- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Cổ Đại
- Thái Giám
- Chương 15
Thái Giám
Chương 15
Tiêu Ngữ vừa thấy nhãn thần hoàng thượng ngẩn ngơ, trong lòng không khỏi mọc lên một tia hy vọng, cười thầm nói: ha ha, thật tốt quá, chiêu này quả nhiên hữu hiệu, ta đã nói mà, mỗi lần Tình phi nương nương thị tẩm đều đặc biệt chọn ra những bộ trang phục hoàn mỹ nhất, hôm nay ta mặc một bộ đò chỉ toàn màu trắng yết kiến, vốn có gương mặt không đẹp dĩ nhiên lại càng không có một chút sức quyến rũ, ân, tuy rằng nói… tuy rằng nói hai lần trước ta cũng không có chút mị lực nào, nhưng… nhưng tâm tình hoàng thượng cả hai lần hình như
đều đang rất kích động, không có nhìn kỹ cũng là bình thường, hôm nay ta được phong quý nhân, nhưng vẫn mang một gương mặt tẻ nhạt như thế này, hắn đương nhiên sẽ không cảm thấy hứng thú.
Đang mải nghĩ, bỗng nhiên cả người cảm thấy lành lạnh, lấy lại tinh thần quay ra nhìn, chỉ thấy Hạ Vô Ưu đang dùng nhãn thần sâu xa khó hiểu nhìn hắn, một mặt ôn nhu cởi bỏ dây buộc của áo choàng. Tiêu Ngữ
kinh hãi vừa định lên tiếng, chợt nghe Hạ
Vô Ưu ha hả cười nói:
“ Thật sự lúc này trẫm thấy trẫm như
đã nhặt được bảo bối vô giá vậy”. chỉ
nói duy nhất một câu, liền giống như
loài sói bổ nhào đến, những kế hoạch Tiêu Ngữ tỉ mỉ vạch ra cuối cùng chỉ càng làm cho hắn bị sử
dụng càng thêm triệt để.
Xxxxxxxxxxxx
Sáng sớm ánh mặt trời nhè nhẹ từng đợt tinh tế chiếu vào, bên trong lưu động hương thơm nhàn nhạt, ngoài cửa sổ vang lên tiếng chim hót vui vẻ, làm cho người đang trong lúc say ngủ giật mình tỉnh giấc. Tiêu Ngữ
chậm rãi bò dậy, toàn thân đau nhức so với hai lần trước chỉ có hơn chứ không có kém, làm cho hắn trong lòng chua xót không ngừng rơi lệ: Vì sao số phận của hắn lại khổ như thế này?
“ Tiêu Ngữ ngươi tỉnh rồi”. Nghe thấy bên trong có tiếng động, Ôn công công vẻ mặt tươi cười cùng mấy cung nữ thái giám đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn, biết hắn không thích người khác gọi là quý nhân, liền đơn giản mà gọi tên của hắn.
Bọn họ xuất hiện, làm cho gương mặt Tiêu Ngữ
ửng hồng, đến lúc nhìn thấy trên người đã được thay một bộ y phục sạch sẽ, hắn không khỏi há miệng kinh ngạc, ảo não lên tiếng:
“ Ta… Ta ngủ
say như
vậy sao? Ngay cả khi các ngươi… các ngươi thay quần áo ta cũng không biết”.
Ôn công công hòa nhã đi đến giống như nịnh bợ nói:
“ Chúng ta? Chúng ta nào dám giúp ngươi thay quần áo, việc này là do hoàng thượng đích thân làm a. Tiêu Ngữ, ta thật sự vẫn chưa hiểu rốt cuộc ngươi có mị lực gì làm cho hoàng thượng cũng bị mê hoặc, ngay cả Tình Thục phi nương nương cũng chưa bao giờ được sủng ái như vậy, còn chưa nói đến chuyện hai buổi sáng rồi không bắt ngươi dậy thu dọn rời đi, còn cảnh cáo chúng ta không được đánh thức ngươi, ha ha, đây là ân huệ trời ban a.”
“ Không được đánh thức ta?”. Tiêu Ngữ tự mình nói xong hai mắt liền mở lớn, trở mình đứng dậy, từng trận đau nhức đang gào thét, hắn cũng mặc kệ, tiện tay lấy bộ y phục cùng áo choàng gần như còn nguyên vẹn trên bình phong, tay chân luống cuống thay y phục, xong liền vội vàng chạy ra ngoài. Chưa kịp di chuyển, thì lại có một tiếng hô lớn:
“ Hoàng thượng giá lâm”. Ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy Hạ Vô Ưu đang từ rất xa đi đến, nhìn lên thấy thân ảnh hắn, cước bộ lại càng nhanh thêm vài phần, Tiêu Ngữ sợ đến phát run, liền vội vàng cúi đầu, đã nghĩ cứ làm bộ như không phát hiện mà dời đi.
Chỉ là không còn kịp nữa rồi, thanh âm của Hạ Vô Ưu truyền đến, dáng vẻ dường như rất vui:
“Tiêu Ngữ
a, trẫm còn đang thắc mắc không biết ngươi đã dậy chưa, ai ngờ tới thật đúng lúc, ha hả, lại đây lại đây, cùng trẫm ăn một chút điểm tâm, rồi chúng ta cùng nhau chơi cờ vây, chớ có lãng phí thời gian”.
Tiêu Ngữ thật sự
muốn ngồi xuống đất khóc lớn một hồi, lại sợ càng thu hút sự chú ý của hoàng thượng, suy nghĩ một lúc nhận thấy không thể làm khác hơn là cùng với Hạ Vô Ưu ở trong phòng, suy nghĩ nhiều lần, cuối cùng không giấu được khao khát trong lòng, cẩn thận nói:
“ Hoàng thượng đã qua một ngày đêm rồi, nô tài có phải hay không có thể trở về nơi ở của mình”.
Hạ Vô Ưu trên môi lộ ra một nụ cười giảo hoạt:
“Ngươi nói cái gì? Đã qua một ngày đêm rồi, đương nhiên là lại đến buổi tối, thời gian chọn bài tử tuyên chỉ cũng là được giảm bớt, chẳng phải là giúp cho Ôn Lục giảm bớt một lần đi nữa, ngươi cũng có thể vì hắn mà vui vẻ, bằng không cứ với cái tốc độ của ngươi, ngày hôm nay chuyện hắn bị trừng phạt là không thể tránh khỏi”. Nói xong nhìn mặt Tiêu Ngữ đã trắng bệch, hắn nhịn không được càng muốn trêu đùa, liền nghiêm trang nhìn hắn nói:
“ Tiêu Ngữ a, ngươi bây giờ đã là quý phi, ở trước mặt trẫm không cần tự xưng nô tài, phải nói là nô tì như thế nào thế nào…”
Còn chưa nói xong, Tiêu Ngữ đã chạy ra cái sân nhỏ nôn khan một trận, may mà trải qua một đêm vận động dữ dội, cơm tối thì chỉ ăn vài ba món coi như
là đã tiêu hóa hết, nôn một lúc cũng không có cái gì, bằng không thật sự là không may cho thái giám phải quét dọn cái sân này.
Thân thể Tiêu Ngữ tuy rằng đã không còn là nam nhân, nhưng thực sự bất đắc dĩ hắn mới phải tiến cung làm thái giám, nội tâm hắn không có một chút gì tính cách của nữ nhân, cho dù cả đời này cũng không có khả năng cùng nữ nhân, nhưng hắn cũng chưa từng nghĩ tới chuyện cùng nam nhân, lúc nãy nghe Hạ Vô Ưu nói thế, thật sự từ nô tì này dùng để chỉ chính mình khiến hắn trong lòng thấy kinh khủng, cho nên mới có biểu hiện kịch liệt như
vậy.
Hạ Vô Ưu tuy có vô số luyến sủng, kỳ thực cũng chẳng hề thích nam nhân tính như
nữ
nhân, lúc nãy nói như
vậy chỉ là muốn đùa giỡn với Tiêu Ngữ, nhìn biểu hiện chân thực của nam nhân này, ngay lập tức vui vẻ, liền phân phó người bày biện điểm tâm, trong nháy mắt, cung nữ
thái giám cứ đi tới đi lui như
nước chảy, phút chốc đã bày biện tinh tế hàng trăm loại cháo khác nhau dùng để ăn sáng, hoa quả điểm tâm, ở giữa có những thứ
bình thường Tiêu Ngữ cũng đã được nhìn thấy, còn những cái khác ngay cả tên cũng không thể nói được, trong lòng chỉ còn lại sự khen ngợi, Hạ Vô Ưu thấy hắn không kịp nhìn, nghểnh cổ lên không ngừng nhìn xung quanh, bộ dáng này làm hắn không nhịn được cười rộ lên, hảo tâm nói cho hắn cái gì ăn ngon, dùng cái gì đề làm, cái gì ăn có ích. Tinh tế giải thích cho hắn hiểu, mãi hơn một canh giờ mới dùng bữa xong
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Cổ Đại
- Thái Giám
- Chương 15