Chương 67: Nuốt vật hóa linh

Một vầng trăng sáng nhô lên trên trời, cả dãy núi Lạc Nhật trở nên rất yên tĩnh, rất nhiều yêu thú bắt đầu đi săn đêm.

Liễu Thanh Dương mở mắt ra, ánh mắt nhìn vào chỗ sâu. Hắn đang tu luyện bên trong trận pháp, dù sao hắn cũng đã dự tính trước rồi, có tính giới hạn rất lớn. Giao chiến với yêu thú thật sự, biến số quá nhiều.

Động tác của hắn rất nhanh, cơ thể biến mất, tiếp tục tiến vào núi núi, nhân bóng đêm để săn gϊếŧ yêu thú, rèn luyện đao pháp của mình.

Không gian tăng lên rất nhiều, hắn thấu hiểu Huyết Hồng Đao Pháp, nhưng lại thiếu thực chiến, để khiến đao pháp hoàn mỹ hơn.

Hắn đạp lên cành khô phát ra tiếng xào xạc, làm kinh động một con cược ác thú đang tìm thức ăn ở đằng xa. Con yêu thú này có vóc dáng khổng lồ, cao khoảng hai thước, dài khoảng bốn thước, là loại yêu thú trung bình lớn, sức mạnh cũng vô cùng lớn.

Người bình thường đều không muốn trêu chọc cược ác thú, vì con thú này da thô thịt dày, binh khí khó mà làm tổn thương được, cũng không có cách nào phá vỡ hàng phòng ngự của nó.

Cược ác thú há to cái miệng như chậu máu. Cái miệng chiếm cứ hơn nửa cái đầu đột nhiên há ra, cao hơn một thước, có thể đồng thời ăn ba người trưởng thành.

Một người một thú nhìn nhau.

“Gào!"

Cược ác thú phát ra tiếng gào giận dữ, bốn vó tung lên, chạy như bay tới chỗ Liễu Thanh Dương. Đất đai rung động, cây cối xung quanh phát ra tiếng kêu kèn kẹt. Cơ thể khổng lồ của nó xông ngang đánh thẳng, mấy bụi cây chặn trước mặt nó đều bị nó đυ.ng cho bật gốc.

Liễu Thanh Dương không bước lên, hai chân hơi cong, tay phải ấn lên chuôi đao, ánh mắt không buồn không vui.

Đây chính là một con cược ác thú cấp chín, tương đương với một người cảnh giới Hậu Thiên đỉnh phong.

Yêu thú da thô thịt dày, sức mạnh rất lớn, nếu thực lực tương đương, con người không phải là đối thủ của nó.

Liễu Thanh Dương áp chế cảnh giới của mình xuống cảnh giới Hậu Thiên, cũng không thả Tiên Thiên chỉ linh ra vì nếu hắn thể hiện mình ở cảnh giới Tiên Thiên, cược ác thú có thể sẽ quay đầu chạy mất.

Cực li nhanh chóng rút ngắn, cược ác thú chỉ còn cách Liễu Thanh Dương chưa tới ba thước, cái miệng to lớn phun ra mùi tanh hôi khiến người ta buồn nôn.

Đúng lúc này, tay phải của Liễu Thanh Dương đột nhiên ấn xuống, đoản đao ra khỏi vỏ, hóa thành hàn quang, nhưng thiên ngoại phi tiên. Ánh đao lóe lên rồi biến mất, không đánh vào đầu cược ác thú.

“Rào!”

Máu văng khắp nơi, cơ thể cược ác thú cứng lại tại chỗ, không thể nào nhúc nhích. Khoảng một phút sau, cơ thể nó chậm rãi đổi xuống, từ vết rách dài khoảng một thước, máu tươi cứ thế tuôn ra, nhuộm đỏ mặt đất.

Một đao có thể gϊếŧ người!

“Không thú vị gì cả!” Liễu Thanh Dương bĩu môi.

Đoản đao chém xuống, cơ thể cược ác thú chia lìa, một viên yêu đan to bằng quả trứng gà xuất hiện trong lòng bàn tay hắn. Yêu đan cấp một đỉnh phong, giá trị một ngàn tiền vàng. Có còn hơn không!

Đột nhiên, Thôn Thiên Thần đỉnh rung lên, yêu đan trong tay hắn không ngừng thu nhỏ lại, rồi hóa thành bột chỉ trong chớp mắt. Một làn gió thổi qua, chỗ bột trong lòng bàn tay hắn biến mất.

“Chuyện gì thế? Yêu đan đâu rồi?”

Đầu óc Liễu Thanh Dương mơ hồ, ý thức của hắn đi vào đan điền, điều tra rõ nguyên nhân, không muốn xảy ra vấn đề gì.

“Đây là?”

Bên trên Thôn Thiên Thần đỉnh có một giọt chất lỏng quái dị treo lơ lửng, tỏa ra yêu khí cực mạnh.

“Đây là tinh hoa của yêu đan?” Hắn không quá chắc chắn.

Chất lỏng kì quái đó dung nhập vào đan điền của hắn, tạo thành sức xung kích cuồng bạo, chân khí tăng lên một khoảng lớn, dù cảnh giới chưa thể đột phá nhưng cũng đã tăng lên không ít.

“Nuốt vật hóa linh, thế cũng được sao?”

Liễu Thanh Dương ngây người, nuốt một viên yêu đan có thể tăng mạnh chân khí, Thôn Thiên Thần đỉnh đã vượt qua sự tưởng tượng của hắn. Vốn dĩ hắn không có quá nhiều h@m muốn với việc săn gϊếŧ yêu thú, vì hắn không cần tôi luyện võ kỹ.

Bây giờ thì khác rồi, hắn sẽ săn gϊếŧ nhiều yêu thú, luyện hóa yêu đan của chúng để tăng chân khí của mình, cố gắng đột phá lên cảnh giới Tiên Thiên tâng thứ ba.

Đan điền Thái Hoang gấp mười mấy lần người thường, mỗi lần đột phá cũng cần nhiều linh khí và tài nguyên gấp mười mấy, thậm chí cả trăm lần người thường. Hắn từ từ tu luyện, nửa năm một năm chưa chắc đã đột phá được cảnh giới Tiên Thiên tầng thứ ba.

Thu hồi kích động, Liễu Thanh Dương lao vào chỗ sâu trong núi, tiếp tục đi tìm yêu thú. Hắn muốn thử xem có phải mình có thể cắn nuốt tất cả yêu thú hay không.

Ở lối vào dãy núi Lạc Nhật có một đám người thần bí xuất hiện, trong đó có vài luồng Tiên Thiên chỉ khí, rất không bình thường.

“Ngươi chắc chắn tên phế vật đó đã tiến vào dãy núi Lạc Nhật rồi sao?”

Người đi đầu là một lão giả, hơn năm mươi tuổi, gương mặt thâm độc. Lão trầm giọng hỏi.

“Bẩm trưởng lão, vô cùng chính xác, cả buổi chiều chúng †a đều canh giữ ở đây, hắn chưa từng đi ra, vẫn còn ở trong dãy núi Lạc Nhật.”