Hắn tựa hồ có một giấc mộng như thực mà không phải thực, lại như giả cũng không phải giả, trong mộng rành rành như thực, màn màn rõ ràng.
“Hoàng thượng? Hoàng thượng?”
Hắn tỉnh lại trong một tiếng gọi nhẹ nhàng ấm áp, đôi mắt còn buồn ngủ vẫn mang chút mệt mỏi chớp chớp, mới nhìn rõ trong tầm mắt là cảnh hoa tầng tầng phú quý phong lưu của ngự hoa viên, bên cạnh có dây tử đằng, phương xa giai mộc xanh um, gió ấm như ngọc, xanh đỏ khắp vườn, xuân sắc vừa độ say lòng người, nào còn có gió táp mãnh liệt, mưa lạnh đêm khuya?
Hắn tựa vào nhuyễn tháp ngáp một cái, hồi tưởng vừa rồi rốt cuộc là mộng cái gì, suy nghĩ nửa ngày cũng không rõ ràng, vì thế đành thôi, đặt bì ảnh lúc trước đang chơi đùa sang một bên, vén lên mí mắt, miễn cường hỏi: “Các phiên vương đều đã đến đông đủ sao? Nếu yến hội đã bắt đầu thì đi qua thôi.”
Cung nữ đứng ở một bên vùi đầu thật thấp, thanh âm êm tai như chim oanh mùa xuân: “Bệ hạ, tối nay không có yến hội, là hoa tượng người tuyên đã đến rồi.
Hắn sửng sốt, thoáng nhìn xuống đất, quà nhiên có người vẫn đang quỳ nơi đó. Nghiêng đầu nghĩ nghĩ, mới nhớ ra trước khi ngù đúng là có tuyên người, vì thế hắn chỉ chỉ gốc hoa sơn trà mọc rất hợp mắt bên kia, hỏi: “Sơn trà màu lục này là ngươi trồng được?”
Hoa tượng đáp: “Hồi hoàng thượng, là tiểu nhân trồng, gốc Thập Bát Học Sỹ (một loại hoa trà quý) này tiểu nhân có đặt tên, gọi là Ngu mỹ nhân.”
“Nga? Tên như thế rất hay, hoa tượng trong cung mãi vẫn trồng không ra hoa gì đẹp, hàng năm đều làm cho người Ly quốc thắng được cuối cùng. Năm nay trên yến phiên vương thưởng hoa, ngươi phải vì quả nhân giành lại chút mặt mũi a.”
Hắn pha vẻ vui mừng nói, nếu không đường đường mẫu quốc lại hàng năm đều vì lấy không ra được sắc hoa nào xứng đáng mà bại bởi một phiên quốc nho nhỏ kia thì còn thể thống gì nữa: “Nên thưởng, nên thưởng.”
Hoa lượng kia thần săc cổ quái, muốn nói lại thôi dập đầu đáp tạ.
Sở Tang nhận lấy chén dược cung nữ trình lên, thái y viện vẫn luôn đúng giờ chuẩn khắc đưa bổ dược này đến tận tay hắn, vô luận hắn ờ nơi nào, ai, ông trời thấy cùng phải thương tiếc a… Hắn thân mình rất tốt, thật sự không cần phí của mỗi ngày bổ dược như vậy.
Đầy bụng ủy khuất uống cạn dược đắng trong chén, ngậm vào đường ngọt, hương vị vừa đắng lại ngọt làm cho hắn có chút buồn nôn.
“Hoàng thượng, thái tử cầu kiến, người muốn tuyên sao?”
Hắn bỗng nhiên có tinh thần, lập tức ngẩng đầu, miệng đầy chua xót cũng trở nên không khó chịu như vậy nữa, thẳng sống lưng, cười nói: ‘Tuyên, nhanh tuyên.”
Không lâu sau, xa xa nơi tận cuối phồn hoa có một mạt thân ảnh đen tuyền, ẩn ẩn long văn, đúng là triều phục thái tử đương triều. Hắn tha thiết nhìn mạt thân ành kia xuyên qua xuân phong đa sự, bước qua phồn hoa như gấm, y bào kia trong gió xuân hơi hơi ***g lộng, cứ tới gần một chút, hắn lại không thể áp chế mồ hôi rịn ra trong lòng bàn tay, tim cũng khó đè nén xuống.
Thật sự đợi không được nữa, hắn rởi khỏi nhuyễn tháp, đi thẳng về phía trước vài bước, vội vàng gọi một tiếng: “Hoàng nhi?”
Thân ảnh kia thoáng dừng một chút, tựa hồ bởi vì tiểng gọi hoàng nhi này của hắn mà thụ sủng nhược kinh, trung khí mười phần cắt bước mà đến, vô cùng vui sướиɠ đáp lại hắn một câu: “Nhi thần tham kiến phụ hoàng.”
Hắn khựng lại, trong nháy mắt bị thanh âm kia rót lạnh thấu tâm can, như bị một đòn thật mạnh giáng vào trong lòng, khó có thể đứng vững cước bộ, may nhờ thái giám cung nữ bên cạnh sớm lueu tâm nhãn, nhanh nhẹn đỡ hắn lại.
Thái tử cũng kích động muốn đến dìu hắn, miệng không ngừng gọi: “Phụ hoàng, người làm sao vậy?”
Thanh âm này đến quá bỗng nhiên, kích động đến nỗi hắn choáng đầu hoa mắt, rồi sau đó mãnh liệt lại không chút lưu tình trùng kích đánh thẳng lên, chặn ngang nơi ***g ngực. Hắn dùng tay ra sức đè lên trái tim, hy vọng rằng tay mình có thể ngăn cản cỗ sóng triều kia đừng vọt lên tận mặt, bởi vì quá mức chuyên chú dùng sức, cho nên đầu óc cũng dần dần trở nên trống rỗng.
Tiếng gọi lên xuống không ngừng của những người bên cạnh làm hắn muốn ù hết hai tai, cảm giác ngạt thở ong ong không ngừng lại làm cho trước mắt hắn biến thành một màu đen mù mịt.
Sau khi mê mang đều tán đi rồi, trong điện quang hỏa thạch hắn cái gì cũng đã nhớ ra, ngẩng đầu vừa nhìn, thanh niên trước mắt mặt mày cùng tính là anh vũ đoan chính, là kiểu mặt nhất phái ôn hòa trầm ổn, không phải là gương mặt quen thuộc trong trí nhớ của hắn kia.
Xuân ý rất say lòng người, cảnh sắc rất quen thuộc, thế cho nên đã làm cho hắn quên, Sở Liệt ba năm trước đây đã đi rồi.
Nói cùng thực châm chọc, hài tử của hắn không thua bởi tộc Hung Nô bưu hãn hung ác gϊếŧ người như ngóe, lại thua bởi thân thể ngày cảng suy bại của chính minh. Bệnh kia thực tra tấn người, cho nên hài tử đi cũng không đột ngột, sau tận hơn nửa năm, tốt tốt xấu xấu lặp lại rất nhiều lần, mặc cho ai cũng không nghĩ ra hắn sẽ người đầu bạc tiễn người đầu xanh, bởi vì có nhìn dọc nhìn ngang như thế nào đi nữa, hắn cùng nên là người đi trước.
Kỳ thực lại có cái gì không thể tưởng được mà, mệnh không đặt trong lòng bàn tay hắn, thiên ý như thế nào, thì cứ như vậy.
Hắn chỉ là trí nhớ không tốt, thường thường quên mà thôi, tựa như hôm nay lại ngủ mơ hồ, đã quên tối nay căn bản không có phiên vương sắp đến, cảng không có yến tiệc thưởng hoa, những phiên quốc kia từ hai năm trước cùng đã không còn nữa.
Sở Tang vừa thở dốc vừa sửa sang lại trí nhớ hỗn loạn của mình, sau khi Dung Dũ công bố di chiếu, hắn lại lần nữa đăng cơ, từ trong hoàng tộc chọn ra thanh niên ổn trọng có thừa hơi thiếu đại khí lập làm thái tử. Từ thái thượng hoàng lại trở thành hoàng đế, chuyện này trong mắt hậu thế thật vẫn có thể xem một hồi ký sự.
Bên này, thái tử như là để biểu hiện hiếu tâm của mình, lấy lòng đỡ tay hắn: “Phụ hoàng?”
Hắn dùng sức đẩy người nọ ra, quơ lấy chén dược rỗng không trên bàn nhắm ngay bên cạnh thanh niên ném tới, vì xưng hô kia mà phẫn nộ không thể ngừng, âm nghiêm mặt căm phẫn, thô bạo quát: “Vô liêm sỉ! Ai cho phép ngươi gọi quả nhân như vậy? Ai cho phép? Đó là ngươi nên gọi sao? Cút xuống cho quả nhân!”
Hắn có thể chấp nhận chuyện có người chiếm lấy vị trí kia trên triều đình, nhưng lại không thể chịu đựng được có kẻ giả mạo nhúng chàm danh tự đó. Thái tử là của Khánh quốc, nhưng Sở Liệt chỉ là của hắn mà thôi, chuyện này có khác, thứ hắn bào bối, người ngoài muốn chạm nửa phần cũng không được.
Hai chữ phụ hoàng này, chỉ có hài từ nhà hắn mới có thể gọi.
Thái tử trẻ tuổi lập tức liền mộng, bật người quỳ xuống: “Hoàng thượng bớt giận, thần du củ.”
Loại tức giận này có thể tạm thời ma túy một chút ***g ngực mới vừa rồi còn phát đau, nhưng ma cũng không lâu được, Sở Tang vô lực ngồi trở lại nhuyễn tháp, theo thói quen xoay chiếc nhẫn đeo trên ngón tay, trầm giọng nói: “Đừng để cho quả nhân nghe thấy lần thứ hai, lui xuống đi.”
Người được chọn thắng ở ổn trọng, kiểu hoàng đế như Sở Liệt, một người là đủ rồi.
Tước phiên quôc, chiến Hung Nô, chuyện tổ tiên Khánh quốc vận trù lâu như làm được dưới triều Sở Liệt đã vẽ lên một dấu chấm tròn.
Công đã thành, mệnh lại tổn, sẽ không ai bồi thường được cho hắn một Sở Liệt, Khánh quốc còn có thể có rất nhiều hoàng đế, nhưng hắn chi có một hài tử mà thôi.
Một nét bút này, tranh đã đủ nồng đủ diễm, ngắn ngủi hữu lực khắc vào sử sách, có thể mặc cho người đời sau tưởng nhớ.
Thái tử lui ra rồi, hắn vẫn ngăn không được run bắn tay cố sờ gương mặt lạnh lẽo của mình, muốn xác định mình thật là không phải đang nằm mơ. Suốt mấy năm nay hắn thường thường cứ có loại cảm giác không nỡ như thế này, hoảng hoảng hốt hốt, lúc nghĩ không ra lại rất sung sướиɠ, chờ thanh tỉnh rồi thì vừa mờ mịt vừa đau khổ.
Có lẽ là do tuổi cảng lúc cảng lớn, hắn cũng chậm rãi quên đi bộ dạng Sở Liệt trước đây. Hào quang luôn là thứ tán rất nhanh, ngay cả dáng dấp tinh thần khí phách lúc xuất chinh khi trở về của Sở Liệt ngày ấy cũng chậm rãi mịt mờ. Duy nhất nhớ rõ đại khái cùng chi có một câu không nhanh không chậm lúc Sở Liệt năm trên giường bệnh.
Phụ hoàng, ta có chút không yên lòng về người…
Những điều khác đều phai nhạt, chi có câu này cảng ngày lại cảng rõ ràng.
Đương nhiên, người ta không thể dựa vào hồi ức để qua ngày, dù sao, hồi ức là một con yêu quái, là thứ dựa vào hấp thụ tinh thần sức sống của con người mà sinh tồn. Hắn làm hoàng đế, cùng có thể xuất ra khí phách, làm cho triều thần cảm thấy an ổn tin cậy, hắn ít nhất cũng phải quản được giang sơn Sở Liệt đánh hạ về cho thật tốt. Bọn hắn trừ bỏ hồi ức, cũng chi còn lại có điều này.
Hắn sớm nên hiểu được, thống khổ trong đời người đều do tham sống, tham ái si tình, nếu như chưa hết tham dục, tất sinh nhiều buồn bực rồi kết cục lại bằng ưu thương.
Chi là thế sự thường là cầu mà không được, được mà không quý, muốn quý thì đã muộn.
Một đời của hắn, tựa hồ cùng thật sự cứ mãi tuần hoàn lặp đi lặp lại trong cái vòng luẩn quẩn này.
“Hoàng… Hoàng thượng? Dung tướng đang ờ chờ ngự thư phòng, người muốn hiện tại sang đó sao?”
“Quả nhân lại nghi một hồi sẽ đi.”
Hắn còn phải kéo toàn bộ khí lực trờ về đã mới được, tựa như bát phụ (người đàn bà chanh chua) sau khi lộ mặt thì luôn cần tìm chút thời giờ sửa sang lại dung nhan. Hợp tâm hồn lại xong xuôi rồi, hắn vẫn là cao cao tại thượng, không ai sẽ phát hiện ra bên trong có khe có lỗ.
Hai người, một đời, nói thì rất dễ dàng, nhưng chuyện này cũng là chuyện không có khả năng phát sinh nhất trên đời này, hoặc sớm, hoặc muộn, tụ tán như mây, nhưng tóm lại vẫn sẽ luôn để lại một người. Vui vui vẻ vẻ qua cả đời, đó thật sự chính là chuyện chi cố sự trên phố mới có được.
Nhưng hắn vẫn luôn nhịn không được mà nhớ lại một đêm trời đông giá rét kia, mịt mịt mờ mờ, tối tăm vắng lặng, Sở Liệt kéo tay hắn xuyên qua từng ngõ nhỏ trong kinh thành. Ánh trăng như ngọc chiếu lên vai người trẻ tuổi, độ ấm trong tay cũng thực thoải mái ấm áp, cho nên hắn lúc ấy cảm thấy được cho dù đi lạc cũng không có gì cần lo lắng, hai người cùng một chỗ, rồi cùng sẽ tìm được một con đường.
Hai người, thực giống như một giấc mộng, thế nhưng chuỗi ngõ nhỏ dài dòng quanh co kia còn chưa đi hết, cuộc đời của hắn lại như đã đến điểm cuối cùng, cho nên hiện tại thật sự chi còn lại có một mình hắn, một người, ngay cả cầu một chốn về cùng thực khó khăn.
“Được rồi, khởi giá đi, chỉ có một mình Dung tướng sao?”
“Hồi hoàng thượng, bởi vì tháng sau sẽ làm sinh tế cho tiên đế, cho nên Trương đại nhân ở Lễ bộ cũng đến.”
Đêm đó, nhờ phúc của tản bộ, hẳn ngủ được cực an ổn, còn có một giấc mộng làm cho hắn có thể mừng trộm thật lâu.
Cảnh trong mộng rất dài, dài đến ngàn dặm, không có thất lạc cũng không có bi hoan, hắn cùng hài từ đều không nói gì, chỉ thực bình tĩnh nắm tay mà đi. Không có trạm dịch, hai người bọn hắn còn đang mài miết đi tìm một mái nhà.