Chương 5: Khuất nhục

Trái tim Tô Tú Dịch nghe xong như bị xé rách, mấy năm nay y chân tình thực ý với Đậu Nghi, coi hắn là huynh đệ ruột của mình, nhưng Đậu Nghi mai phục bên cạnh y lại chỉ muốn trả thù. Hôm nay Đậu Nghi trả thù thành công, y trở thành một kẻ hạ đẳng có thể bị hắn tùy ý sỉ nhục. Thời gian trước kia, chẳng qua cũng chỉ là một giấc mộng công dã tràng mà thôi.

Đậu Nghi thấy y còn rảnh ngẩn người, liền bế ngang người rồi mang đi.

“Đi không được, cũng phải cố gắng chống đỡ, ngươi thật sự muốn mài mòn phía dưới sao? "Đậu Nghi vừa ôm y đi trên cung đạo sâu thẳm, vừa lạnh lùng nói.

Nếu là thái độ của hắn khá hơn một chút, không xụ mặt, Tô Tú Dịch có thể sẽ cho rằng hắn đang quan tâm y, nhưng hiện tại hắn lạnh giọng nói chuyện, sẽ chỉ làm cho Tô Tú Dịch cảm thấy hắn nói mỗi một câu đều đang châm chọc, thời khắc đều đang nhắc nhở y đã chỉ là thái giám.

Cho nên Tô Tú Dịch không muốn để ý tới hắn, thân thể cứng ngắc, nằm trên hai cánh tay rắn chắc.

Một màn này, giống như lại trở về trước kia, sau khi Tô Tú Dịch làm sai bị phụ hoàng phạt, bị Đậu Nghi ôm từ phủ tông nhân về tẩm điện. Khi đó, Tô Tú Dịch còn ngây ngô, Đậu Nghi chăm sóc y như một người huynh trưởng.

Đậu Nghi một đường ôm y về tới Tư Lễ Giám, trên đường không khỏi gặp phải mấy cung nữ thái giám, mỗi khi bọn họ đi ngang qua, Tô Tú Dịch đều cúi đầu rất thấp, giấu mặt đi, không muốn bị đám người kia nhận ra.

“Khuôn mặt đẹp như vậy vì sao phải giấu đi, ngẩng đầu lên cho ta, để mọi người nhìn xem, Thái tử từng cao cao tại thượng, là tôn nhan cỡ nào.” Đậu Nghi hiện tại tựa như một ác ma, chà đạp tôn nghiêm của Tô Tú Dịch hết lần này đến lần khác.

Tô Tú Dịch không nghe lời hắn, Đậu Nghi sẽ lấy Chiêu Như ra uy hϊếp y, Tô Tú Dịch cũng không thể không ngẩng mặt lên, trên thực tế đám cung nữ thái giám đi qua đều cúi đầu, nào dám trắng trợn ngẩng đầu nhìn bọn họ.

Đám cung nữ kia sau khi đi qua mới có thể quay đầu lại nhìn một cái, tự nhiên cũng không nhìn thấy mặt Tô Tú Dịch, chỉ nhìn thấy đại tổng quản mới nhậm chức ôm một tiểu thái giám trước mắt bao người đi lại trên cung đạo.

Lúc Tô Tú Dịch nhìn thấy phía trước là nghi trượng của Thục tần, sợ tới mức vội vàng vùi mặt vào ngực Đậu Nghi. Thục tần từng là một trong những đối thủ không đội trời chung của mẫu hậu, cay nghiệt chua ngoa, ăn nói độc miệng, nếu để cho bà ta thấy bộ dáng bần hàn của y, sợ là sẽ nghe được nhiều lời chửi bới mẫu hậu y từ trong miệng bà ta.

“Đó không phải Thục nương nương của ngươi sao, có muốn qua đó... thỉnh an?" Đậu Nghi tự nhiên cũng biết trong lòng y đang nghĩ gì, lại càng muốn nói lời này.

Mẫu hậu đã chết, Tô Tú Dịch không muốn nghe những lời ô ngôn uế ngữ về mẫu hậu nữa: "Đừng, Đậu ca ca, ta không muốn.”

Tô Tú Dịch theo bản năng gọi Đậu ca ca, những lời này vừa vặn thỏa mãn được Đậu Nghi, hắn dùng giọng dung túng nói: "Thật không có biện pháp với đệ, nếu không muốn qua, vậy thì thôi.”

Trong lòng Tô Tú Dịch thở phào nhẹ nhõm.

Thục Tần ngồi trên kiệu, nhìn thấy Đậu Nghi cách đó không xa ôm một tiểu thái giám đi lại trên cung đạo. Bà ta tinh mắt liền phát hiện tiểu thái giám trong lòng Đậu Nghi có thân hình rất giống thái tử trước đây, liền bảo người dừng lại, nhìn Đậu Nghi hỏi: "Người trong lòng là tiểu thái giám của cung khác, sao còn làm phiền đại tổng quản ngươi tự mình đến ôm.”

Đậu Nghi thấy bà ta cũng không hành lễ, liếc xéo bà ta một cái rồi đi sát qua, còn để lại một câu vô cùng kiêu ngạo: "Không liên quan đến ngươi.”

Thục tần đối với thái độ bất kính này của hắn, giận mà không dám nói gì, chờ Đậu Nghi đi rồi, Thục tần mới dám nói: "Chỉ là một hoạn quan, có gì mà không đi nổi.”

Về tới Tư Lễ Giám, Đậu Nghi đặt Tô Tú Dịch lên chiếc giường gỗ đơn sơ, sau đó xoay người đi tìm thứ gì đó.