Chương 3: Hoàng thượng

Edit: Eirlys

“Hoàng hậu giá lâm – Thập lục hoàng tử giá lâm”

“Hoàng hậu giá lâm – Thập lục hoàng tử giá lâm”

“Hoàng hậu giá lâm – Thập lục hoàng tử giá lâm”

……………….

Kèm theo một hồi lại một hồi âm thanh thông báo, Nam Cung Xuân Yến đem theo người hầu, điệu bộ đoan trang tao nhã, dẫn đầu đi vào Phượng cung.

Chân trước vừa bước vào bậc cửa, nàng liền cảm thấy không khí cực kì căng thẳng, thậm chí có một chút áp lực phả vào mặt, làm cho lòng người không khỏi nặng nề.

Ở ngoài điện, quan lại trong triều theo chức lớn nhỏ xếp thành từng hàng, quỳ trên mặt đất, im lặng không nói.

Đi qua đội hình quan lại, phía trước là các vị phi tần cùng với hoàng tử công chúa.

Người có thể đến đều đến, chen chúc kéo thành hàng dài, đại điện mênh mông thiếu chút nữa chứa không hết, lễ mừng năm mới cũng không thể náo nhiệt như vậy.

Từ cảnh tượng lớn như thế, xem ra lão già này đã thật sự cứu không được. Lần này trời giúp nàng, Nam Cung Xuân Yến thầm nghĩ trong lòng.

Một mạch đi qua, không dưới mấy chục ánh mắt vừa đố kỵ vừa căm hận từ bốn phía hướng nàng phóng tới, cho đến khi đi hết ngoại điện, tất cả đều hận không thể khoét mấy trăm lỗ thủng trên người nàng.

Bị nhìn bằng ánh mắt phẫn hận như thế, một năm nay nàng đã tiếp thu không biết bao nhiêu, bây giờ đã quen, nàng không thèm quan tâm.

Tới trước một chút là nội điện, nơi hoàng đế đang nằm.

Phía sau lớp rèm châu, một tốp chính phi quỳ hướng về phía giường, Nam Cung Xuân Yến kéo vạt váy lên, cúi người nhẹ nhàng nói: “Thần thϊếp tham kiến hoàng thượng, thần thϊếp đến muộn, xin hoàng thượng tha tội “

Chỉ chốc lát, Phúc công công bước nhanh từ phía sau rèm đi ra, cao giọng nói: “Hoàng thượng có chỉ, truyền Nam Cung hoàng hậu vào trong điện, có chuyện quan trọng căn dặn. “

Sau lưng, chùm tia căm ghét tức thì gia tăng hỏa lực, Lục Ngọc – Thu Dung dường như nghe thấy được trong không khí âm thanh “bùm bùm ” giống như củi khô bốc lửa gặp phải gió Đông, bùng cháy càng mãnh liệt.

Nam Cung Xuân Yến không hề quay đầu lại, chỉ nhếch khóe miệng lên, mỉm cười, cúi đầu cung kính nói “Thần thϊếp tuân chỉ “

Lòng dạ hẹp hòi! Ta để cho các ngươi buồn bực thêm chút nữa!

Hai cung nữ vén rèm châu lên, Nam Cung Xuân Yến đứng dậy, chậm rãi đi vào, cho đến cách long giường xa hơn ba bước. Bức màn che trước giường giương lên một góc, một cánh tay gầy yếu vươn ra, hướng về phía nàng vẫy vẫy: “Xuân Yến, lại đây, đến bên cạnh trẫm.”

Âm thanh khàn khàn suy yếu, giống như ông lão cao tuổi sắp chết không hề sai. Nam Cung Xuân Yến bất giác cũng không nhịn được, lòng trĩu xuống.

“Vâng” nén lại đau lòng, Nam Cung Xuân Yến tiến vào vài bước.

Màn che được mở rộng ra, một ông lão ốm yếu xuất hiện ở trước mắt nàng.

Thấy trên giường một hình dáng gầy yếu, Nam Cung Xuân Yến ngẩn ngơ sửng sờ, đáy lòng không khỏi trỗi dậy một chút bi thương.

Ở trên giường – Phượng Tường vương triều, đương nhiệm hoàng đế – Phượng Huyền, hướng về phía nàng nhếch môi lên, xuất ra một nụ cười khó coi, sau đó nhìn người hầu ở đầu giường, nói “Các ngươi lui xuống, trẫm và hoàng hậu có chuyện quan trọng cần nói”

” Vâng ” hơn mười người cung nữ, thái giám và thái y đáp lời, nối đuôi nhau đi ra, chỉ để lại bên trong điện hai phu thê mắt to lườm đôi mắt nhỏ.