Tiếng bạt tai vang dội, vang vọng khắp Đan Bảo các. Lôi Đào nheo mắt lại, miệng há hốc.
Những người khác càng sững sờ hơn, giữa đám đông mà Liễu Thanh Dương dám đả thương người khác, còn ở nước mặt Chấp sự của Đan Bảo các nữa. Bọn họ cảm thấy như trời sắp sập xuống rồi.
“Aaaa…”
nam nhân mặc áo choàng tím hét lên một tiếng, tóc tai bù xù. Dù chỉ ăn một cái tát, cũng bị gãy mất mấy cái răng, nhưng hắn ta không có gì đáng ngại. Sau khi đứng lên, hắn ta gào lên một tiếng chói tai, khiến xà nhà rung lên. Hắn ta phun ra một ngụm máu lẫn với vài chiếc răng gãy.
“Đồ rác rưởi, ta muốn gϊếŧ ngươi.”
Hắn ta tiến lên một bước, cây thước trong tay tỏa sáng rực rỡ, như muốn gi ết chết Liễu Thanh Dương.
“Ngươi còn nói thêm một từ nữa là ta sẽ ngay lập tức gϊếŧ ngươi.”
Thân thể hắn biến mất một cách quỷ dị, Liễu Thanh Dương xuất hiện ngay trước mặt nam nhân mặc áo choàng tím, đưa tay bóp chặt lấy cổ hắn ta. Nguyên nhân vừa rồi hắn che giấu sức mạnh là không muốn gây thêm nhiều rắc rối.
Nếu hắn ta thật sự muốn tìm chết thì Liễu Thanh Dương cũng không ngại mà thành toàn cho hắn ta. Chỉ là một Đan Bảo các nhỏ nhoi mà thôi, đợi hắn hồi phục nhịp tim, kết hợp với Thái Hoang Thôn Thiên quyết, thì sẽ không mất bao lâu đột phá đến cảnh giới Thiên Tiên, có thể sử dụng một ít thủ đoạn Tiên Đế.
Xung quanh yên lặng như tờ!
Có thể nghe được cả tiếng kim rơi!
Toàn bộ Đan Bảo yên lặng đến đáng sợ, người mà bọn chúng luôn coi là rác rưởi lại đột nhiên trở nên đáng gờm như thế, đã tu luyện ra một tốc độ cực kỳ nhanh, có thể dễ dàng bắt lấy cảnh giới Hậu Thiên cấp năm.
Lôi Đào thu hồi tầm mắt, ngay cả ông ta cũng không bắt kịp dấu vết của tốc độ quỷ dị như thế, từ khi nào thằng rác rưởi này trở nên mạnh mẽ như thế?
“Liễu công tử, ngươi năm lần bảy lượt đả thương người ở Đan Bảo các của chúng ta, ngươi phải cho ta một lời giải thích. Nếu không thì đừng trách ta vô lễ, cho dù là Từ gia chủ tới thì cũng khó bảo vệ ngươi chu toàn được.”
Lời nói của Chu Đào có ý tứ rất rõ ràng, nếu bây giờ không giải thích cho Đan Bảo các thì hắn đừng hòng sống sót rời đi, không hề nể mặt Từ gia, cực kỳ kiêu ngạo.
Mọi người xung quanh đang lấy lại bình tĩnh sau cơn khϊếp sợ, trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi, những võ giả vừa rồi chế nhạo hắn đều trốn ra sau đám đông, tránh Liễu Thanh Dương lại tìm họ tính sổ.
“Hãy mời cấp trên của các ngươi đến bàn chuyện với ta.”
Liễu Thanh Dương mất kiên nhẫn, lấy ra một phương thuốc luyện đơn từ trong ngực ra. Hắn ném xuống, tờ giấy mỏng như lá lúa nhẹ nhàng rơi xuống trước mặt Lôi Đào. Chỉ dựa vào thủ thuật này mà đã kiến cho rất nhiều người lớn tiếng khen hay.
Lôi Đào nhặt tờ giấy lên. Ông ta đã quản lý Đan Bảo các đã nhiều năm, có hiểu sâu biết rộng. Liễu Thanh Dương dám đả thương người khác trước đám đông, chắc chắn có thứ gì đó để dựa vào. Ông ta cũng không dám nóng vội, nhẹ nhàng mở phương pháp luyện đan ở trong tay ra.
Ánh mắt nhìn vào phương pháp luyện đan trên giấy, toàn thân ông ta đột nhiên chấn động. Khi còn trẻ, ông ta cũng từng là luyện đan sư, vì thiên phú có hạn nên không có cách nào thăng cấp. Ông ta giữ chức chấp sự ở Đan Bảo các, bình thường chỉ có thể luyện chế một số đan dược cấp thấp nhất.
Nhìn thoáng qua có thể biết được phương pháp luyện đan này cực kỳ phi phàm.
“Ngươi muốn bàn chuyện gì?”
Giọng điệu của Lôi Đào có chút thay đổi, mặc dù Đan Bảo các buôn bán đan dược, nhưng chủng loại cực kỳ hạn chế. Phần lớn đan dược được bán ra là Bội Nguyên Đan cấp một, Dưỡng Tâm đan cấp hai, mỗi tháng bán ra cũng có hạn, còn đan dược cấp ba thì càng không có.
Cấp bậc của phương pháp luyện đan đan trên giấy này xen giữa cấp ba và cấp hai, nếu được sản xuất, nó có ý nghĩa gì, trong lòng Lôi Đào hiểu rõ.
“Chẳng lẽ ông muốn nói chuyện ở đây sao?”
Liễu Thanh Dương cau mày, hắn không thích ồn ào mà trong đại sảnh lại quá náo nhiệt.
“Ngươi đi theo ta.”
Trước mặt mọi người mà Lôi Đào lại mời Liễu Thanh Dương vào trong nội đường bàn chuyện quan trọng, cảnh tượng này khiến cho tất cả mọi người có mặt ở đây đều như bị sét đánh. Chẳng phải Lôi Đào nên ra tay đàn áp Liễu Thanh Dương hay sao?
Sự thay đổi đột ngột này khiến cho tất cả mọi người cảm thấy không kịp trở tay. Rốt cuộc là hắn ném cho Lôi Đào tờ giấy gì, trong đó ghi chép những gì, mà khiến cho thái độ của ông ta đột nhiên thay đổi.
Hai người đi vào nội đường, bên trong được trang trí nguy nga lộng lẫy. Đan Bảo các không thiếu tiền, rất giàu có.
Khi đi tới một phòng riêng, hai người lần lượt bước vào. Phòng riêng này không lớn, hơn hai mươi mét vuông, bên trong được trang trí cực kỳ xa hoa, có đầy đủ bàn ghế, trên bàn còn đặt một đ ĩa trái cây tươi.
Trong đại sảnh như nổ tung, trên mặt mọi người đều mang vẻ không thể tưởng tượng nổi.
“Chuyện gì thế nào? Vì sao Đan Bảo các lại không ra tay gϊếŧ hắn đi?”
Mọi người đều cảm thấy khó hiểu, Đan Bảo các đã ra lệnh cấm đánh nhau rồi, ai dám gây sự ở đây, nhất định sẽ bị đàn áp tàn nhẫn. Năm ngoái có người đến đây gây sự đã bị đánh chết tươi.
Hôm nay Liễu Thanh Dương đến đây không chỉ gây sự mà còn ra tay đả thương người khác. Đan Bảo các lại chịu đựng, còn mời hắn vào phòng riêng nữa, điều này có chút không thể tưởng tượng nổi.
“Hừ, hắn đi vào thì thế nào, ta cá là một lát hắn sẽ bị người khác khiêng ra thôi.”
“…”
Bên ngoài, mọi người đưa ra nhiều ý kiến khác nhau, càng ngày càng nhiều người tập trung lại, nhưng không có ai rời đi. Mọi người dứt khoát ngồi xuống để đợi kết quả.
“Nói đi, ngươi muốn bàn chuyện gì?”
Giọng điệu của Lôi Đào trầm thấp, cơn thịnh nộ vẫn chưa tiêu tan. Ông ta dẫn Liễu Thanh Dương vào đây, không có nghĩa là sẽ bỏ qua chuyện này. Nếu hắn không cho ông ta một câu trả lời thỏa đáng thì ông ta cũng sẽ gϊếŧ hắn.
“Ông không nghi ngờ rằng những gì được viết trên giấy là giả sao?”
Khóe miệng Liễu Thanh Dương lộ ra một nụ cười tà, ông ta có thể nhận ra được phương pháp luyện đan này siêu phàm thì chứng tỏ ông ta không phải là kẻ ngu ngốc. Quanh năm ông ta quanh quẩn ở Đan Bảo các, đã nhìn thấy vô số loại phương pháp luyện đan, ngay cả khả năng phân biệt mà còn không có thì ông ta có thể cút về nhà rồi.
“Nếu như là giả, thì ngươi chắc đã biết được hậu quả rồi.”
Trong mắt Lôi Đào lộ ra một tia hung ác, nếu dám lừa gạt Đan Bảo các thì cho dù hắn là con rể Từ gia thì cũng sẽ bị gi ết chết.
“Đan Bảo các của các người hẳn là có luyện đan sư hai sao, hay là để hắn giám định lại đi, rồi bàn bạc sau cũng không muộn.”
Liễu Thanh Dương lặng lẽ ngồi trên ghế, cầm trái cây trên bàn lên cắn một miếng, nước trái cây b ắn ra tung tóe. Có thể vào phòng riêng của Đan Bảo các để bàn chuyện làm ăn thì tất cả đều là những nhân vật nổi bật ở thành Thương Lan. Chắc đây là lần đầu tiên dẫn một người ở rể vào, còn là một tên rác rưởi nữa.
“Người đâu, đi mời Hoắc đại sư đến đây một chuyến.”
Lôi Đào hô lên một tiếng, bên ngoài có người đáp lời rồi nhanh chóng rời đi, trong phòng riêng chìm vào sự im lặng ngắn ngủi.
Đối diện với khí thế mạnh mẽ của Lôi Đào, Liễu Thanh Dương vẫn luôn bình chân như vại, khiến cho sắc mặt ông ta lộ ra vẻ vô cùng kinh ngạc. Nếu đổi thành một người khác thì đã sớm bị dọa đến mức tè ra quần rồi, nhưng hắn lại không có biểu hiện gì, cứ bình thản ăn hết miếng trái cây đó.
Cửa lớn của phòng riêng bị người khác mở ra.
“Lôi Đào, ta đang luyện đan dược, ngươi mời ta đến đây là có chuyện gì sao? Nếu làm hỏng đan dược của ta, ta sẽ bắt ngươi chịu trách nhiệm đó.”
Hoắc đại sư có mái tóc trắng, ánh mắt sắc bén, bước chân mạnh mẽ, nhanh như chớp bước vào phòng, sắc mặt có vẻ không hài lòng.
Luyện đan sư ở đai lục Chân Võ là một nghề cực kỳ cao quý, võ giả tu luyện thì không thể không có đan dược được. Để được gọi là luyện đan sư thì nhất định phải hiểu rõ thuộc tính lửa và có thiên phú linh hồn cực kỳ mạnh mẽ, như vậy mới có tư cách làm một luyện đan sư.
Chủ của Đan Bảo các gặp Hoắc đại sư cũng phải nể vài phần.
“Hoắc đại sư, tiểu tử này lấy ra một phương pháp luyện đan muốn thương lượng với Đan Bảo các chúng ta. Ngươi giám định xem phương pháp luyện đan này là thật hay giả. Nếu là giả...”
Lôi Đào làm ra một động tác dứt khoát, nếu như phương pháp luyện đan này là giả thì chính tay ông ta sẽ gi ết chết Liễu Thanh Dương.
Cầm phương pháp luyện đan ở trên bàn lên, lúc đầu Hoắc đại sư không để ý lắm, Đan Bảo các nắm giữ tất cả các loại đan dược trên thị trường, trừ khi nó là loại đan dược hiếm thấy.
Cho dù là lấy được phương pháp luyện đan, nếu không hiểu các bước luyện đan thì cũng không có tác dụng. Đây cũng là lý do tại sao Liễu Thanh Dương dám công khai lấy ra phương pháp luyện đan này cho Lôi Đào xem, ông ta có ghi nhớ cũng vô dụng. Nếu phương pháp luyện đan không có phần giới thiệu về các bước luyện đan thì chỉ là công thức mà thôi.
Hoắc đại sư hờ hững cầm lấy đơn thuốc trên bàn, trên đường ông ta nghe thấy tiếng thảo luận ở bên ngoài rồi, nên từ lúc bước vào đã tỏ ra chán ghét Liễu Thanh Dương rồi.
Ông ta đánh giá một lúc rồi khẽ cau mày, phương pháp luyện đan này rất tinh xảo, về phần là thật hay giả thì ông ta tạm thời không biết.
“Hoắc đại sư, ngươi thấy sao rồi?”
Lôi Đào hỏi, nóng lòng muốn biết kết quả, ông ta cũng chưa bao giờ nhìn thấy loại đan dược này.
“Đây là lần đầu tiên ta nghe nói đến Thiên Linh Đan."
Hoắc đai sư đặt phương pháp luyện đan xuống, gõ ngón tay lên bàn, nhắm mắt lại, cố gắng suy ra thứ gì đó từ thành phần dược liệu.
“Ban đầu trời đất lấy năng lượng làm thức ăn, lấy Thất Khiếu Linh Lung Nguyên làm đan dược.” Liễu Thanh Dương đột nhiên nói ra câu đó, khiến Hoắc đại sư chấn động.