Chương 8

Lão nhân trước mắt tuổi đã hơn trăm, rời khỏi triều đình vài chục năm, lại cái gì cũng không thể gạt được, hắn cười: “Thái phó đã nhìn thấu cả rồi.”

Mạnh lão thái phó tiếp tục nói: “Chuyện Sở vương kia, quá nửa là vu oan, thái tử là muốn thừa dịp châm ngòi để trảm thảo trừ căn (diệt hết gốc và nhánh) sao? Bệ hạ sao lại dung túng thái tử điện hạ như thế? Nếu làm ra sai lầm, chịu thiệt chính là người.”

Nói quá nhanh, thái phó liền bắt đầu ho, người hầu xung quanh lại một trận bận rộn mới ngừng được chuỗi ho khan của lão nhân gia. Sở Tang ngắm long bào trên người mình, lặng lẽ cười: “Những chuyện này quả nhân đều biết, thái phó…Nhưng giờ đây trên triều đình toàn bộ triều thần cơ hồ đều đồng tình tước phiên, số ít không đồng ý đã sớm trở thành phái bảo thủ bị bài xích. Khánh quốc ta tử đệ (con em) tiểu quý tộc chiếm phần đông, còn có thể phong vương bái hầu cũng chỉ có vài người, người trẻ tuổi a…đều vội vã làm đại sự. Tước phiên thành công, tất nhiên là danh lưu thiên cổ, nếu không thành, đừng nói bọn họ không còn đường thăng tiến, chính là quả nhân cũng chạy trời không khỏi nắng.”

“Bệ hạ nếu biết, càng phải ngăn cản Thái tử!”

Từ cửa sổ của noãn các, có thể nhìn thấy biển hoa vẫn rực rỡ phú quý như trước. Hắn thật sự là cực yêu mùa xuân, hơn nữa hôm nay khí trời lại tốt như vậy, nói những chuyện này thật sự là làm thương tổn cảnh trí mà: “Thái phó, người làm phụ mẫu nào không muốn tốt cho nhi nữ (con trai con gái)…Người biết tính quả nhân, không giỏi đấu không giỏi gϊếŧ, khá nhất cũng chỉ có thể giữ gìn mà làm một quân vương có quy củ. Nếu hài tử có chí hướng lớn như vậy, quả nhân cũng nhịn không được mà muốn vì hắn làm những gì có thể.”

Ngón tay của lão thái phó run lên, không biết là vì bệnh hay còn vì nguyên do khác: “Bệ hạ…”

“Quả nhân trước kia lỗ mãng ham chơi, không hảo hảo đãi hoàng hậu, ngay cả Liệt nhi trước đây quả nhân cũng căn bản không để tâm. Bây giờ nghĩ lại, quả nhân với bên ngoài tự thẹn đạo làm vua, với trong nhà tự thẹn nghĩa làm cha. Thái phó, người trước kia thường nói, muốn trị quốc, trước phải tề gia, quả nhân ngay cả làm quân phụ của Liệt nhi cũng không được, sao có thể đi làm quân phụ của người trong thiên hạ?”

Cho nên, hắn quyết định dung túng hài tử này một lần.

Tuy rằng hắn cũng thật sự hy vọng những người trẻ tuổi đừng làm ầm ĩ quá lợi hại, tốt xấu gì cũng lưu cho hắn một nơi yên tĩnh. Nhân sinh khổ đoản, xuân ý khó lưu, mộng còn chưa lên cao quá ngọn cây đã bị ánh trăng làm hoảng loạn, thực thực giả giả, ai có thể phân rõ ràng.

Cho nên, hắn vẫn quyết định sớm đi sơn trang phao ôn tuyền là tốt nhất.

Lão thái phó biết lời mình không có tác dụng, nhưng lúc nhắc đến thái tử bá đạo sở tác sở vi vẫn là hơi có bất mãn. Sở Tang trong lòng hiểu được, vẫn nói: “Tài trí quyết đoán của Liệt nhi đều vượt qua quả nhân, có được nhi tử như thế, quả nhân còn có thể mong ước gì hơn? Về sau giang sơn trăm năm của Khánh quốc này quả nhân giao cho hắn, thực an ổn.”

An ổn là tốt rồi, cho nên…hắn rốt cuộc khi nào thì mới có thể đi phao phao ôn tuyền xướng xướng bì ảnh hí đây?

………

Ngày hôm đó tinh không vạn lí (trời quang đãng), lại là một hôm thời tiết tốt khó có được, đáng tiếc chính là…Ai, rốt cuộc ai nói thân là đế vương muốn làm gì thì làm? Đáng thương hắn sống lâu như vậy lại ngay cả cơ hội ngủ tròn giấc cũng không có, mỗi ngày giờ mẹo rời giường canh năm vào triều, ngày nào cũng như thế, cả năm đều như thế, làm sao có lần cuối a.

Xe ngựa vững vàng chạy ở trên đường, gió mát thổi qua, trong l*иg ngực tựa hồ cũng phát ra cảnh xuân.

Ở trong xe che miệng ngáp một cái, hắn đưa ngón tay vén vải mành, ngoài xe một mảnh phồn hoa, nơi nơi đều ngập tràn sức sống, đúng là đường cái của kinh thành.

Đúng vậy, tuy rằng hắn cửu ngũ chí tôn, lại ngay cả thời gian muốn làm bậy đi phao ôn tuyền cũng không có. Nói đến ác nguyên (nguyên nhân xấu xa), đương nhiên là phải nhắm thẳng vào củ khoai lang nóng phỏng tay còn đang bị giam lỏng ở dịch quán kia rồi.

Sở vương nóng phỏng tay kia nếu nói đến bối phận, thế nhưng chỉ vào hàng chất tử của hắn. Đương nhiên, hắn không có khả năng đem một lão nhân gia bụng lớn già hơn hắn hai mươi lăm tuổi xem thành chất tử của mình, này thật sự là rất không công bằng với hắn.

Hiện giờ thái tử còn bận rộn đóng vai anh hùng, vậy hắn cũng chỉ có thể lấy hết khí lực phối hợp đóng vai phản diện, cái này gọi là phụ tử cùng ra trận…Vì bản thân mà nghĩ, hắn vô cùng hy vọng tôn tử của mình có thể nhanh nhanh ra đời, thay hắn bài ưu giải nạn a.

Xe ngựa dừng lại, thị vệ mang thường phục ở bên ngoài cất cao giọng nói: “Lão gia, đến rồi.”

Lúc hắn xuống xe, một đôi tay cung kính đưa lên, tay áo rộng rãi màu đen, từng ngón mạnh mẽ, đôi tay lạnh lẽo như bạch ngọc tương phản với sắc đen rất dọa người. Hắn nhìn, nguyên lai là Hình bộ thượng thư Dung Dũ.

Sở Tang đối diện với khuôn mặt của Dung thượng thư, khó tránh khỏi có chút muốn né tránh.

.