Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thái Giám

Chương 13

« Chương TrướcChương Tiếp »
Vị quý nhân nương nương này một thân tiên diễm

(1)

được a hoàn nhẹ nhàng đỡ chầm chầm vào trong, đến khi nhìn rõ người mới được phong làm quý nhân lại chính là Tiêu Ngữ không khỏi há miệng kinh ngạc, trên mặt lộ ra biểu tình ngơ ngác làm cho vẻ tao nhã của nàng không còn sót lại một chút gì, Duyên Hỉ cùng các tiểu thái giám khác nhịn không được đều quay đầu ra sau cười trộm.

“Sao lại là ngươi? Vì sao tân quý nhân lại là ngươi? Ngươi không phải đã bị xử tội chết rồi sao?”

Vị quý nhân kia hét ầm lên, việc này không thể trách nàng thất thố, đêm qua Tần quý phi cùng các đại quý phi khác đã đều dự đoán được kết cục cho Tiêu Ngữ, mọi người đều cho rằng kết cục của Tiêu Ngữ chỉ có một chữ để diễn tả đó là chết, kết quả hôm nay lại thấy được hắn còn sống không những vậy còn rất khỏe mạnh, còn được phong làm quý nhân, dù đổi lại là ai khác đều không thể chịu được sự

đả kích này.

Tiêu Ngữ không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh nói:

“ Ta cũng muốn có thể được ban thưởng tử như lời nương nương nói, đáng tiếc hoàng thượng lại không làm ta như nguyện, nếu nương nương đồng ý giúp, Tiêu Ngữ vô cùng cảm kích”. Hắn nói ra đều là những lời thật lòng, có ai muốn mỗi ngày đến nửa đêm lại bị một tên bạo chúa biếи ŧɦái giày vò, sau đó mang theo cả một cơ thể đau nhức đi vào giấc ngủ a.

Hết lần này tới lần khác vị La quý nhân này luôn luôn dùng suy nghĩ của một kẻ tiểu nhân, nghe Tiêu Ngữ nói như vậy, lại tưởng hắn thị uy trước mình, cười lạnh một tiếng nói:

“ Ngươi đừng vội đắc ý, hoàng thượng cũng mới sủng hạnh ngươi một đêm, chỉ là cảm thấy mới mẻ mà thôi, ngươi cùng với các quý nhân như ta, một tháng luân phiên nhau cùng lắm chỉ được thị tẩm không quá một lần, đợi đến lượt chỉ sợ rằng hoàng thượng cũng sớm ném ngươi vào quên lãng rồi, cho dù được phong làm quý nhân, nhưng không có cách nào vươn lên cao, nô tài vẫn chỉ là nô tài, sớm muộn gì ngươi cũng bị trở lại như cũ thôi”. Nói xong phun ra một ngụm nước bọt, tức tối bỏ đi.

Duyên Hỉ cực kỳ tức giận, dù nói thế nào hắn và Tiêu Ngữ đều là những người giống nhau, hắn đương nhiên là đứng ở phía Tiêu Ngữ, huống hồ gì bây giờ Tiêu Ngữ còn là chủ tử

của hắn, liền nhìn theo bóng lưng La quý nhân đang dời đi “Phi” một tiếng nói:

“ Một quý nhân không được sủng ái lại kiêu ngạo như vậy, các ngươi giờ địa vị ngang nhau, dựa vào cái gì nàng ta lại có thể nhổ nước bọt vào ngươi, Tiêu Ngữ, ngươi không cần phải vội, đợi ta bẩm báo lại chuyện này với Y công công, cùng nhau đến trước mặt hoàng thượng phân xử”. Nói xong nhìn về phía Tiêu Ngữ, nhưng chẳng hiểu vì cái gì Tiêu Ngữ lại như lọt vào cõi thần tiên xa xăm chỉ là nhìn hắn trong mắt hiện rõ một câu “ Trung can nghĩa đảm”(2).

Duyên Hỉ tức đến muốn thổ huyết, không ngờ Tiêu Ngữ liền kéo tay hắn, thanh âm run rẩy kích động nói:

“ Duyên Hỉ, vừa rồi nàng ta nói là có ý gì a? Ta chưa bao giờ phải hầu hạ người, không biết gì về quy củ triệu phi tần của hoàng thượng, lẽ nào như nàng nói, ta không cần phải hàng đêm đều đi thị tẩm?”

Duyên Hỉ khó hiểu nhìn hắn:

“ Đương nhiên không cần. Tiêu Ngữ, ngươi thực sự là trồng hoa đến loạn trí rồi, ngay đến Tình phi nương nương chủ tử của ngươi cũng không có hàng đêm đều được thị tẩm a, năm ngoái hoàng thượng sủng ái nhất là Tuyết phi nương nương, người được vua trực tiếp phong làm phi, cùng lắm một tháng cũng chỉ được triệu ba bốn lần mà thôi, ai, nữ nhân cùng nam sủng của hoàng thượng nhiều như vậy, một tháng đến phiên một lần thì cũng tốt lắm rồi”. Cũng có thể bởi vì thân phận giống nhau, Duyên Hỉ đối với vị tân quý nhân này cũng không quá kiêng nể, lời nói cử chỉ đều cùng với Tiêu Ngữ giống như ngang hàng, tùy tiên không chú ý.

Tiêu Ngữ bỗng nhiên mỉm cười, tiếp đó liền cười to không ngừng, cười đến nỗi Duyên Hỉ trong lòng thấy sợ hãi, thầm nghĩ tên Tiêu Ngữ này có phải hay không giờ mới định thần lại, nhận ra mình được phong quý nhân, vui mừng đến phát khùng. Lại nghe Tiêu Ngữ nhẹ nhàng nói:

“ Như thế thật là tốt, thì ra ta đã quá lo lắng rồi, tốt nhất là một tháng sau hoàng thượng quên ta, không, tốt nhất là hắn cả đời cũng không nhớ đến ta”. Tâm tình tốt cũng làm cho hắn nhớ tới việc chăm sóc hoa cỏ bảo bối của mình, tưới nước cho cây, bận bịu kinh khủng, những người khác nghĩ muốn giúp hắn nhưng không được. Ngày cũng dần dần qua đi, tâm tình của mọi người đều thoải mái. Tiêu Ngữ không cần nói đến, ngay cả các thái giám cung nữ khác cũng vì thấy chủ tử hòa nhã dễ gần cũng không phải giống như các nô tài khác trong cung sau khi mặt trời lặn lại nơm nớp lo sợ mà thả lỏng tâm tình.

Đến giờ dùng bữa, cả một cái bàn lớn đặt đầy sơn hào hải vị, Tiêu Ngữ

trước đây chỉ mới được nhìn qua đồ ăn của Tình phi, thỉnh thoảng nương nương cũng hảo tâm ban cho chúng nô tài một vài thứ,

đều ăn một lần không thể nào quên được hương vị của nó, hôm nay hắn cũng được ăn uống chu đáo, không khỏi thầm nghĩ: chỉ cần hoàng thượng lạnh nhạt với ta, thì những người trong hậu cung cũng không chĩa mũi nhọn vào ta, ta cũng không muốn phải chịu đựng sự

thống khổ kia nữa, còn có thể ăn thật là nhiều thứ ngon, cùng bọn Duyên Hỉ chơi đùa đấu khẩu, còn có thêm nhiều thời gian rảnh chăm sóc hoa, rồi cả

gian phòng vừa rộng vừa thoáng gió, còn có mấy gian phòng hướng về ánh mặt trời nữa, a a a, thật sự

là cuộc sống của thần tiên a.

Ngay sau đó liền bắt chuyện với đám nô tài ở trong phòng đang đứng xung quanh bàn ăn, những người đó lúc đầu còn e ngại, sau lại thấy Tiêu Ngữ

nói đêm qua hoàng thượng vừa cho triệu hắn, tối nay nhất định sẽ không gọi, mọi người không cần phải quá coi trọng phép tắc, mọi người nghĩ một lúc thấy cũng có lý, liền không hề chú ý trên dưới, đều ngồi vào bàn cùng Tiêu Ngữ nói chuyện phiếm, cùng nhau ăn cơm uống rượu vui vẻ thoải mái. Ăn sạch sẽ bàn thức ăn mặt ai cũng thấy thỏa mãn.

Tiêu Ngữ đi đến bên cửa sổ nhìn chậu hoa Dạ Lai Hương, bên kia Duyên Hỉ và mọi người đã dọn xong bàn, chuẩn bị cùng nhau chơi xúc xắc. Tiêu Ngữ ngắm hoa xong, Duyên Hỉ dừng lại một chút, gọi hắn đến, hắn mỉm cười đang muốn đi đến, vừa ngẩng đầu lên, chợt thấy ngoài cửa sổ có một thái giám đang chậm rãi đi đến, còn chưa kịp phản ứng, thái giám kia đã dừng bên ngoài phòng, cao giọng nói:

“Tuyên Tiêu quý phi của Giai Tú viên kiến giá thị tẩm, hoàng thượng đặc biết truyền chỉ, không cần thay y phục, lập tức đi ngay, khâm thử”.

Tiêu Ngữ sửng sốt một lát, “Rầm” một cái thân thể như vô lực rơi xuống đất, hồi lâu sau mới đứng lên nắm tay áo Duyên Hỉ, liên tục hỏi dồn:

“Ngươi … hồi sáng ngươi nói với ta như nào? Ngươi…Ngươi không phải nói một tháng sau mới có khả năng hoàng thượng triệu kiến ta sao? Vậy… Vậy chuyện này là như thế nào? Có phải hay không… Có phải hay không công công truyền nhầm người? Ngươi… Ngươi mau đi hỏi cho rõ ràng a”. Hắn vừa kinh hoàng vừa sợ hãi, một bên cùng Duyên Hỉ nói chuyện, một bên thân thể lại tìm chỗ trốn sau đám thái giám, dường như làm vậy có thể né tránh việc Hạ Vô Ưu tuyên triệu, né tránh được sự thật đang hiển hiện trước mắt.

(1)

Tiên diễm: chỉ người đẹp nhưng mình để từ này cho nó hay

(2)

Trung can nghĩa đảm: chắc là chỉ người can đảm, có nghĩa khí
« Chương TrướcChương Tiếp »