Nhưng nếu y không đáp ứng hắn, Đậu Nghi nhất định sẽ ra tay với Chiêu Như, Tô Tú Dịch lâm vào cảnh khó xử, nhìn người nam nhân giống như ác ma trước mắt này, tay Tô Tú Dịch dưới tay áo siết chặt, cuối cùng không có cách nào, chỉ có thể đáp ứng hắn.
Đậu Nghi nở nụ cười thành công, sau đó kéo Tô Tú Dịch vào lòng, ngón tay thon dài nâng cằm y, nhìn đôi môi mình mơ ước đã lâu, hiện lên màu hồng nhạt, dáng vẻ no đủ nhiều nước thoạt nhìn rất ngon miệng.
Đậu Nghi dùng ngón tay cọ nhẹ lên môi y, xúc cảm mềm mại, khiến người ta muốn hôn một cái, Đậu Nghi cũng không sốt ruột, bởi vì hắn muốn Tô Tú Dịch chủ động cầu xin hắn hôn y, như vậy mới có cảm giác thỏa mãn.
Đậu Nghi không nhanh không chậm hỏi: “Biết hôn không?”
Tô Tú Dịch quay đầu sang một bên, không thèm để ý đến hắn. Đậu Nghi nghiêm mặt nói: “Em quên vừa rồi em đã đồng ý với ta như thế nào sao, tốt nhất là ngoan ngoãn nghe lời, tránh phải chịu khổ.”
Tô Tú Dịch bất đắc dĩ nhìn hắn, rất không tình nguyện hỏi: “Ngươi muốn ta như thế nào.”
Đậu Nghi dùng giọng trầm khàn ghé vào tai y nói: “Dùng thân thể của em lấy lòng ta.”
Tô Tú Dịch chỉ nghe nói những thϊếp thất mới sử dụng loại thủ đoạn này lấy lòng người, chẳng lẽ Đậu Nghi muốn mình giống như các nàng sao, đây đối với Tô Tú Dịch mà nói, tuyệt đối là nhục nhã lớn nhất.
Đậu Nghi thấy y bất động, hắn liền bắt đầu thúc giục.
Tô Tú Dịch không còn cách nào khác, đành phải ép bản thân chịu đựng buồn nôn, hôn lên miệng Đậu Nghi, chỉ chạm một cái rồi vội vàng dời đi. Đậu Nghi đương nhiên sẽ không hài lòng, hơi cau mày nói: “Em cứ qua loa với ta như vậy sao?”
Tô Tú Dịch ở phương diện tình yêu rõ ràng chỉ là một tờ giấy trắng, nhiều năm qua đi, y ngay cả thủ da^ʍ cũng không biết, làm sao biết dùng thân thể đi lấy lòng người khác, huống chi bọn họ đều là nam tử, làm sao có thể cùng vui vẻ trên giường.
Đậu Nghi đương nhiên biết tiểu thái tử của mình rất ngây thơ, nhân cơ hội này dạy dỗ: “Nếu không, cứ làm theo chỉ thị của ta.”
Tô Tú Dịch nghĩ Đậu Nghi dù sao cũng là hoạn quan, không có khả năng làm chuyện gì quá đáng với mình, liền thả lỏng tâm tình, đáp ứng hắn.
Đậu Nghi ra lệnh: “Đưa lưỡi ra trước, không được trốn.”
Tô Tú Dịch chần chừ một chút mới làm theo lời hắn nói, đưa cái lưỡi nhỏ màu đỏ tươi ra khỏi đôi môi trắng nõn, ánh mắt Đậu Nghi tối đi mấy phần, sau đó đột nhiên lại gần, ngậm lấy đầu lưỡi của y, hút lấy không buông.
Tô Tú Dịch cảm thấy nụ hôn này có chút kỳ quái: "..." tuy rằng y chưa từng hôn môi với người khác, nhưng khi thấy phụ hoàng hôn môi sủng phi, từ trước đến nay đều chỉ lướt qua rồi dừng lại, cho nên y không rõ Đậu Nghi cắn đầu lưỡi mình làm gì.
Đậu Nghi thấy y thất thần, liền tăng thêm một chút lực đạo. Tô Tú Dịch cảm thấy đau đớn, liền phục hồi tinh thần, cảm giác Đậu Nghi đưa đầu lưỡi vào miệng y. Tô Tú Dịch sợ tới mức muốn trốn về phía sau. Nhưng Đậu Nghi gắt gao giữ chặt gáy y, khiến y không có cách nào trốn.
“A... không... " Tô Tú Dịch muốn từ chối, nhưng Đậu Nghi không cho y cơ hội nói chuyện.
Tô Tú Dịch cũng không bài xích mùi vị của Đậu Nghi, chỉ là hắn hôn quá sâu, đầu lưỡi hoành hành ngang ngược kia vẫn để ở cổ họng y, làm cho Tô Tú Dịch nhịn không được muốn nôn khan.
Đậu Nghi cũng là lần đầu tiên hôn môi, cho nên kỹ xảo không đủ thuần thục, hắn tuân theo bản năng muốn thăm dò càng sâu, hận không thể nuốt trọn Tô Tú Dịch.
Tô Tú Dịch bị hôn đến khó chịu, dùng sức giãy dụa, muốn thoát ra.