Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thái Thượng Hoàng

Chương 23

« Chương TrướcChương Tiếp »
Đây chẳng qua là một nhúm bột nhào bình thường mà thôi, cùng không hiểu thủ nghệ nhân kia dùng thủ pháp gì, nhéo nhéo chỗ này, vuốt vuốt chỗ nọ, một con tiểu bạch thỏ trông rất sống động liền tạo thành.

Sở Tang đứng trước quầy hàng nho nhỏ sợ hãi tấm tắc khen ngợi, ánh mắt mở thật lớn, hứng thú nồng hậu phân phó thủ nghệ nhân: “Này, lại nắm một lần nữa, ta còn chưa thấy rõ mà.”

Hôm nay hắn thừa cơ hội Tam hoàng thúc nhiễm phong hàn ốm nằm trên giường liền trộm chạy từ trong cung ra du ngoạn. Nhưng đám đông ở chợ đêm rất dữ dội, hắn cùng Sở Bình bị tách ra, vốn định ở lại nơi nào trống trải một chút chờ người, không nghĩ tới lại bị những tượng bột đủ mọi màu sắc rất sống động kia mê hoặc.

Thủ nghệ nhân thực khổ não nhìn hắn, chà xát chà xát tay thành thành thật thật nói: “Công tử, ta đã nắm cho công tử hơn ba mươi cái, bột cũng hết rồi, hơn nữa công tử còn chưa trả thù lao.”

Hắn nhiêng đầu nghĩ nghĩ, không thuận theo không buông tha nói: “Đã vậy… ta đây cho ngươi bạc, ngươi lại đi mua bột về, ta muốn nhìn thêm vài lần nữa.”

Bàn tay vươn đến túi tiền bên hông, thầm cảm thấy không ổn vội cúi đầu nhìn lại thì căn bản không thấy nửa điểm bóng dáng của túi tiền nữa.

Hắn mơ hồ, cẩn thận hồi tưởng lại lúc ra cung mình thật sự có mang a.

Thủ nghệ nhân kia đang dùng ánh mắt lấp lánh bảy phẩn mong chờ ba phần hoài nghi nhìn hắn, hắn lại sờ sờ bên hông, vẫn không lấy ra được chút bạc nào.

Không biết có phải bởi vì nhiều người chen nóng hay không, hắn bị ánh mắt thuần phác chờ mong của thủ nghệ nhân nhìn đã có chút đỏ mặt, khụ một tiếng, hiện ra nét tươi cười không chút hoang mang: “Tiền a…”

Lời còn chưa dứt, trên vai đột nhiên đau xót, hắn bị dọa đến thiếu chút nữa cắn phải đầu lưỡi của mình. Từ nhỏ sống an nhàn sung sướиɠ đã quen, hắn sợ nhất bị đau, nay bị người một chưởng vỗ lấy đau đến tiểu tâm can cũng run lên:

“Lớn mật…”

Người vổ bả vai hắn vẻ mặt không thèm để ý đứng ở bên cạnh, ý cười nồng hậu xoay xoay ngón tay, một túi tiền tơ vàng chỉ bạc liền theo ngón tay hắn xoay vòng, sau đó rời đi một cái, túi tiền không sai không lệch dừng lại trên người Sở Tang.

“Một tên ngốc tử, tiền cũng bị người đánh cắp chạy rồi, còn ở đây phẫn thiếu

gia.”

Nam lấy túi tiền mất đi lại quay về, hắn có chút hoảng hốt nhìn thanh niên mình. Dưới ngọn đèn dần tàn tạ, đó là một khuôn mặt xen giữa thanh niên cùng thiếu niên, có thể lớn hơn hắn hai tuổi, một thân áo tím thoải mái tùy tiện, xem chất liệu thì thật ra là loại tốt nhất, thế nhưng đai lưng bên hông kia lại bó buộc xiêu xiêu vẹo vẹo, mặc dù nhìn qua chính là cách ăn mặc của lưu manh, nhưng cũng làm cho người ta không thể sinh ra ý ghét bỏ.

Bởi vì thanh niên này có một gương mặt thật sự phiêu lượng, mây bay nước chảy nhất phái tiêu sái thong dong, một đôi mắt hoa đào bay xếch cười rộ lên sẽ nheo thành một đường, hàng vạn hàng nghìn ngôi sao rực rỡ liền lạc ở bên trong, rất xinh đẹp.

Hắn hướng thanh niên chắp tay, nhịn đau chu toàn lễ nghĩa: “Là công tử đuổi theo mang về sao? Đa tạ…”

Thanh niên nheo mắt cười, khoát tay: “Đại thiếu gia, ngươi vẫn là trả tiền thiếu của người ta cái đã hẵng quay đầu hàn huyên với ta đi.’’

Thủ nghệ nhân tội nghiệp gật đầu.

Người này… rất vô lễ a, nhu nhu bả vai, hắn nhịn không được ngoan trừng mắt nhìn thanh niên kia.

Thanh niên vốn đưa lưng về phía hắn dường như sau gáy có mắt, xoay đầu lại, nhấc cái cằm xinh đẹp mà tiên minh lên cao, đắc ý cười cười với hắn.

Mà thủ nghệ nhân kia thu ngân lượng xong không nói hai lời liền bỏ chạy, hắn cực kỳ tức giận nhưng vẫn phải duy trì phong độ tao nhã không một gợn sóng, lại không thể đuổi theo, không khỏi có điểm thất ý: “Con thỏ nhỏ kia vẫn chưa nhìn rõ nắm như thế nào…”

Lời gần như thì thầm trong miệng vẫn bị thanh niên cách đó không xa nghe trộm được, thanh niên không chút lưu tình cười ha ha, nửa điềm nhã nhặn cũng không có, ôm bụng cười nhạo: “Người ta là tay nghề mấy chục năm công phu mới mài ra được, ngươi chỉ bằng xem một chút như vậy đã mong học thành? Thực khờ dại a…”

“Vị huynh đài này, câu phi lễ thì đừng chưa từng nghe nói qua sao?” Âm lượng cao lên một bậc, hắn giận dữ, ống tay áo chấn động mang theo ba phần kiêu ngạo. (phi lễ đừng nhìn, phi lễ đừng nghe, phi lễ đừng nói, phi lễ đừng làm)

Đáng tiếc người trước mắt không chút nào e ngại, phong lưu bĩ bĩ ngữ điệu chế nhạo: “Vậy câu một giọt ân tình đáp đền như thác thì ngươi có từng nghe chưa? Vừa rồi không phải còn đa tạ ta sao? Ta nhớ rõ ngươi còn chưa tạ ơn xong đi?”

Người… người này thật đúng là vô liêm sỉ.

Hắn tiếp tục tinh thần uể oải, cam chịu nói: “Vậy… không biết huynh đài hiện tại có ý thế nào?”

Thanh niên đáp lại một tiếng, hứng thú dạt dào thong thả bước quanh hắn như là đang đánh giá cái gì.

Sở Tang càng thêm phiền toái, muốn cái gì không phải là một câu thôi sao, vòng qua vòng lại như vậyóaắn nhìn mắt cũng hoa lên rồi.

“Huynh đài nếu không chê, có chút tâm ý thỉnh nhận lấy A! Lớn mật!”

Tay đang muốn rút ngân lượng ra cứng đờ, sau đó vạn phần kinh ngạc ôm lấy một bên má, người trước mắt lúc này mới không giấu ý cười thu hồi tay lại.

Thứ hỗn trướng, dám nhéo mặt hoàng đế!

Đau đớn trên vai còn chưa tan đi, má đã bị đau rát lợi hại, huyết khí lập tức nảy lên da mặt, hắn lắp bắp quát lớn: “Ngươi làm cái gì vậy! Hỗn trướng…”

Thanh niên kia mở tay mỉm cười: “Ai bảo mặt của ngươi nhìn qua nhéo tốt như vậy? Ta giúp ngươi đoạt lại túi tiền, ngươi cho ta nhéo một cái, hảo công bình a. Như thế nào, thực ủy khuất sao?”

“Hỗn trướng…” Run run cả người cắn môi dưới, thanh điệu tránh không được đã mang theo âm rung, càng nghĩ càng ủy khuất. Chết tiệt Sở Bình, rốt cuộc chạy đi đâu, sau khi trở về nhất định phải cho hẳn chịu một cái tội hộ giá không chu toàn!

Thanh niên phì ra cười, ngồi xổm xuống ngay bên đường, ôm đầu gối ngửa mặt nhìn hắn: “Này, đừng cúi thấp đầu a, vừa rồi không phải đang vui sao? Như thế nào, tức giận rồi?”

“…”

Thanh niên gãi gãi đầu, nghĩ nghĩ, nói: “Ta đây nhận sai được không?”

Ai thèm ngươi nhận sai, hắn hừ một tiếng, xoay đầu sang một bên chờ người này tự thấy mất mặt rồi rời đi.

“Nếu không thì như vậy, ta mang ngươi đi chơi xem như bồi tội được không?”

Ai mới cùng một người xa lạ đi, mấy nơi vui đùa này mở cũng không có chút trình độ nào, bất quá là phàm phu tục tử mà thôi.

Hắn tiếp tục trầm mặc không nói, đợi đến lúc ngẩng đầu mới phát hiện thanh niên thế nhưng còn ở đó, chớp đôi mắt phong lưu, bộ dáng vô tội lại đáng thương. Bị nhìn thẳng tắp như vậy lòng có cứng rắn bao nhiêu cũng tránh không được mềm đi ba phần, huống hồ, hắn cũng vẫn luôn không phải là người vững tâm như đá.

“Ngươi tên là gì?” Thanh âm mềm mại che lại vài phần khẩu khí của người thuộc về ngôi cao, hơi ngẩng đầu nhìn cái người dám cả gan làm loạn kia.

Khuôn mặt còn mang tính trẻ con của thanh niên lập tức nở nụ cười, đó là một khuôn mặt thực thích hợp với nét tươi cười, ý cười kia tựa như mực nồng đậm nhanh chóng tỏa lan trên giấy Tuyên Thành, sức lan rất mạnh, lực thấm vô cùng.

“Vĩnh Trừ, thế nào, vừa nghe chính là tên của người tốt đi? Đến đây…”

Thanh niên vươn tay về phía hắn, áo tím trong gió đêm vẽ lên một độ cong như Giang Nam, tiêu sái lại phong lưu, nhướng mày quay đầu lại nhìn hắn có điểm không kiên nhẫn: “Này, có đi hay không a?”

Đương nhiên không đi, ai mà lại cùng một người xa lạ mới nhận thức không lâu đi đâu chứ, Sở Tang khinh bỉ giật giật chóp mũi.

Mặc dù trong lòng thật là nghĩ như vậy, nhưng chân vẫn rất không nghe lời, dần đạp bước trên con đường lát đá xanh
« Chương TrướcChương Tiếp »