Chương 7: Nghi

"Nơi này là Vĩnh Hạng, tạp gia không cần biết ngươi trước kia có thân phận gì, đã tới đây thì phải làm việc cho tạp gia."

Vị Triệu công công này có thể là nhận được mệnh lệnh của Đậu Nghi, cho nên trừng mắt nhìn Tô Tú Dịch, người trong cung này phần lớn đều nịnh nọt, ngươi không quyền không thế, cũng chỉ có thể mặc cho người ta khi dễ, không ai đồng tình với ngươi.

Con nuôi bên cạnh Triệu công công ném một cây chổi cho Tô Tú Dịch đứng sững sờ kia, bảo y quét sạch lá rụng trên cung đạo, nếu phát hiện có một chiếc lá chưa quét hết, sẽ không được ăn cơm.

Cùng Tô Tú Dịch quét còn có một tiểu thái giám tên là Tiểu Tường Tử, bộ dáng chừng mười ba mười bốn tuổi, gầy như một cây gậy trúc khô vàng, nhưng cặp mắt kia cũng rất sạch sẽ, cười rộ lên rất ngại ngùng, khi nhìn thấy Tô Tú Dịch, hắn còn có thể đỏ mặt.

Tô Tú Dịch ngày thường tính tình ôn hòa, là người ở chung vô cùng tốt, cho nên Tiểu Tường Tử không tự chủ được bị y hấp dẫn, dù sao hắn từ nông thôn tới, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy người đẹp mắt như Tô Tú Dịch, mắt ngọc mày ngài, tú lập ngọc tư, so với nữ nhân còn đẹp hơn.

Tô Tú Dịch đang nghiêm túc dọn dẹp lá rụng, bỗng nhiên phát hiện một tầm mắt cực nóng đang đánh giá mình, liền đưa ánh mắt ném qua, cười yếu ớt hỏi: "Vì sao ngươi luôn nhìn bổn thái... ta.”

Tiểu Tường Tử bị nụ cười của y làm cho hoảng sợ, lập tức không chút che giấu nói: "Bởi vì ngươi rất đáng chú ý.”

Tô Tú Dịch đang định trả lời hắn, chưởng sự công công cầm roi đi tới, vênh váo hung hăng hướng về phía Tiểu Tường Tử hô: "Nói cái gì vậy, còn không mau làm việc.”

Hai người nói chuyện cũng theo đó chấm dứt, sau đó thái giám chưởng sự kia vẫn canh giữ ở bên người Tô Tú Dịch, nếu Tiểu Tường Tử dám liếc loạn ánh mắt, roi kia mang theo gió quất vào thân thể gầy gò của hắn, Tô Tú Dịch ở bên cạnh nhìn cũng đau thay hắn.

Đợi đến khi thái giám chưởng sự kia rời đi, Tiểu Tường Tử liền chống đỡ không nổi, người tê liệt ngồi dưới đất, trên trán đều là mồ hôi.

Tô Tú Dịch thấy thân hình hắn nhỏ gầy, giống như là quanh năm ăn không đủ no, trong lòng có chút đáng thương cho hắn, ôn thanh nói: "Ngươi đi nghỉ ngơi trước đi, ta thay ngươi quét.”

“Vậy sao được, ta tự mình làm, hơn nữa ngươi quét chậm, chờ lát nữa bị phạt.” Tiểu Tường Tử thấy Tô Tú Dịch không giống như là người làm việc, tư thế cầm chổi đều nhăn nhó nhó, hơn nữa đôi tay tinh tế kia của y, vừa nhìn chính là được người trong nhà cưng chiều lớn lên.

Tiểu Tường Tử lại từ trên mặt đất đứng lên, tiếp theo quét, sau khi hai người quét xong, thái giám chưởng sự đến kiểm tra, hắn tiện tay ở một góc nào đó nhặt lên một mảnh lá rụng bị lãng quên, sau đó hai hôm nay người bọn họ đều không được ăn cơm.

Đói một trận cũng không có gì, mấu chốt là Tô Tú Dịch hôn mê ba ngày, sau khi tỉnh lại, cho tới bây giờ vẫn chưa ăn gì, đói đến choáng váng đầu hoa mắt, đi đường cũng không vững, còn xuất hiện ảo giác, y nhìn thấy Đậu Nghi đi tới trước mặt mình.

Tô Tú Dịch ngửa đầu nhìn người nam nhân cao hơn mình một cái đầu này, bởi vì đói đến khó chịu, cho nên biểu tình của y lúc này đặc biệt yếu ớt, thậm chí còn mang theo chút ấm ức: "A Nghi..."

Đậu Nghi đáp lại, nhẹ nhàng dùng mũi "Ừ" một tiếng, sau đó ôm lấy người.

Tô Tú Dịch không phản kháng, bỏ lại cây chổi trong tay, dùng hai tay ôm lấy cổ Đậu Nghi, bởi vì quét cung đạo cả ngày, y có chút mệt mỏi, sau đó trực tiếp tựa vào vai Đậu Nghi ngủ thϊếp đi.

Để lại một Tiểu Tường Tử vẻ mặt kinh ngạc, hắn đỡ đỡ chính mình bởi vì trương quá lớn, cằm có chút trật khớp, cả người đều bị vây trong một loại trạng thái rất mộng bức, nói như thế nào ôm đi liền ôm đi, còn có đại thái giám đội mũ vừa rồi là ai, bộ dạng thật tà khí.

Sau khi nam nhân bị cắt thành thái giám, trên người liền thiếu đi khí chất dương cương vốn nên có, trở nên âm nhu, còn quái dị. Nhưng Đậu Nghi thì khác. Ngũ quan của hắn nhìn tuấn tú, cằm góc cạnh, nhìn vô cùng cương nghị. Nếu thay bộ trang phục thái giám kia, càng giống như một đại nhân vật có khí thế.

Dù sao Tiểu Tường Tử chỉ biết, nam nhân kia tuyệt đối không thể trêu vào.