Về đến nhà, tôi giật mình khi thấy những sợi tơ nhện quấn chặt trên ô. Nghe ông bà thế hệ trước hay nói, phá hư mạng nhện cũng có ngày bị báo ứng. Lại nhìn đến căn nhà cũ nát, tựa hồ cũng không có gì báo ứng được nữa. Sớm đã đi đến sự cùng cực, một khi gặp thêm vài xui xẻo nữa, cũng không thấy có gì khác biệt.
Tôi rửa tay và rửa mặt, sau đó mang gạo trắng vo sạch với nước giếng bỏ vào nồi nấu. Cũng dung nước giếng rửa sạch rau củ và hoa quả thật sạch sẽ, bắt đầu chuẩn bị ăn sáng. Đợi đến khi cơm chín, em trai trên lưng mang túi xách cũng về đến nhà.
Tôi bưng nồi cơm bước ra, một đầu tóc bù xù cũng cùng lúc tiến vào.
“Chị à, hôm nay… Ai a! Nóng nóng nóng “
Nghĩ là nó đυ.ng phải đáy nồi nóng nên mới hét to như vậy, tôi vội vàng buông nồi, kéo mở tay nó, ôm đầu nó cẩn thận kiểm tra, sau đó lập tức lấy một cái khăn lông nhúng nước lạnh quấn quanh đầu nó.
Tôi nghiêm mặt mắng nó vài câu.
Những giọt nước đọng trên mái tóc đen của nó rơi xuống, làm ướt cả vạt áo somi.Hai mắt nó lại cong cong, cười giống như một con mèo nhỏ đi trộm cá: “Chị thật tốt, em chỉ có mình chị, chị đừng ghét em nha.”
Nghe vậy, tôi dừng lại chỉnh chỉnh tạp dề.
Đúng vậy, chỉ có em và chị sống nương tựa lẫn nhau.