Long sàng thiếu người sưởi ấm, đột ngột như vậy cũng có chút không quen.
Hắn sớm lên giường, khóa mình lại trong chăn ấm, tay chân cũng không lạnh nhưng chính là làm thế nào cũng ngủ không được, đầu cũng ẩn ẩn trướng đau, vì thế liền lớn tiếng triệu thái y đến.
Đáng tiếc lang băm kia bận rộn gì đó một lúc lâu mới thấy mặt, trong lòng hắn càng lúc càng phiền, đầu càng lúc càng đau, tính tình tích góp từng chút một đuổi thái y đi, tự mình vùi đầu chôn trong chăn, chỉ để lại một khe hở thông chút khí là được rồi.
“Bệ hạ…thái tử đang chờ ngoài cung, nô tài nói người đã ngủ, thế nhưng khuyên thế nào thái tử cũng không chịu đi…” Tổng quản nhẹ nhàng quỳ gối bên giường, trong giọng nói thoảng chút lo âu.
Hắn vội vàng ló đầu từ trong chăn ra, mặc kệ đầu tóc hỗn độn: “Tuyên! Nhanh tuyên!”
Hắn vừa rồi còn nhắc tới thái tử, giờ thái tử đã đến, này không phải chính là phụ tử liên tâm như người ta thường nói thì là gì đây?
Sở Liệt chỉ mặc áo bào nhẹ chạy đến, trên thân hàn khí bức người, đầu vai còn lưu lại một chút tuyết: “Phụ hoàng, thái y nói thế nào? Thân mình cảm thấy tốt hơn nhiều chưa?”
Ngoài cung băng thiên tuyết địa, trong điện ấm áp thuận hòa, nóng lạnh luân phiên làm hàng mi của thanh niên tựa hồ phủ lên một tầng hơi nước: “Phụ hoàng?”
Sở Tang cuộn mình trong chăn, đang muốn lau cho hắn, thế nhưng bàn tay vươn đến một nửa lại bị Sở Liệt tự mình tránh đi: ‘Trên người nhi thần rất lạnh, phụ hoàng người đợi lát nữa hẵng…”
Hắn ngượng ngùng thu hồi tay, tựa trong chăn gấm hừ một tiếng.
Sở Liệt cười cười, chờ trên ngưòi ấm áp lên rồi mới ngồi trở lại bên mép giường, dâng lên cả hai tay, trong giọng nói có vài phần lấy lòng: “Phụ hoàng, lúc này tay đã ấm rồi, người sờ đi.”
Hắn thả tay mình lên, thật đúng là ấm áp dạt dào. Tuổi trẻ có chỗ tốt là không sợ lạnh, huyết khí hồi phục lại nhanh, không giống như hắn luôn tay chân lạnh lẽo. Nghĩ như vậy liền thoáng dùng sức kéo một phen, lại dùng chân đá chăn gấm sang một chút.
“Hiện tại cậy mạnh, chờ ngươi đến tuổi như quả nhân mới biết khổ.” Hắn rầu rĩ nói: “Rồi cũng phải chịu.”
Sở Liệt không cho là đúng, phủ chăn lên đùi: “Nhi thần thân thể rất tốt, không có việc gì.” Thanh niên dùng sức túm tay hắn, chà xát một trận: “Phụ hoàng, lại ngủ không được sao? Dược thái y khai nhất định phải uống đúng giờ mới tốt a, trộm đổ đi là không được.”
Này…Này…Là ai làm lộ chuyện hắn không thích uống dược đắng ra đây! Làm lão tử lại bị nhi tử dặn dò như vậy, hắn thật xấu hổ, chột dạ chớp mắt mấy cái, cố gắng bình tĩnh: “Uống cũng không có tác dụng, quả nhân vẫn đau đầu.”
Thanh niên nhìn hắn, ánh mắt thâm thúy làm cho mặt hắn bắt đầu nóng lên, ngón tay đã ở dưới chăn trộm vuốt ve hoa văn thêu trên đó, có điểm ủy khuất: “Dược của thái y viện thập phần đắng, quả nhân chịu không được cỗ vị đó.”
Thái tử tựa hồ thở dài, thần sắc thập phần bất đắc dĩ.
Hắn bị thái tử không nói gì chi lẳng lặng nhìn đánh bại, hơn nữa là hoàn toàn binh tan tướng rã, càng thêm ủy khuất: “Chính là ngậm đường cũng chịu không nổi, quên đi, ngươi cũng không hiểu được.”
Ngoài trướng ánh nến ấm áp lung linh, dưới ánh nến đôi mắt đen tuyền của thanh niên mang theo một cỗ ôn nhu mê hoặc, loại ôn nhu ấm áp này tựa hồ so với linh đan diệu dược của Hoa Đà còn có tác dụng hơn gấp trăm lần.
Sở Liệt kiên trì nguyên tắc thuốc đắng dã tật, nửa bước không lùi, thập phần tận tình khuyên bảo: “Vậy nếu không uống thì phụ hoàng muốn làm sao bây giờ? Nhi thần nghe thái y nói người gần đây thường xuyên nửa đêm bừng tỉnh, như vậy đối với thân thể thật không tốt…Dược đắng nhịn một chút là vượt qua, nếu không, lần sau nhi thần cùng uống với người”
“Ngươi vờ ngớ ngẩn sao?” Sở Tang vui vẻ, mắt cười mị thành một đường: “Không bệnh uống dược gì chứ, định phá hư thân mình sao?”
Thái tử là người ở ngoài nghiêm túc đã quen, hiện tại mở lời vui đùa cũng một bộ thực chân thành, vạn phần đáng tin cậy, giống như hoài nghi một chút là tội lỗi: “Vậy…phá hư rồi phụ hoàng sẽ đau nhi thần nhiều hơn một chút sao?”
Hắn chấn động, ***g ngực giống như có cánh buồm giương lên được gió thổi căng đầy, nhịn không được sờ sờ mái tóc đen của thái tử, cảm khái nói không nên lời.
“Quả nhân sẽ đối tốt với ngươi.”
Một bên sai người điều tra, một bên lại ở trong này thề thốt son sắt, công cùng tư, quốc cùng gia, há có thế lưỡng toàn. Sở Liệt săn sóc ôn nhu làm cho hắn càng thêm không thể tự kềm chế, mùa đông lạnh như vậy, có thể tìm thấy một chút ấm áp thật sự là khó được, nhưng này cũng không có nghĩa là đánh mất lý trí.
Sở Tang chỉ có thể xuất ra hết sức bình sinh ghì lại sợi dây cương trong óc, ghì đến đầu đau nhức, nhưng hắn không thể không làm như vậy. Hắn bây giờ còn mang trên lưng cơ nghiệp trăm năm của Khánh quốc, hơi chút không lưu thần thì sẽ tan xương nát thịt.
Sở Liệt có khôn khéo thì cũng sẽ không biết sóng ngầm mãnh liệt hiện tại trong lòng hắn là vì nghĩ cái gì, thanh niên trong nét tươi cười thực có vài phần ý vị sung sướиɠ, còn cúi đầu hôn lên đầu ngón tay hắn: “Phụ hoàng nói rồi sẽ không thể đổi ý, miệng vàng lời ngọc, nhi thần nhớ kỹ…Đổi ý cũng không được.”
Nơi chưa từng được người hôn qua thập phần mẫn cảm, run rẩy cũng không chút nào che dấu mà từ đầu ngón tay chạy dọc lên sống lưng. Loại tinh tế đòi mạng này, rút tay ra cũng không phải, không rút lại cảm thấy phi thường không ổn.
“Quả nhân…sẽ đá phải ngươi.” Hắn nhiệt khí dâng lên mặt, thì thào một câu.
Nhưng Sở Liệt lúc này tựa hồ đã định liệu trước: “Nhi thần ôm người thì sẽ không đá loạn.”
Quả nhiên, tối nay cả đêm yên giấc.
Thái tử cánh tay hữu lực lại thập phần vững chãi, nhờ phúc của nó, một giấc tỉnh dậy trên long sàng không phát sinh thảm án đổ máu, càng không xuất hiện thảm sự người nằm một bên rơi đâu mất tích, điều này làm cho hắn có chút vui mừng.
Sở Liệt còn đang ngủ, dịu ngoan nhắm chặt hai mắt, khuôn mặt anh tuấn lại hơi kiêu ngạo gần trong gang tấc, mang theo vẻ phấn chấn tràn đầy sức sống đặc trưng của người trẻ tuổi.
Càng liếc mắt nhiều lại càng cảm thấy thuận mắt muốn nhìn thêm, ấm áp dịu dàng, hắn trước kia sao có thể cảm thấy khuôn mặt này làm cho người ta sợ hãi?
Hài tử ưu tú như vậy, nhất định là của hắn.
Cho nên khi dễ một chút nhi tử của mình cũng không phải là không thể được đi? Hắn tay ngứa ngáy, liền nhéo lên gương mặt Sở Liệt, còn chưa mạnh tay chút nào, thanh niên dưới sự cảnh giác trời sinh mở choàng mắt, thế như lang hổ, nhưng vừa tập trung nhìn rõ liền cười rộ lên: “Phụ hoàng…người…”
Hắn bị dọa đến rút về bàn tay run rẩy, quang minh chính đại bắt đầu trốn tránh: “Ọuả nhân chính là… khụ Quả nhân nhéo cũng không được sao!”
Thanh niên còn mang theo ba phần buồn ngủ, hướng hõm vai hắn cọ cọ, cánh tay ôm qua hắn, mơ hồ nói: “Được mà…được mà…phụ hoàng muốn làm thế nào làm như vậy…”
Hắn thập phần đau lòng: “Người trẻ tuổi sao lại ham ngủ như vậy, nhanh dậy đi.”
Thanh niên lần lần lữa lữa vẫn không chịu dậy: “Tha cho nhi thần đi, phụ hoàng…Tối hôm qua người giằng co cả đêm, để cho nhi thần ngủ tiếp đi…”
Xem đi, không nghe lão nhân nói chịu thiệt ngay trước mắt!
“Buổi chiều nhi thần muốn đi săn, phụ hoàng cùng đi sao?” Thanh niên vẫn vùi đầu trên người hắn, mơ hồ hỏi.
Lạnh như vậy, hắn xương cốt đều sắp rã rời, mới không cần đi. Nhưng là…Nói đến đi săn, nhớ lại vẻ nắm chắc mười phần của Dung Dũ khi đó, hăn không khỏi rùng mình, trên mặt vẫn duy trì phong độ thản nhiên: “Loại thời tiết này…đừng đi.”
“Không có việc gì…Tuy rằng thời gian có chút không đủ, nhưng đánh mấy con chồn bạc làm bao tay vẫn là dư dả…” Sở Liệt vươn tay chân, trèo từ trên giường xuống nhìn hắn, cười cười: “Lần này phụ hoàng cũng không thể lại tùy tiện đem cho người ta.”
Trong lòng thắt lại một cái, trong cung cái gì không có, nhưng thái tử vẫn kiên trì muốn tự mình đi, mùa đông lạnh như vậy…
Sở Liệt lại sát đến gần một chút cúi đầu xuống, thân mình phủ lên rất có lực áp bức, hắn nghe thấy thanh âm trầm trầm của thanh niên vang lên bên tai, ngữ khí mê hoặc: “Phụ hoàng, Vĩnh Trữ kia là ai?”
“…”
“Tối hôm qua người cứ luôn gọi cái tên này.”
Hắn khép mắt lại, thân hình cao lớn của thanh niên che lấp hơn phân nửa ánh sang. Không biết vì sao lại không nổi giận như lần trước, hắn thế nhưng có thể thực tâm bình khí hòa mở miệng: “Hắn là hảo hữu của quả nhân, ân, chí hữu…Làm người luôn sẽ có bằng hữu.”
“Vậy bằng hữu kia hiện không còn nữa sao?”
Hắn luôn luôn thập phần kiêng dè với chữ kia, nhưng hôm nay vẫn thực bình tĩnh nói ra: “Phải, không còn nữa, hắn qua đời rồi.”
Người với người có thể thẳng thắn thành khẩn tương đãi là chuyện hạnh phúc đến cỡ nào. Hai phụ tử vốn luôn có thể giống hôm nay, tâm bình khí hòa trao đổi, không cần trở nên chướng khí mù mịt giống trước đây như vậy.
Nếu loại hạnh phúc yên tĩnh này có thể lưu lại lâu một chút thì thật tốt.