Chương 6: Gió thổi tung tơ liễu [1]

Chương 6: Gió thổi tung tơ liễu [1]

[1] Đây là một điển tích về Tạ Đạo Uẩn: Tạ Đạo Uẩn lúc nhỏ đã thông minh, học rộng lại có tài biện luận. Có một câu chuyện nổi tiếng về bà được chép trong Thế thuyết tân ngữ (世說新語): Nhân một hôm về mùa đông, tuyết rơi lả tả, chú của Tạ Đạo Uẩn là Tạ An ngồi uống rượu nóng có cả hai cháu là Tạ Lãng (謝朗) và Đạo Uẩn ngồi hầu bên. Tạ An liền chỉ tuyết, hỏi: “Tuyết rơi giống cái gì nhỉ?”

Tạ Lãng đáp: “Muối trắng ném giữa trời”

Thế nhưng, Tạ Đạo Uẩn liền bảo: “Thế mà chưa bằng [Gió thổi tung tơ liễu]”.

Tạ An khen Tạ Đạo Uẩn là thông minh, nhiều ý hay, tư tưởng đẹp. Ông lại thường chỉ Đạo Uẩn mà bảo các con cháu rằng: Nếu là trai, Tạ Đạo Uẩn sẽ là bậc công khanh.

Về sau, điển tích này trở nên nổi tiếng, được gọi là Vịnh nhứ chi tài (詠絮之才). Tạ Đạo Uẩn cùng Ban Chiêu và Thái Diễm thường được người đời ca ngợi là những bậc tài nữ giỏi về thơ, văn; Vịnh nhứ chi tài từ đó cũng thường để nói về những cô gái tài năng có khả năng thơ văn. Trong Tam tự kinh, có câu: “Thái Văn Cơ, năng biện cầm. Tạ Đạo Uẩn, năng vịnh ngâm”, để nói lên cái tài của Tạ Đạo Uẩn.

Ở nơi khác, Hoa Dung Hủ nhận được thư của Hoa Dung Chân xong đã ra cửa từ sớm. Trong học đường chưa có nhiều người, Hoa Dung Hủ ngồi trước bàn, trong lòng sớm có chủ ý.

Hoa Dung Hủ hắn chỉ có một muội muội ruột như vậy, hắn còn phải nhìn nàng gả vào một gia đình tốt, sao có thể để phụ thân đưa nàng vào cung được? Hoa Dung Hủ mở sách trước mặt, đầu óc mau chóng hoạt động —— một người không làm được, vậy thì kéo người khác xuống nước cùng.

“Ai, sáng sớm không đi luyện cưỡi ngựa bắn cung, sao Hoa công tử lại có nhã hứng ôn bài thế này?” Một giọng nam sang sảng vang lên sau lưng Hoa Dung Hủ. Hoa Dung Hủ quay đầu, chắp tay với người đến: “Vẫn còn sớm, ôn bài trước, luyện cưỡi ngựa bắn cung sau.”

Ân Dạ Lai cầm quạt xếp, gõ gõ lòng bàn tay: “Xem bộ dáng mặt ủ mày chau của nhà ngươi kìa, chỉ e hôm nay lại có thêm mấy khuê tú bên Phong Nhã Đường sang quan tâm rồi.”

Thư viện Phổ Huân Hoa Dung Hủ theo học không chỉ nhận nam sinh mà còn nhận cả nữ sinh. Thư viện Phổ Huân do Thái Tông Hoàng hậu lập ra, nổi tiếng nhất là nữ học, chính đương kim Thẩm quý phi cũng bước ra với thành tích nữ học đứng đầu của thư viện Phổ Huân. Nếu không phải xuất thân không tốt, chưa biết chừng bà ta có thể bước lên vị trí hoàng hậu.

Phong Nhã Đường chính là một trong số ít nơi nam nữ học chung, chuyên dạy thi từ. Mọi người chung phòng không chung bàn, nhưng cũng không nghiêm khắc đến mức dùng bình phong, nam nữ vẫn thường trao đổi với nhau vài câu.

Trong lòng Hoa Dung Hủ có tâm sự, không có sức vui đùa với Ân Dạ Lai: “Làm sao bằng Ân công tử, lần trước hai cô nương Hà gia còn tranh giành Ân công tử đến mức không biết trời đất trăng sao.”

Ân Dạ Lai bị Hoa Dung Hủ chọc trúng chỗ đau, vẻ giận dữ trên mặt không nén nổi: “Này, cũng đâu phải ta muốn các nàng làm như vậy, ta vô tội lắm mà.” Hoa Dung Hủ giương mắt nhìn hắn, cười khẩy: “Ha ha.”

Ân Dạ Lai thấy hôm nay Hoa Dung Hủ có hơi khác thường, vẫn thật lòng quan tâm bạn mình. Hắn ngồi xuống cạnh Hoa Dung Hủ, huých huých mấy cái: “Ầy, ta mới hỏi ngươi đó, ngươi vẫn chưa trả lời ta, sao lại mặt ủ mày chau vậy?”

Hoa Dung Hủ đặt sách trong tay xuống, thở dài: “Gia muội cho ta một vấn đề khó.” “Cái gì cái gì?” Ân Dạ Lai vô cùng tò mò, “Vấn đề khó gì mà làm khó được Hoa đại công tử ngươi?”

Hoa Dung Hủ liếc hắn một cái, nảy ra ý hay: “Muốn biết thật à?” Ân Dạ Lai ngốc nghếch gật đầu: “Muốn.” Hoa Dung Hủ không đáp, nhấc bút lên, viết một câu thơ —— “Trong đền Đồng Tước hai Kiều khoá xuân.”

Ân Dạ Lai nhìn câu thơ này, lại nhìn Hoa Dung Hủ, hít một hơi: “Đúng là một vấn đề khó… Khoan đã, ngươi thẳng thắn nói cho ta như vậy là có tính toán gì đó?”

Lêu lổng với nhau nhiều năm, Ân Dạ Lai rất hiểu Hoa Dung Hủ. Hoa Dung Hủ gật đầu khen: “Ghé tai lại đây.” Ân Dạ Lai ngoan ngoãn đến gần, Hoa Dung Hủ hét to một tiếng “Ha”. Ân Dạ Lai sợ tới mức ngã bệt ra đất, mãi chưa hoàn hồn. Hoa Dung Hủ không thèm để ý đến hắn, ung dung đi ra sân tập luyện.

Ân Dạ Lai lơ mơ mãi mới hoàn hồn, tai vẫn còn ù ù. Hắn tức tối giậm chân: “Hoa Dung Hủ được lắm! Phì phì phì! Bản công tử còn lâu mới thèm biết nhé!” Đồ trẻ con!! Hoa Dung Hủ ngươi mới là đồ trẻ con!

Hoa Dung Hủ đến sân luyện tập, tuy vừa trêu Ân Dạ Lai xong nhưng tâm trạng vẫn không tốt lắm. Hắn cầm cây cung bên cạnh, rút ba mũi tên ra, nhắm ngay hồng tâm, thoáng cái bắn ra. Chỉ nghe “phập” một tiếng trầm đυ.c, ba mũi tên đều trúng hồng tâm, lông vũ đuôi tên vẫn còn lay động.

“Cơn tức không vừa nhỉ,” Tiên sinh Cung Thập Tam đứng nhìn một bên cười nói, “Chuyện gì mà phiền não thế?” Hoa Dung Hủ cung kính đáp: “Học sinh gặp qua tiên sinh.” “Không cần đa lễ,” Cung Thập Tam mặc một bộ trường bào xanh lá có tay áo rộng, trông rất cao lớn, tiên phong đạo cốt, “Không ngại nói cho ta nghe?”

Hoa Dung Hủ mở miệng muốn nói, lại cứng họng há mồm không biết nên bắt đầu từ đâu. Cung Thập Tam thấy hắn khó mở miệng cũng không ép: “Không sao, nếu có nỗi niềm khó nói thì không cần…” “Không,” Hoa Dung Hủ lắc đầu, lập tức cười khổ, “Không phải nỗi niềm khó nói… Chỉ là, chuyện nhà của học sinh, không dám làm phiền tiên sinh.”

Cung Thập Tam nghe Hoa Dung Hủ nói vậy, trái lại còn vui vẻ hơn: “Một ngày làm thầy, trăm ngày làm cha. Đã là cha thì chuyện nhà con cũng là chuyện nhà của ta, có gì mà không thể nói chứ?” Tiểu tử ngươi ra sức từ chối như thế, hôm nay ta càng phải biết.

Lời này quả là già mồm át lẽ phải, nhưng Hoa Dung Hủ lại không thể cãi lại Cung Thập Tam, chỉ đành vuốt mũi cười khổ, nghĩ xem nên mở miệng thế nào.

Tên của Cung Thập Tam vốn không phải Cung Thập Tam, là do kỳ thi đình năm đó từng làm mười ba bài thơ ngay trước mặt Thánh thượng, bài nào cũng được coi là tác phẩm xuất sắc lưu truyền đời sau, vậy nên người đời mới đặt ngoại hiệu là Cung Thập Tam. Có điều tính cách Cung Thập Tam quái đản, dù năm đó được Thánh thượng khâm điểm làm Thám hoa nhưng lại không chịu yên ổn ở Hàn Lâm Viện, cuối cùng từ quan về làm tiên sinh dạy học ở Phổ Huân.

Học tập gian khổ mười năm, thi phí công vô ích, trừ cái danh Thám hoa thì chẳng còn gì cả. Nhưng tính cách Cung Thập Tam lập dị, vô cùng vui sướиɠ làm tiên sinh dạy học, chỉ là có một tật xấu giống y đúc Thánh thượng —— chỉ sợ thiên hạ không loạn.

Hoa Dung Hủ sắp xếp ngôn ngữ, nói với Cung Thập Tam: “Năm xưa tiên sinh được Thánh thượng khâm điểm làm Thám hoa, nhưng chỉ muốn làm một vị quan nhỏ trong Hàn Lâm Viện, lúc ấy trong lòng tiên sinh nghĩ gì?” Cung Thập Tam đăm chiêu nhìn Hoa Dung Hủ, từ tốn mở miệng: “Nghĩ gì à? Tuỳ theo nhu cầu, mỗi người đều có ý thích riêng.”

“… Xá muội cũng nghĩ vậy.” Hoa Dung Hủ mỉm cười. Cung Thập Tam suy nghĩ một chút, lập tức hiểu ra, hắn chỉ vào mũi Hoa Dung Hủ cười to: “Tiểu tử thối nhà ngươi giỏi lắm, nói đi, định thế nào?”

Hoa Dung Hủ đáp không chút nghĩ ngợi: “Học sinh thấy không thể trái lệnh cha, nhưng tuân thủ thế nào, học sinh có thể tự mình… suy xét.” Cung Thập Tam cười to: “Đi, tan học xong bảo tên tiểu tử Ân gia kia đến thư phòng của ta.” Hoa Dung Hủ bình tĩnh chắp tay: “Học sinh tuân mệnh.”

Bên này một lớn một nhỏ đang bàn bạc làm chuyện xấu, bên kia Hoa Dung Chân và Hoa Như Chức đã thoả thuận xong, cả hai đều rất vừa lòng. Dù Hoa Như Chức thường ngày lạnh lạnh lùng lùng giờ cũng tỏ ra thân thiết hơn một chút: “Vậy sau này muội muội coi tỷ tỷ như Thiên Lôi sai đâu đánh đó.”

Câu này… Hoa Dung Chân hơi run lên, liên tục xua tay: “Tỷ muội một nhà, sao lại nói là Thiên Lôi sai đâu đánh đó được… Sau này dù không chuyện gì cứ thường đến tâm sự chút.” Hoa Như Chức đứng dậy gật đầu với Hoa Dung Chân, “Vậy muội muội xin phép về trước.”

Hoa Dung Chân cũng không giữ nàng lại, đợi đến khi Hoa Như Chức đi rồi, Hoa Dung Chân bắt đầu mặt ủ mày chau than thở không dứt. Hải Đường không biết cô nương nhà mình lại phiền não điều gì nữa đây: “Cô nương, sao nhiều ngày cô nương cứ mặt ủ mày chau như vậy?”

“Tiểu nha đầu nhà ngươi biết cái gì,” Hoa Dung Chân hừ hừ, “Buồn ơi là buồn, cô nương nhà ngươi sắp chán chết rồi đây.” Thược Dược hé miệng cười, “Nếu cô nương đang rỗi thì chi bằng đến thư viện đi học?”

Đúng rồi, vì bị bệnh nên Hoa Dung Chân đã nghỉ học một thời gian. Nàng chống cằm suy nghĩ, đăm chiêu: “Tam muội và tứ muội thì sao?” “Tam cô nương và tứ cô nương vẫn như thường ngày.” Thược Dược đáp. Thật ra Hoa Dung Chân không ghét đến trường, chỉ là mấy nữ nhân trong thư viện đó… Phiền, phiền vô cùng, phiền kinh khủng, nàng không muốn ứng phó mấy người đó chút nào.

Vẫn là người có tính cách như mẹ kế Liễu phu nhân khá đáng yêu, vừa biết điều mà tâm địa lại không gian xảo. Hoa Dung Chân thở dài một hơi, thay đổi tư thế chống cằm: “Vi phú tân từ cường thuyết sầu [2]… Buồn ơi là buồn…”

[2] Vi phú tân từ cường thuyết sầu: Là một câu thơ nổi tiếng trong “Sửu Nô Nhi – Thư Bác Sơn Đạo Trung Bích” của nhà thơ Tân Khí Tật thời Nam Tống. Dịch sát nghĩa là: Viết một bài thơ mới mà vẫn cứ tả cảnh sầu khổ, ý nói cố gượng ép làm những chuyện không hợp thời.

“Nhị tỷ tỷ sao vậy?” Hoa Như Ti cười tủm tỉm bước vào phòng, “Chẳng lẽ tứ muội muội vừa làm nhị tỷ không vui?” “Sao ngươi lại tới đây?” Hoa Dung Chân thờ ơ với Hoa Như Ti hơn nhiều, “Đừng lắm lời khách sáo.”

Hoa Như Ti đã dần quen với phong cách của Hoa Dung Chân, nụ cười không thay đổi: “Nhị tỷ tỷ, hôm qua tiên sinh nhờ ta gửi lời hỏi thăm sức khỏe đến nhị tỷ tỷ, nếu đã khỏe lại rồi thì nên đến thư viện đi.”

Sắc mặt Hoa Dung Chân cứng đờ: “… Tiên sinh nói?” “Tiên sinh nói đó,” Hoa Như Ti thoáng vui vẻ trên sự đau khổ của người khác, “Nhị tỷ tỷ muốn đi cùng ta không?” Hoa Dung Chân khẽ cắn môi: “Hôm nay không đi, phiền tam muội muội nói với tiên sinh một tiếng?” Hoa Như Ti ngẩn người: “… Nhị tỷ tỷ không hổ là nữ thủ khoa.” Quả nhiên vô cùng dũng cảm.

“Không nói mấy chuyện này,” Hoa Dung Chân nhanh chóng chuyển đề tài, “Tứ muội muội vừa đến, đã quyết định với ta rồi.” Hoa Như Ti nhìn Hoa Dung Chân, biểu cảm lập tức vặn vẹo: “Tứ muội muội đồng ý?” Giọng điệu đầy vẻ khó tin. Hoa Dung Chân gật gật đầu: “Tứ muội muội có ý đó.”

Hoa Như Ti thấy bình thường mình hoàn toàn nhìn nhầm mất rồi. Ai ngờ Hoa Như Chức bình thường lặng lẽ lại có chí lớn như vậy? Trong lòng Hoa Như Ti tính toán, đột nhiên giật mình nhận ra: “Chẳng lẽ nhị tỷ tỷ có cách?” “Nhị tỷ tỷ chẳng có cách gì cả,” Hoa Dung Chân cười tủm tỉm, quạt tròn trong tay che nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra một đôi mắt, “Đại ca có cách.”

… Được lắm, biết hai ngươi huynh muội tình thâm, ném mớ bòng bong này cho đại ca cũng tốt, chỉ cần Hoa Như Ti nàng không phải tiến cung là được. Hoa Như Ti thở dài nhẹ nhõm một hơi, lại nở nụ cười: “Muội muội hiểu rồi, hôm nay đến thư viện, muội muội sẽ chuyển lời đến tiên sinh.”

Chắc chắn sẽ không nói lời gì tốt lành, Hoa Dung Chân lườm nàng một cái, lại lần nữa cảm nhận sâu sắc Hoa Như Ti đúng thật không đáng yêu, kiếp trước nhị hoàng tử chắc bị mù mới sủng ái hai tỷ muội các nàng đến vậy.

Tính cách tồi tệ như Hoa Như Ti thì có gì đáng được sủng ái đâu!

Hoa Như Ti có được tin tức chuẩn xác, vô cùng hài lòng, đứng lên tạm biệt với Hoa Dung Chân, trước khi đi còn không quên thêm một đao: “Nhị tỷ tỷ, đến chùa Bạch Mã xong tỷ tỷ vẫn nên đến thư viện đi, tính tình của tiên sinh… Tỷ cũng đâu phải không biết!”