Chương 27
Đường đi thì sóc, Lăng Lam ngồi trong xe ngựa phát đau đầu mà Dận Minh vẫn không có ý định gì về việc dừng nói. Y kể đủ thứ chuyện hồi theo sư phụ học hành khổ sở thế nào, phải đi hái thuốc nơi hiểm trở, dùng bản thân để thử loại đan dược mới luyện thành ra sao,… Đường vào Bắc Hà thậm chí chẳng đủ xa để y nói hết chuyện, chỉ có buổi đêm là y ngừng nói cho nàng nghỉ, cứ than thân trách phận vì xa rời tỷ tỷ mà bị mấy sư huynh đồng môn bắt nạt, không có ai bảo vệ, nói nàng phải chịu trách nhiệm, bù đắp cho y, vân vân và vân vân.
Mãi cho tới khi nhìn thấy cổng thành Thăng Long đầy yêu dấu, Lăng Lam đang bóp cổ đệ đệ mình tắc thở tới nơi thì sung sướиɠ dừng lại, tiện tay nhét vào miệng y cái tất chân màu cháo lòng “tỏa hương ngan ngát”. Dận Minh thảng thốt, bị dọa về độ “ở bẩn” của nàng tới mức ngừng nói, để cho tâm trí Lăng Lam được thể sảng khoái muôn phần.
Tiếng tăm của Dận Minh tất nhiên là nổi như cồn, nam bắc đông tây đều đã nghe danh, lần này y được chúa Trịnh vời vào Bắc xem bệnh cho ái thϊếp của chúa, thù lao tất nhiên là hậu hĩnh nên hai tỷ đệ họ Lăng này mới lóa mắt lặn lội xa xôi tới vậy về đây.
Quả đúng như lời đồn đại, phủ chúa xa hoa quá thể tới mức Lăng Lam phải nhíu mày. Tử Cấm Thành đúng là có hợm hĩnh hơn chốn này một chút nhưng nhà Thanh có cả một vùng Trung Nguyên và bao nhiêu tiểu quốc để mà thu thuế, được cống nạp nhưng chúa Trịnh này thì sao? An Nam đất không rộng, lại đã chia ra làm hai, vậy mà nơi đây dát vàng dát ngọc như thế này, đủ thấy dân chúng khổ sở ra sao…
Chán ghét với ý nghĩ cảnh vật trong phủ do xương máu của người dân đắp nên, Lăng Lam bỏ lại Dận Minh đơn độc tiến phủ, mình thì bát phố, giả nam trang. Nàng lượn lờ một hồi, quả có thấy nơi đây sầm uất muôn phần, triết phiến cầm trên tay cũng được thể mà xòe ra gập vào vui thích. Phía kia là một đám người vây quanh xem xiếc, chỗ đó là một đoàn mãi võ chiêu thân, ngay cạnh lại là chợ nô ɭệ với hàng tá người bị xích cổ,… Haizz… thương người chẳng bằng thương ta, Lăng Lam chép miệng nhìn họ một cái rõ thiểu não rồi cũng bỏ đi. Còn nhớ ngày trước nàng cũng giả vờ ủy khuất để Càn Long lượm mình về từ chợ nô ɭệ, thế mới nói, nếu ngày hôm nay nàng hảo tâm lụm một trong số những kẻ đáng thương đó về nhà, lỡ đâu y lại có cái hẹn lấy đầu của vua Lê chúa Trịnh, nàng làm hỏng đại sự của hắn, mất mạng là chuyện tất yếu. Vậy nên Lăng Lam nàng rất thảnh thơi rời đi, giữ mạng mình vẫn là chuyện quan trọng nhất.
Lượn lờ một hồi, không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào mà Lăng Lam lại vào thanh lâu. Ha ha, cũng tại bởi vì từ khi Hà Tam Cô chuyển địa bàn hoạt động về Tử Cấm Thành, Càn Long cũng chẳng rời cung tới kĩ viện nữa nên lâu lắm rồi nàng chưa có vào lại nơi này. Ôi những nữ tử trang sức lụa là, tấm thân ngọc ngà chỗ ẩn chỗ lộ, những cái liếc mắt đưa tình khuynh đảo,… Nàng nhớ… nhớ chết đi được.
Tất nhiên không phải nàng chuộng nữ nhân, sự thực đã chứng minh thấy rõ. Nhưng mà nàng là người yêu chuộng cái đẹp, mà mỹ nữ chính là hiện thân của cái đẹp bằng da bằng thịt hết sức hiện thực. Thứ “cái đẹp” sờ được nắm được ấy, ai mà chẳng thích. Khụ… khụ, nhưng Lăng Lam nàng quả là chỉ tới để ngắm thôi, mà ngắm thì chẳng tổn hại gì tới cái mác “nữ tử hoàn toàn bình thường, đã yên bề gia thất, thậm chí có hẳn hai phu quân hẳn hoi” của nàng. Vậy nên mặc kệ cho bản thân có tự biện hộ với lương tri thế nào, nàng vẫn chân trái chân phải bước đều bước vào cửa thanh lâu cực kì quang minh chính đại.
Lần đầu tiên vào lầu xanh của An Nam, quả có khác Đại Thanh. Giữa lầu tất nhiên có một đài để các cô nương biểu diễn tài nghệ, mấy cái rèm sặc sỡ diêm dúa, có tiếng cười khúc khích đon đả của tú bà, tiếng chân nhanh nhẹn, nụ cười đầy tính thương mại của mấy tên tiểu nhị, ngoài ra tất nhiên không thể thiếu… các cô nương xinh đẹp vạn phần!!! Này thì nàng ở lầu hai phục sức trắng toát, khuôn mặt không chút biểu cảm, thanh cao như tiên nữ hạ phàm, này thì nàng đang gảy đàn thổi sáo, một thân bích ngọc xanh mướt, dáng dấp như khuê nữ đại quan, xa xa còn có một nàng khác sắc sảo mặn mà, muôn phần quyến rũ, nháy mắt với Lăng Lam một cái tràn ý xuân làm nàng giật thột, đặc biệt hơn cả phải kể tới một nàng thân mặc hoàng sam, phong thái tôn quý cao ngạo như tọa ngôi mẫu nghi thiên hạ,…Ôi…Ngọc Nhan lâu này quả xứng danh kĩ viện bậc nhất Thăng Long, toàn hàng đặc sắc hiếm thấy, không hề phụ lòng nàng nha.
- Ha ha…- Lăng Lam bật cười vui vẻ, kiếm cho bản thân một chỗ ngồi ngon lành nhất rồi chễm chệ đợi tiết mục được chào đón nhất tối nay, thấy mấy tên bên cạnh xì xào rằng mỹ nữ này xứng danh đệ nhất ca kỹ, xinh xẻo tới mức khiến người đối diện nghẹt thở. Đặc biệt, muốn qua đêm cùng nàng, vạn lạng chồng ở cửa phòng cũng chưa chắc được, nàng ấy vô cùng kén chọn khiến nam nhân trong cả thiên hạ càng thêm thèm thuồng,…
Mãi tới khi Lăng Lam ngáp được tổng cộng ba mươi cái dư một thì mới thấy một tấm màn voan mỏng được đưa ra, quây quanh sân khấu. Đừng nói với nàng là mỹ nữ chỉ cho xem bóng thôi nha, như vậy không có đáng nàng trả phí vào cửa!
Cảm ơn Trời Phật, sau khi sân khấu dựng xong, cuối cùng nhân vật được mong ngóng cũng chịu xuất hiện.
Đầu tiên chính là cái chân của mỹ nữ! Nàng ấy chưa bước ra vội mà chỉ giơ bàn chân trắng ngần với đủ thứ phục sắc lấp lánh khỏi màn che. Oa!!!! Lóa mắt nha, trang sức gì đẹp quá!!!
Tiếp tới chính là toàn bộ cặp chân dài tót vót của mỹ nữ. Người gì mà chân dài thế? Làm thế nào để chân dài được như thế nhỉ??
Lăng Lam sốt ruột lẩm bẩm:
- Nhanh nhanh lên coi, cho người ta ngó phần trên đi chứ!
Quả nhiên không phụ lòng người, nàng ấy ăn mặc rất “mát mẻ” theo phong cách Ả Rập, hông lắc qua lắc lại trước mặt Lăng Lam khiến nàng đảo mắt lia lịa. Ha ha, tới đây quả nhiên không hề là sai lầm mà!
Mỹ nữ từng tấc da đều huyền diệu, trắng hồng mịn màng như lụa, mắt sắc gợϊ ȶìиᏂ vô số lần liếc về phía Lăng Lam. Ồ, tới bây giờ nàng mới biết mình có sức mạnh khuynh đảo mỹ nhân nha, há há.
Một ông thầy đầu quấn khăn dày bự, râu mép vểnh lên rõ nghệ thuật đang ngồi bắt chéo chân ung dung thổi sáo, theo đó mà con rắn hổ mang tỏ vẻ “ta đây nguy hiểm” cũng bò ra khỏi giỏ, cái đầu nho nhỏ đang phình mang ra, sang trái rồi lại qua phải, trong mắt người khác thì chắc là kì diệu lắm nhưng Lăng Lam thì lại đoan chắc rằng con rắn này đang đắn đo nên cạp vào chỗ nào trên người mỹ nhân đang uốn éo thân hình trước mặt mình. Nàng nhìn nó dầy vẻ thông cảm, ánh mắt ngầm ám chỉ rằng cứ ngực với mông mà cạp, mấy chỗ đó lắm mỡ đảm bảm không ê răng, ngon bổ phải biết.
Nhưng con rắn có vẻ không tiếp nhận thành ý của nàng, mỹ nhân đưa tay ra, nó liền uyển chuyển quấn người quanh tay mỹ nữ rồi lượn lờ trên người nàng ấy, uốn lượn xoắn lấy từng đường cong trên thân thể mỹ nữ, cái lưỡi mảnh đầy nguy hiểm của nó liếʍ lên cổ nàng, lượn lờ ngang ngực nàng làm mấy nam khách nuốt nước bọt ừng ực.
Lăng Lam thì không để ý tới vụ đấy mấy, nàng còn đang mải nhìn cái lắc chân nạm đầy đá quý lấp lánh sáng ở chân mỹ nhân và… nuốt nước bọt ừng ực.
Trong khi Lăng Lam còn đang mải mê thèm thuồng cái lắc chân của mỹ nhân thì chính nàng ấy lại tiến về phía Lăng Lam cười tình tứ, thả con rắn bò lại trong rổ, người chồm tới vuốt ve thân hình Lăng Lam, bàn tay trắng ngần với tới ly rượu nhấp lên môi một ngụm rồi… kề vào miệng Lăng Lam truyền vào.
Mắt Lăng Lam không chớp nổi, trợn lên nhìn vị mỹ nhân đang được đà lấn tới, cứ thế lướt làn môi đỏ thắm lên cổ nàng. Mãi cho tới khi mỹ nhân không thấy Lăng Lam phản ứng lại thì chán nản rời ra, nàng mới lấy lại bình tĩnh, túm lấy cổ chân mỹ nhân kia trong con mắt thèm thuồng vạn phần của các khách nhân.
Lăng Lam vuốt từ bàn chân mĩ nhân lên tới cặp đùi mượt mà, ánh mắt nhìn nàng ấy tà mị, ý bảo “ta muốn hoan ái cùng nàng ngay tại đây, ngay bây giờ” làm chính mỹ nhân ấy cũng hốt hoảng e thẹn. Trong một khoảnh khắc cực nhỏ, rất nhanh chóng lanh lẹ, và không ai biết, Lăng Lam đem mấy món trang sức có giá trị trên người mỹ nhân bỏ vào túi mình, đánh nhanh diệt gọn, hôn lên đùi mỹ nhân một cái thật thắm rồi mới buông ra, để cho nàng ấy xấu hổ tới mức chạy khỏi đài diễn còn mình thì an toàn thoát khỏi thanh lâu lúc mọi người không chú ý.
Trong bóng tối của con hẻm nhỏ, cái lắc chân sáng ngời, chiếc vòng cổ lấp lánh,… còn Lăng Lam nhìn chúng lúng la lúng liếng như tình nhân lâu ngày hội ngộ, yêu thương tràn trề trong đáy mắt. Cuối cùng, nàng không kìm nổi sung sướиɠ mà bật lên tiếng cười man rợ làm mấy con chuột đang bò dưới chân tường sợ hãi vội lủi mất.
Bỗng từ phía sau vang lên tiếng cười khùng khục cố nén của một kẻ nào đó. Lăng Lam sợ tên này tới gϊếŧ người hôi của, vội quay ngoắt lại, cất giọng quát:
- Ai? Mau bước ra ngoài ánh sáng!
Chỉ có một giọng rõ ràng đang cố lấy lại điềm tĩnh trả lời nàng:
- Vẻ mặt nàng lúc này đẹp rạng rỡ vạn phần, có thể sánh ngang với tiên nữ hạ phàm…
Người đó bước tới, ánh đèn từ cửa sổ hắt lên làm sáng rõ mày rồng phượng mâu của chàng, vẫn y phục màu lam sẫm như mọi lần làm Lăng Lam không khỏi tự hỏi: Là chàng may nhiều bộ giống nhau hay là chàng ở bẩn không thay đồ giống nàng?
- Hồ Bình?- Nàng che giấu sự ngạc nhiên và cơn quặn thắt ở tim, cất tiếng hồ hởi hỏi chàng như bằng hữu xa cách ba thu.- Sao huynh lại ở đây?
- Có chút việc thôi.- Nét cười vẫn chưa mất trên môi chàng làm Lăng Lam phản ứng chậm mất một nhịp khi Hồ Bình đưa tay vén sợi tóc mai trên trán nàng, mu bàn tay lướt khẽ qua gò má nàng.- Nàng đã khỏe lên nhiều rồi… thật là tốt…
Tới đây thì Lăng Lam sắp mếu máo mà nhào vào lòng chàng, khóc lóc nói rằng nàng nhớ chàng biết bao, tại sao hôm ấy lại mang Phạm Liên hồi phủ và không nói tiếng nào với nàng nữa?,… Hàng ngàn hàng vạn câu hỏi chạy qua đầu nhưng Lăng Lam lại nuốt xuống, giữ phong độ của bản thân, lấy triết phiến gạt tay chàng, cao ngạo từ chối nhưng nụ cười hồ hởi vẫn giữ trên môi:
- Nghĩa huynh tới đây lâu chưa?
Hồ Bình nhíu mày khi nghe thấy hai tiếng “nghĩa huynh” từ miệng nàng nhả ra. Nàng đang cảnh cáo chàng, phân định quan hệ giữa hai người hay sao? Không phải “phu thê” mà là “huynh muội kết nghĩa”?
- Lam nhi…
Giọng chàng cực ấm, đủ ấm để làm tan chảy lớp băng bao phủ tình yêu nàng dành cho chàng mà Lăng Lam đã dày công bọc lại… nhưng lại không đủ để phá vỡ sự thờ ơ thản nhiên trên nét mặt nàng…
- Hử?- nàng cười tươi, vỗ vai chàng.- Bình ca sao hôm nay lạ thế? Hay là thế này đi, để mừng huynh muội ta trùng phùng, huynh cùng ta đi tới tửu lâu phía trước uống một trận quên trời đất đi!
Tiếng nàng sang sảng đập vào màng nhĩ Hồ Bình, chàng muốn mình có thể chả vờ rằng quan hệ hai người trong sạch không vướng chút ái tình nào như nàng nhưng lại không thể, chỉ cố mỉm cười gật đầu đồng ý.
Từng vò rượu được đưa lên, không gian sực nức hương rượu quế thơm nồng, khuôn mặt nữ nhân trước mặt Hồ Bình ửng đỏ nhưng tiếng nói lại lớn, ngữ điệu hào hùng như nam tử khiến chàng không khỏi đau lòng. Tại sao nàng lại cứ gồng mình lên như thế? Nếu là Phạm Liên thì nàng ấy đã nhào vào lòng chàng ngay từ phút đầu tiên khi hai người gặp lại, sẽ khóc nấc lên như vạn nữ tử khác, sẽ nũng nịu cọ má vào ngực chàng kiếm tìm hơi ấm cùng sự bao bọc chở che,… Nhưng nàng lại là Lăng Lam… nàng chẳng khi nào giống mọi nữ nhân khác…
Đã mấy tháng qua rồi, thương thế của nàng có lẽ đã khá hơn nhiều nhưng vẫn khiến Hồ Bình không yên tâm, miệng nàng nói liên hồi, kể về cuộc sống của hai tỷ đệ ngày tháng qua, toàn chuyện vui cả,… Nhưng tới khi Lăng Lam nâng vò rượu thứ sáu lên kề miệng định uống thì Hồ Bình cũng không kìm nổi lòng mà ngăn lại:
- Đừng uống nữa…- Chàng cất giọng, mày rồng nhíu lại, đáy mắt đầy vẻ quan tâm lo lắng.
- Chút rượu này có xá gì!- Lăng Lam khàn khàn nói, khoát tay chàng ra, ngửa cổ tu. Rượu đổ trượt theo cổ nàng làm ướt bạch y nàng đang mặc. Lăng Lam đặt mạnh vò rượu xuống bàn đầy khí thế khiến cái chân bàn lung lay, mắt nàng lảo đảo, cười mê muội, giọng cố tỏ vẻ giống trang nam tử khí khái nhưng lại bị rượu làm cho lè nhè khó hiểu:
- Bình ca… ta uống có mấy vò nhưng vẫn không bằng huynh, huynh luyện chưởng pháp gì mà tửu vào lại phân thân thành mấy người thế này? Hử?
- Lam nhi, nàng say rồi…
- Hở? Sao mấy Bình ca cất lời cùng lúc mà lại có mỗi một tiếng nói phát ra? Huynh đừng tưởng ta say mà gạt ta nhé! Huynh thuê người đóng giả mình để lừa ta chứ gì? ha ha. Ta biết mánh của huynh rồi nhé… Ha ha.
Nói xong, nàng nấc một cái rồi đập mặt xuống bàn gục hẳn.
Hồ Bình đứng dậy, định dìu nàng về phòng thì Lăng Lam thốt nhiên đứng bật dậy, lảo đảo đi lên lầu, va vào bàn rồi lại đá vào ghế khiến đồ trong quán loảng xoảng vỡ hết cả. Chàng vội vàng tiến tới đỡ nàng, Lăng Lam nhìn Hồ Bình cười ngây ngốc rồi hôn chụt vào má chàng một cái, ngất hẳn.
Hồ Bình ngây đơ một hồi rồi cũng lấy lại tinh thần, bế nàng lên giường đắp chăn, sai tiểu nhị tìm một vị cô nương thay trang phục cho nàng, còn mình thì trả tiền phòng, rời đi tới chỗ hẹn.