Chương 8: Chỉ mong vĩnh viễn đừng gặp lại . . .

Chương 8: Chỉ mong vĩnh viễn đừng gặp lại . . .

Editor- Beta: Team May

***

Người già rồi liền thích đùa nghịch hoa cỏ, bà cụ Lý trồng mấy chậu hoa móng tay ở ban công, gần đây đều đã nở hoa, lúc Giang Noãn về nhà, Miêu Miêu vừa mới sơn xong mười đầu ngón tay, ở hành lang nhìn thấy Giang Noãn vui vẻ kêu chị ơi.

“Bà nội mau sơn móng tay giúp chị đi.” Miêu Miêu xoay người nhìn về phía nhà cô bé kêu to.

“Được được.” Bà cụ Lý gọi cô, “Noãn Noãn lại đây, bà nội giúp con sơn móng tay.”

Năm trước Giang Noãn cũng sơn móng tay, trời sinh con gái có lòng yêu cái đẹp không giấu được, trên móng tay được vẽ họa tiết trang trí, còn riêng ngón út được sơn toàn bộ màu hồng, nhưng qua hai ba ngày, màu sơn trên đầu ngón tay chậm rãi phai đi, chỉ dư lại trên móng tay một màu cam ấm áp.

Giang Noãn không muốn sơn nhiều như vậy, vì thế bà cụ Lý đã sơn cho cô ba đầu ngón tay, bà cụ hiền lành dặn dò cô ban đêm phải cẩn thận, đừng để tróc nước sơn.

Cô cười gật đầu, buổi sáng hôm sau tỉnh dậy mới đi tẩy móng tay, màu sơn quả thực rất xinh đẹp nhưng buổi sáng khi Lý Hoa thấy đã cau màu nói sơn móng tay làm gì, Giang Noãn không dám hé răng, tăng tốc độ ăn cơm.

Buổi sáng lúc đến lớp, Từ Triết đã tới rồi. Quan hệ của Giang Noãn cùng Từ Triết dần dần trở nên thân thiết hơn, rốt cuộc học cùng lớp học thêm, còn cùng nhau giúp đỡ ở buổi diễn văn nghệ, sau khi buổi học buổi sáng kết thúc Từ Triết nói với Giang Noãn một việc, đó là gần đây có một cuộc thi vật lý, giáo viên dạy thêm hỏi có ai muốn tham gia hay không.

“Tự nguyện sao?” Giang Noãn hỏi.

“Ừ.” Từ Triết giới thiệu cho cô, “Địa điểm thi đấu ở thành phố A, vào thứ bảy tuần này, mọi người có thể đi giải sầu.”

Giang Noãn không có ý định dự thi, cô nhìn thấy vật lý là cảm thấy đau đầu rồi, mặc dù gần đây thành tích hơi chút khởi sắc, nhưng cô biết rõ thực lực của mình ra sao, vì thế lắc đầu nói với Từ Triết: “Bỏ qua cho tớ đi.”

“Thật sự không muốn đi sao?” Từ Triết phân tích cho cô, “Tham gia thi đấu có thể giúp cậu hiểu rõ thực lực bản thân, có thể cảm nhận bầu không khí ở đó, đối với cậu có rất nhiều chỗ tốt.”

Khang Giai nghe cuộc đối thoại của hai người cả nửa ngày, lúc này mới xoay người lại nói: “Lớp trưởng đại nhân, ngài buông tha cho chúng ta đi, vật lý là môn cho người học sao? Đúng không? Không phải!”

Giọng điệu khoa trương khiến Giang Noãn phải bật cười, Từ Triết cũng cười.

Giang Noãn hỏi hắn: “Cậu dự định thi sao?”

“Ừ.”

“Vậy cố gắng lấy giải thưởng nha.” Cô cầu chúc.

Tiếng ve ngoài cửa sổ kêu ngày càng lớn, dường như muốn đem nhiệt tình cuối cùng dành cho mùa hè này vậy, quạt ở phòng học đang xoay, rèm cửa màu xanh lam tô điểm thêm cho cửa sổ. Sau khi tan học, Giang Noãn đi ra hành lang lấy nước, vẫn là mùa hè tốt, mọi người đều uống nước lạnh, không giống mùa đông chỗ lấy nước nóng luôn chen chúc.

Côи ŧɧịt̠ chiều, Lý Hoa tới đón Giang Noãn, sau khi biết được cô liền mơ mơ màng màng đi đến cổng trường, chỉ thấy Lý Hoa ăn mặc gọn gàng, chẳng qua từ trước đến nay Lý Hoa đều quấn tóc lên, rốt cuộc học sinh lớp 12 không dễ quản, bà muốn cứng nhắc chút mới có thể áp chế được bọn họ, chỉ có điều hôm nay Lý Hoa xõa tóc xuống, hình như trên mặt còn trang điểm nhẹ nữa.

“Noãn Noãn.” Lý Hoa gọi Giang Noãn.

Giang Noãn nhìn thấy bên cạnh Lý Hoa đậu một chiếc xe, trong lòng cô dường như đã đoán được điều gì, nhịp tim đột nhiên đập nhanh bất thường, cô đi về hướng Lý Hoa nhẹ giọng hỏi: “Mẹ . . . . Sao lúc này lại xin phép nghỉ cho con.”

Lý Hoa nhìn vẻ mặt bất an của Giang Noãn, trong lòng cảm thấy hơi khổ sở, tính tình bà ta không tốt, đứa nhỏ này từ nhỏ tới lớn không thân thiết với bà ta, lại thêm việc ly hôn cùng Giang Quốc Lương, càng không rảnh chăm sóc Giang Noãn, hiện giờ đứa nhỏ trở nên hướng nội cùng xa cách như vậy, trách nhiệm của bà ta rất lớn.

Lý Hoa thở dài một tiếng, vẫn nói ra: “Mẹ đưa con đi gặp một người chú.”

Lông mi Giang Noãn khẽ run, vâng một tiếng.

Lúc Giang Noãn đi ra phía sau mở cửa xe đã rất sửng sốt, thì ra ở phía sau còn có người, tay dài chân dài, đội mũ lưỡi trai màu đen đang cúi đầu chơi game, căn bản không nhìn cô cái nào, nói là ngồi không bằng nói là nằm thì đúng hơn, Giang Noãn không có lên xe, bởi vì căn bản không có chỗ cho cô ngồi xuống.

“Thần Hi.” Âm thanh của một người đàn ông trung niên vang lên.

Giang Noãn nhìn về ghế điều khiển, ngồi nơi đó là một người đàn ông trung niên, tướng mạo bình thường, trên người mang theo khí chất nho nhã.

Nam sinh cực kỳ bực bội, cuối cùng vẫn nhường chỗ cho cô.

“Cảm ơn.” Giang Noãn nói một tiếng, sau đó lên xe.

Nam sinh bất ngờ nhìn thoáng qua cô, là một nam sinh vô cùng đẹp trai, chẳng qua ánh mắt nhìn cô không mấy thiện cảm cho lắm.

Xe chậm rãi lăn bánh, Lý Hoa nói với Giang Noãn, người đàn ông này là bạn của bà, Thẩm Vĩ, Giang Noãn khách khí gọi hắn một câu chú Thẩm, người đàn ông nhanh chóng đáp lời, sau đó dọc theo đường đi đều không có ai nói chuyện cả, ngoại trừ âm thanh trò chơi của nam sinh thường xuyên vang lên, trong không khí vẫn luôn giằng một cách vi diệu.

Đi tới phòng đặt trước ở khách sạn, chỉ có bốn người bọn họ, đồ ăn đã được dọn lên.

Lý Hoa ngồi đối diện Giang Noãn, ngồi một bên với Thẩm Vĩ, sau khi bà ta nhìn Thẩm Vĩ một cái mới nói với Giang Noãn: “Noãn Noãn, lần này mẹ đột nhiên kêu con tới đây, là bởi vì Thẩm Hi mới vừa về nước, muốn cho con cùng Thần Hi biết mặt, đồng thời cũng giới thiệu chú Thẩm cho con quen biết.”

Giang Noãn cúi đầu, xem ánh đèn ở trong phòng chiếu đến, nhìn bóng dáng cô trên bàn.

“Mẹ . . . cùng chú Thẩm tháng sau đi đăng ký.” Lý Hoa nói.

Câu này được nói ra, Giang Noãn nghe thấy thiếu niên tên Thần Hi kia đặt thật mạnh chiếc đũa lên bàn, hơn nữa còn hừ lạnh một tiếng.

Mỗi người đều có quyền theo đuổi hạnh phúc, cô không có quyền ngăn cản, cho dù người kia có là mẹ của cô, bà ấy đã trả giá vì cô quá nhiều, có đôi khi Giang Noãn cảm thấy bản thân rất đáng hổ thẹn, rất dư thừa, cô muốn nhét bản thân vào một góc âm u, giấu ở chỗ không người phát hiện, âm thầm mốc meo, nhưng cô vẫn hi vọng người mình yêu thương có thể tiếp xúc đến thái dương, có thể hạnh phúc sống ở nơi mà mặt trời chiếu rọi.

Giang Noãn ngẩng đầu, cô nhìn Lý Hoa, lời nói ra khiến mọi người đều vui vẻ: “Mẹ, con không sao đâu ạ.”

Không sao đâu, không cần phải quan tâm đến con.

Trầm Vĩ ngồi ở bên cạnh Lý Hoa lên tiếng: “Con à, chú biết mẹ con đã rất nhiều năm, có thể đi tới bước này chính là duyên phận.” Hắn dừng lại một chút lại nói, “Mỗi người trong chúng ta đều trải qua rất nhiều chuyện, cũng từng có gia đình, con người khi đến cái tuổi này, thật không dễ dàng gì mớicó thể gặp được một người có thể cùng mình đi hết quãng đời còn lại, cho nên con gái, mong con thông cảm cho chúng ta.”

Vành mắt Lý Hoa đỏ bừng.

Giang Noãn nghe xong lời nói, trong lòng nhớ tới khi còn nhỏ, cô hỏi ba vì sao lại kết hôn cùng mẹ, Giang Quốc Lương nhéo khuôn mặt cô mỉm cười nói, vì để sinh ra đứa bé đáng yêu như Noãn Noãn.

Năm đó, Lý Hoa cùng Giang Quốc Lương gặp nhau, phải chăng họ cũng cho rằng đối phương chính là người đáng để đồng hành cùng mình hết quãng đời còn lại? Trên đời này có nhiều cặp vợ chồng, là bạn đồng hành của nhau nhưng đi tới cuối cùng lại trở thành người xa lạ, nhưng mà đã trải qua hơn một nửa đời người, sau khi bị tình yêu làm tổn thương, còn có thể tìm được một người sẵn lòng đi cùng bản thân, cũng là một loại may mắn.

Trên bàn cơm, phần lớn thời gian là Thẩm Vĩ nói chuyện cùng Lý Hoa, ngẫu nhiên hỏi Giang Noãn vài câu, Giang Noãn đều quy quy củ củ trả lời.

Ăn cơm được một nửa, Giang Noãn cảm thấy bức bách, cô đứng dậy muốn đi ra ngoài hít thở không khí, Lý Hoa vẫn luôn chú ý tới hành động của Giang Noãn, sau khi chú ý tới ánh mắt Lý Hoa nhìn lại đây, Giang Noãn cười nhạt: “Mẹ, con đi toilet, một chút liền trở lại.”

Sắc mặt Lý Hoa không còn khẩn trưởng vậy nữa, suy nghĩ của Giang Noãn sâu sắc hơn nhiều, cái gì cũng nghẹn trong lòng không nói ra, Lý Hoa chỉ sợ trong lòng Giang Noãn còn chưa tiếp thu được chuyện này, bà ta tận lực nhẹ giọng, nói: “Ừ, đi đi.”

Giang Noãn đi ra khỏi phòng, ở chỗ bồn rửa tay trước phòng vệ sinh, cô nhìn chính mình trong gương, cô gái trong gương có một đôi mắt trong treo nhưng đầy sự bi thương, người trong gương cố gắng mỉm cười, cặp mắt kia cũng dần dần trong sáng xinh đẹp hẳn lên.

Giang Noãn rửa mặt, khi đi ra khỏi toilet, trên khuôn mặt trắng nõn còn mang theo vài giọt nước trong suốt.

“Này.” Âm thanh dễ nghe của thiếu niên vang lên, thật dễ dàng nghe ra phiền chán trong đó.

Giang Noãn mới phát hiện bên cạnh có người, cô ngẩng đầu, một giọt nước theo động tác chảy từ cái trán xuống đôi mắt cô, Giang Noãn không thoải mái khẽ chớp mắt, theo bản năng dùng tay xoa xoa đôi mắt.

Thẩm Thần Hi nhìn thiếu nữ thấp hơn hắn một cái đầu, Giang Noãn vừa xoa vừa nhìn tình hình, khóe mắt có chút đỏ lên, nhìn qua vô cùng đáng thương.

Hắn đứng trước mặt cô, không thân thiện lắm hỏi: “Cô không tức giận?”

Giang Noãn sửng sốt vài giây mới phản ứng lại, cô nhìn người này, thiếu niên có thể nói là tinh xảo xinh đẹp trước mặt, hỏi: “Vì sao phải tức giận?”

Thẩm Thần Hi cười nhưng đôi mắt rất lạnh lùng, đôi tay hắn cắm vào túi quần màu đen: “Theo tôi được biết, ba cô nɠɵạı ŧìиɧ, vốn dĩ lúc ấy tòa án phán cô cho ông ta, nhưng mà ông ta đã cự tuyệt, rốt cuộc ông ta còn có gia đình mới, cô chỉ còn lại mẹ mà thôi, hiện tại mẹ cô cùng ba tôi kết hôn, bọn họ tạo thành một gia đình mới, cô thật sự có thể coi như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra, tiện thể trở thành con gái thứ hai của lão ba tôi sao?”

Lời hắn nói như một lưỡi đao sắc bén cắm vào ngực cô, trực tiếp vạch trần lớp ngụy trang cô mới vừa xây nên, Giang Noãn không tự giác run rẫy, không sai, cho dù cô không muốn thừa nhận, nhưng sở dĩ năm đó Lý Hoa thật dễ dàng mà giành được quyền nuôi dưỡng Giang Noãn, cô cảm thấy đại bộ phận nguyên nhân bởi vì Giang Quốc Lương đã từ bỏ quyền nuôi dưỡng.

Hiện giờ nó lại bại lộ dưới ánh mặt trời, là chuyện cô giấu kín ở phía sau yêu thương, không ai biết đến . . . . hận.

Giang Noãn hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn về phía Thẩm Thần Hi, giọng nói vô cùng vững vàng: “Tôi tôn trọng lựa chọn của mẹ tôi, bà ấy có quyền theo đuổi tình yêu, tôi sẽ không khiến mình trở thành gánh nặng cho gia đình mới của bà.”

Cô đã nghĩ kỹ rồi, chờ lên đại học, cô sẽ vừa học vừa làm, chậm rãi rời khỏi vòng quay cuộc sống của Lý Hoa.

Thẩm Thần Hi nhìn chằm chằm khuôn mặt Giang Noãn hồi lâu, bỗng nhiên không chút để ý mà nhún vai: “Không sao cả.”

Sau khi ăn xong bữa cơm, Thẩm Vĩ đưa Giang Noãn về trường học, xe ngừng lại ở cổng sau trường Giang Noãn, cô xuống xe ngoan ngoãn mà nói cảm ơn với Lý Hoa cùng Thẩm Vĩ, sau khi Thẩm Vĩ đáp lời, cau mày bất mãn với Thẩm Thần Hi chỉ biết vùi đầu chơi game: “Thần Hi, còn không mau tạm biệt Noãn Noãn, thật vất vả mới gặp mặt nhau một lần mà.”

Cô vừa xuống xe, Thầm Thần Hi lập tức bá chiếm toàn bộ ghế sau.

Thẩm Thần Hi bị điểm danh chỉ đành lưu luyến đem ánh mắt chuyển từ màn hình điện thoại dời đi, chi liếc cô một cái, có lệ đến cực điểm nói một câu hẹn gặp lại, không đợi Giang Noãn đáp lại đã đem ánh mắt chuyên chú đặt vào trò chơi.

Giang Noãn không thèm để ý, cô nhẹ giọng đáp lời: “Hẹn gặp lại.”

Chỉ mong vĩnh viễn đừng gặp lại.