào đó có thể khi dễ lại đối phương, thế nhưng gϊếŧ người, cho tới bây giờ thật chưa nghĩ qua.

Đáng tiếc, mập mạp lại không biết tâm tư của Bạch Nhạc, nghe Vân Mộng Chân nói, trong lòng đột nhiên nhảy dựng, cũng khơi dậy hung tính trong lòng.

Buông lỏng tay, trực tiếp ném xuống trường tiên, từ trong giày lấy ra chủy thủ luôn mang theo, điên cuồng đâm tới Bạch Nhạc.

Mặc dù Bạch Nhạc tu ra linh lực, nhưng hắn lại nhìn ra, Bạch Nhạc mới vừa đột phá không lâu, căn bản còn chưa thích ứng lực lượng như vậy, đối với hắn mà nói, đây chính là cơ hội duy nhất.

Đây là thế giới người tu hành, là một thế giới cực kỳ tàn khốc, có đôi khi so không phải thực lực ai mạnh hơn, mà là ai ác hơn!

Cảm nhận được Bạch Nhạc mang tới áp lực, trong lòng mập mạp cực kỳ rõ ràng, đây đã là thời khắc sống còn chân chính, căn bản không có một chút ý thương hại, thậm chí bức ra toàn bộ tiềm lực trong cơ thể.

Thân thể vốn mập mạp, ở thời khắc này như một viên đạn pháo, tràn đầy lực lượng bạo tạc, điên cuồng nhào về phía Bạch Nhạc.

So với mập mạp, kinh nghiệm chiến đấu của Bạch Nhạc yếu hơn nhiều lắm, sinh tử tương bác, phản ứng chậm một nhịp đã đủ trí mạng.

Trong nháy mắt, mập mạp đã hung hăng đυ.ng vào trên người Bạch Nhạc, huy động dao găm trong tay đâm tới.



- Phốc!

Trong lúc vội vàng, Bạch Nhạc chỉ kịp hơi nghiêng người, tránh đi trái tim yếu hại, nhưng một đao kia vẫn đâm vào ngực Bạch Nhạc, đau đớn kịch liệt đánh tới, cũng làm cho Bạch Nhạc triệt để thanh tỉnh lại.

Thế giới này không có thương hại, kẻ yếu chỉ có tử vong.

Trong tuyệt cảnh, Bạch Nhạc cũng nổi lên hung tính, căn bản không để ý thương thế của mình, huy động nắm đấm điên cuồng đập lên người mập mạp.

Nếu không có linh lực, công kích như vậy căn bản không có khả năng tạo thành bất cứ uy hϊếp gì cho mập mạp, nhưng giờ phút này linh lực trên người Bạch Nhạc tự nhiên lưu chuyển, nhất cử nhất động đều lộ ra lực đạo cường đại.

Chỉ ba quyền, đã nện mập mạp bay ra ngoài.

Mập mạp chỉ là một đệ tử ngoại môn bình thường nhất, miễn cưỡng tu ra một tia linh lực mà thôi, nhưng Bạch Nhạc mượn nhờ nguyên âm của Vân Mộng Chân, lại có Thông Thiên Ma Quân truyền thừa, đã đúc thành đạo cơ! Cho dù không biết dùng, ở trên thực lực cũng vượt qua mập mạp nhiều lắm.

Khi chân chính liều mạng, loại lực lượng này sẽ triệt để bạo phát, ba quyền kia, không chỉ đánh mập mạp bay ra ngoài, hơn nữa xương cốt trên người cũng bị đánh gãy mấy cây.

Máu tươi từ vết thương chảy ra, loại đau nhức kịch liệt này cũng triệt để kí©h thí©ɧ Bạch Nhạc.

Loại cảm giác tử vong tới gần kia, để đáy lòng Bạch Nhạc sinh ra sợ hãi, nhưng trong cơ thể lưu chuyển linh lực, cũng đồng dạng để Bạch Nhạc sinh ra một loại kɧoáı ©ảʍ khó nói lên lời.

Nguyên lai, đây chính là cảm giác có được lực lượng sao?

- Bạch Nhạc, ta sai rồi, vừa rồi ta chỉ là đùa giỡn với ngươi, ta đã chuẩn bị rượu thịt, chúng ta xuống núi đi, ta bày rượu bồi tội với ngươi!

Bị Bạch Nhạc đánh bay ra ngoài, Cát Chí Dương rốt cục thanh tỉnh lại, mặc dù hắn không biết Bạch Nhạc là làm sao làm được, thế nhưng tình cảnh trước mắt, để hắn không thể không chịu thua.

- Nói đùa?

Trong mắt Bạch Nhạc lộ ra hung mang, buổi sáng phát sinh hết thảy còn rõ mồn một trước mắt, thuận tay nhặt lên trường tiên mà mập mạp vứt bỏ, hung hăng quất lên người mập mạp.

- Bàn gia, hiện tại ta *** cũng đùa giỡn với ngươi một chút, buồn cười không?

- Buồn cười, buồn cười! Bạch gia, ngài mới là gia gia! Nếu ngài cảm thấy chưa hết giận, thì cứ quất ta, thẳng đến ngài hài lòng mới thôi.

Từ trước đến nay đều là mập mạp quất người khác, bây giờ là lần đầu tiên nếm đến đau đớn khi bị đánh, dù đau nhe răng nhếch miệng, nhưng mập mạp vẫn không thể không nặn ra nụ cười.

Bị quất vài roi mà thôi, mặc dù đau, nhưng chí ít có thể bảo vệ tính mạng!

Một roi tiếp một roi, lửa giận bị Bạch Nhạc đè nén một ngày, phảng phất như ở thời khắc này bạo phát ra.



Bạch Nhạc là thật ủy khuất, một ngày này với hắn mà nói, quả thực là tối tăm không ánh mặt trời.

Sáng sớm liền bị mập mạp chết bầm này xem như nô ɭệ sai sử, hơi phản kháng liền bị đánh đập một trận. Thật vất vả chạy đi đốn củi, lại hết lần này tới lần khác gặp ma đầu như Thông Thiên Ma Quân, bị buộc cưỡиɠ ɧϊếp một nữ nhân, không quan tâm nữ nhân này xinh đẹp như thế nào, nhưng đây không phải bản ý của hắn.

Bây giờ tốt rồi, mình không hiểu thấu thành đệ tử của ma đầu kia, chỉ cần tiết lộ sẽ bị diệt khẩu, cái này đã đủ biệt khuất. Bây giờ mập mạp chết bầm này lại nhảy ra ngoài, nói là nữ nhân của ta, ngươi còn muốn lăng nhục, làm gì, thấy ta dễ khi dễ thật sao?

Khác biệt lúc trước, bây giờ trong cơ thể Bạch Nhạc có linh lực lưu chuyển, trong mỗi một roi đều ẩn chứa linh lực, trong chốc lát liền đánh mập mạp da tróc thịt bong, máu tươi nhuộm đỏ trường tiên.

- A!

Liên tiếp đánh xuống mười mấy roi, trong mắt mập mạp lộ ra vẻ hoảng sợ, lại đánh tiếp, hắn sẽ bị đánh chết tươi. Trong miệng phát ra tiếng gầm lên giận dữ, thừa dịp Bạch Nhạc thu roi, mập mạp bỗng nhiên bạo phát, điên cuồng đυ.ng về phía Bạch Nhạc.

Bất ngờ không đề phòng, Bạch Nhạc lại bị mập mạp đυ.ng ngã trên mặt đất, vốn đã bị thương, lại bị va chạm như thế, trước mắt Bạch Nhạc nhất thời tối sầm lại!

Không thể không nói, mập mạp nắm chắc thời cơ xuất thủ cực kỳ tốt, Bạch Nhạc quất mười mấy roi, nộ khí dần dần lắng lại, chính là thời điểm tâm lý phòng bị thấp nhất, cái va chạm này, dưới tình huống bình thường, đủ để làm Bạch Nhạc bất tỉnh mấy giây, mà trong khoảng thời gian này, tuyệt đối đủ để hắn giết chết Bạch Nhạc.

Đáng tiếc, mập mạp lại xảo trá thế nào, cũng nghĩ không ra Bạch Nhạc thu được Thông Thiên Ma Quân truyền thừa, cơ hồ là trong nháy mắt bị đυ.ng vào, Thông Thiên Ma Công tự nhiên vận chuyển, ngạnh sanh hóa giải hơn phân nửa lực lượng va chạm, để Bạch Nhạc trong nháy mắt thanh tỉnh lại.

Liên tục hai lần ăn thiệt thòi, ở dưới tử vong uy hϊếp, Bạch Nhạc cũng triệt để điên cuồng, từ dưới đất bò dậy, lần nữa nắm lên rìu đốn củi, ngang nhiên bổ về phía mập mạp.

- Phốc!

Máu tươi vẩy ra, Bạch Nhạc chặt củi sáu năm, giờ khắc này ở trong mắt Bạch Nhạc, cổ của mập mạp giống như cây cối, hơn nữa cây cối hẳn cứng hơn cổ mập mạp nhiều.

Một búa, hai búa, ba búa!

Ở dưới linh lực thôi động, cũng không để ý mập mạp kêu thảm và rêи ɾỉ, Bạch Nhạc liên tiếp chém ba búa, trực tiếp bổ đầu của mập mạp xuống.

Máu phun như suối, nhuộm đỏ hai tay và khuôn mặt của Bạch Nhạc, cũng nhuộm đỏ mặt đất.

Hàn ý bức người!