Chương 6: Luôn có người vì anh mà tranh giành tình cảm . . .
Edit- Beta: Team May
***
Lý Hoa tương đối hài lòng với thành tích của Giang Noãn, chuyện này càng kiên định thêm suy nghĩ đổi lớp cho con gái của bà ta là hoàn toàn chính xác, chỉ là thành tích vật lý của Giang Noãn không quá lý tưởng, đúng lúc Lý Hoa có một người bạn dạy lớp phụ đạo ở bên ngoài trường học, vì thế ngay hôm đó bà ta đã liên hệ với người bạn kia, đơn giản nói rõ ý đồ của mình, người bạn đó dứt khoát đáp ứng, bảo rằng đứa nhỏ có thể đến bất kỳ lúc nào.
Lý Hoa đã quyết định xong thì Giang Noãn không có gì cách nào để cự tuyệt cả, sau khi Lương Tĩnh biết được tin tức đã khóc lóc thảm thiết, sâu sắc đồng tình, liên tục cảm thán hai người đúng là tỷ muội hoạn nạn có nhau.
Sáng thứ bảy, từ sớm Giang Noãn đã đi tới lớp phụ đạo kia.
Chỉ không ngờ, cô lại gặp được Từ Triết ở đây.
Từ Triết cũng cảm thấy kinh ngạc, hai người đến hơi sớm, vừa vặn bên cạnh cũng có chỗ trống nên Từ Triết liền kêu Giang Noãn lại đây ngồi, ở đây mọi người đều xa lạ, Giang Noãn cảm thấy ngồi bên cạnh Từ Triết đã tương đối thân quen sẽ có cảm giác an toàn hơn.
“Lớp trưởng.” Giang Noãn gọi hắn.
Từ Triết sờ sờ cái mũi, có chút ngượng ngùng: “Đừng kêu lớp trưởng, kêu tên của tớ là được rồi.”
“Ừ.” Giang Noãn ngoan ngoãn đáp ứng.
Từ Triết mở ra sách vật lý trên bàn, cười nói: “Không nghĩ tới cậu cũng tới đây học thêm, thật trùng hợp.”
“Thành tích vật lý của tớ bình thường, nghe nói nơi này dạy thêm vô cùng hiệu quả, cho nên liền tới.” Giang Noãn trả lời hắn, chẳng qua cô đối với việc Từ Triết còn học thêm cảm thấy càng kinh ngạc, điểm số toán lý hóa của hắn rất tốt, Giang Noãn nhớ lại thành tích của hắn, cho rằng hắn hoàn toàn không cần thiết học thêm.
Từ Triết nhìn ra nghi hoặc của cô: “Giáo viên dạy thêm là bố tớ.”
Lại nghe Từ Triết nói: “Cho nên rảnh rỗi không việc gì, tớ sẽ tới đây dự thính.”
Từ Triết vẫn luôn cảm thấy Giang Noãn thật ngoan ngoãn, bất luận về học tập hay phương diện sinh hoạt, còn nhớ rõ có một lần, bút máy của hắn lăn xuống đất, đúng lúc cô đi ngang qua nên đã khom lưng nhặt bút giúp hắn và đưa cho hắn, khi hắn ngẩng đầu lên nói lời cảm ơn, vừa vặn nhìn thấy đôi mắt của cô, một đôi mắt trong veo như nước.
Một lát sau, Giang Noãn không ngờ mình có thể đυ.ng phải “người quen”, Dư Tử Lê đi tới bên này, chào hỏi với Từ Triết xong, lúc này mới chú ý đến cô đang ngồi ở bên cạnh, sau khi nhìn vài giây mới nhớ ra cô.
“Là cậu à.” Dư Tử Lê chủ động chào hỏi.
Giang Noãn nhìn hắn, có chút không biết làm sao, khẽ gật đầu.
Từ Triết hỏi hắn: “Cậu quen Giang Noãn?”
“Trên đường gặp qua một lần.” Dư Tử Lê trả lời.
Trong cuộc trò chuyện này hắn chưa từng nhắc lại sự cố khi gặp nhau lần đó, đại khái hắn đã nhìn ra vẻ quẩn bách của Giang Noãn.
Đa số nữ sinh đều không thích vật lý, Giang Noãn nhìn vào sơ đồ mạch điện phức tạp chỉ cảm thấy mình còn một chặng đường rất dài để đi trên con đường học tập vật lý, sau hai giờ học, toàn bộ thể xác và tinh thần của cô đều mệt mỏi do tập trung quá độ.
Sau khi chào tạm biệt Từ Triết cùng Dư Tử Lê xong, Giang Noãn đạp xe đạp rời đi.
Lúc về đến nhà, Giang Noãn nhìn thấy Miêu Miêu ở hành lang.
Miêu Miêu giòn giã kêu chị, Giang Noãn hỏi một mình cô bé ở hành lang làm gì, Miêu Miêu trả lời là đang chờ bà nội, không yên tâm để một mình Miêu Miêu ở đây, Giang Noãn mang cô bé về nhà, trong nhà chỉ có mình cô, Lý Hoa còn bận dạy phụ đạo cho học sinh lớp 12 ở trường, Giang Noãn đem cửa mở ra cùng Miêu Miêu ngồi đợi ở phòng khách, như vậy chờ khi bà cụ Lý xuất hiện chỉ cần nhìn một cái cũng thấy được bọn họ.
Hai người ngồi trong phòng khách xem TV, Giang Noãn nhớ tới một việc, thế là cúi đầu nhỏ giọng hỏi cô bé: “Miêu Miêu, em để bức thư tình kia ở đâu?”
Miêu Miêu đang say sưa xem phim hoạt hình, Tôn Ngộ Không ba lần đánh Bạch Cốt Tinh, rất cuốn hút ý vị mười phần: “Vì không để Hứa Trạch hiểu lầm, em đã từ chối tiểu béo.”
“Tiểu béo?”
“Chị, đó là bạn đã đưa em thư tình.”
“Ừ.”
Giang Noãn cảm thấy hiện tại học sinh tiểu học đều vô cùng lợi hại, nghĩ đến bức thư tình cô lén trộm kia, hai má cô trở nên đỏ bừng do xấu hổ nên ngồi yên không nói lời nào, cùng Miêu Miêu tỉ mỉ xem xong bộ phim hoạt hình này, sau đó bà cụ Lý trở lại, Miêu Miêu liền chạy về nhà.
Chủ yếu nguyên nhân do lớp phụ đạo mà quan hệ ở trên lớp của Giang Noãn và Từ Triết cũng trở nên thân thiết hơn, những đề vật lý Giang Noãn không hiểu đều do Từ Triết giảng giải cho cô.
Ngẫu nhiên ở hành lang gặp được Hứa Hàm, hoặc anh đang cùng một đám nam sinh đứng ở cửa lớp không chút để ý nói chuyện phiếm, hoặc bạn gái nhỏ đứng kế bên nói nhỏ còn anh thì lại cười, nhìn cực kỳ lưu manh không đứng đắn. Tuy nhiên đa số thời gian cô không gặp được anh, vì phần lớn những ngày tháng thanh xuân của cô đều vội vã, học tập chiếm hơn phân nữa, cô cùng anh không cùng một thế giới, cô muốn tới gần anh nhưng khoảng cách giữa hai người lại quá xa, cô với không tới vả lại trái tim của cô đã quá mệt mỏi.
Trường học muốn tổ chức một buổi liên hoan văn nghệ, lớp 12 được lệnh không được tham gia, lực lượng chủ yếu chỉ còn lại lớp 10 và lớp 11, lớp 11 hết học kỳ này thì lớp 12 gấp rút đã ập vào trước mặt, mọi người không muốn lãng phí thời gian vào mấy việc nhàn rỗi thế này, Giang Noãn không có tài năng gì, hơn hết mấy chuyện này cô cũng không thích tham gia, nhưng mà ủy viên văn nghệ của lớp là Lý Thời Quang lại rầu thúi ruột, vì cầu xin cả lớp một tiết mục mà cúc cung tận tụy chỉ kém đến chết mới thôi.
Không ai trong lớp Lý Tư làm chủ nhiệm dám gây sự nên sau khi bị từ chối đến lần thứ sáu, Lý Thời Quang đã đem ánh mắt cầu xin chuyển sang Giang Noãn.
Giang Noãn buông bút mím môi cười với hắn, giọng điệu chân thành: “Tớ giống người có tài năng sao?”
“Giống!” Lý Thời Quang điên cuồng gật đầu.
“Thật xin lỗi.” Giang Noãn cầm bút làm tiếp đề toán của cô, bất đắc dĩ nói: “Tiểu nữ bất tài, thỉnh công tử tìm người khác.”
Lý Thời Quang đành phải giả bộ đáng thương nhìn xung quanh, đáng tiếc mọi người đều không thèm để ý, Khang Giai hỏi Lý Thời Quang: “Ai mượn lúc trước cậu ứng tuyển ủy viên văn nghệ chứ?”
Khuôn mặt Lý Thời Quang đau khổ: “Bởi vì muốn làm một chức trong lớp, ai biết lại phiền toái như vậy.”
“Tự làm bậy không thể sống.” Khang Giai cười ha hả.
Sau khi tan học, Giang Noãn cùng Lương Tĩnh nói chuyện phiếm, lại nói đến đêm văn nghệ thứ tư tuần sau, Lương Tĩnh nói lớp cô ấy đăng ký tiết mục đơn ca, Giang Noãn kinh ngạc nói lớp cô không có ai đăng ký, bộ dạng Lương Tĩnh nhiều chuyện hỏi cô biết ai đăng ký đơn ca không? Giang Noãn lắc đầu, Lương Tĩnh nói: “Là Lâm Dao.”
Ấn tượng của Giang Noãn với Lâm Dao chỉ dừng ở việc biểu diễn trong đêm tiệc đón người mới cùng việc là bạn gái cũ Hứa Hàm, Lương Tĩnh lại nói Khổng Sam Sam lớp 10 cũng tham gia, tiết mục cũng là đơn ca.
“Ồ.” Luôn có người vì anh mà tranh giành tình cảm.
Lương Tĩnh bất mãn việc cô bình tĩnh: “Bạn gái cũ cùng bạn gái hiện tại quyết đấu, Hứa Hàm đúng là lam nhan họa thủy mà!”
Giang Noãn liếc cô ấy một cái: “Cậu làm bài thi mô phỏng môn vật lý chưa, nhà trường thống nhất ngày mai thu đó.”
Lương Tĩnh bị chỉ đến chỗ đau, lập tức biến thành khuôn mặt đau khổ: “Chưa có làm.”
Thay đổi đề tài, hai người lại tiếp tục trò chuyện. Sau khi trở về, trong đầu Giang Noãn hiện lên một suy nghĩ, cô muốn đi đăng ký tiết tục văn nghệ, nhưng mà ý suy nghĩ đó chỉ lướt qua trong đầu mà thôi.
Qua hai ngày, trong lớp cuối cùng có người chịu không nổi Lý Thời Quang lầm bầm, là một nam sinh mập mạp luôn cười híp mắt tên Trần Khoa Kỷ đăng ký tiết mục ảo thuật, nhưng mà còn thiếu người làm chút việc lặt vặt ở hậu trường văn nghệ, tính cả Lý Thời Quang vào vẫn còn thiếu hai người, Lý Thời Quang lại gào thét ở trong lớp.
Ngay thời khắc Lý Thời Quang gào thét thê thảm nhất, Giang Noãn nói với hắn: “Để tớ.”
Lúc nói chuyện hai cánh tay Giang Noãn đều đặt trên bàn học, trên khuôn mặt trắng nõn tràn ngập nghiêm túc, thậm chí dưới ánh mắt sửng sốt lẫn ngạc nhiên của Lý Thời Quang còn theo bản năng khẽ mỉm cười với hắn, không ai biết trong tay áo to rộng của áo đồng phục, đôi tay nắm chặt của cô đang run nhè nhẹ.
Vốn dĩ Từ Triết đang làm mấy câu đầu tiên trong đề, rốt cuộc lúc này cũng ngẩng đầu lên từ biển câu hỏi, hắn quay đầu lại nói với Lý Thời Quang: “Tớ cũng đi.”
Từ Triết nhìn Lý Thời Quang với ánh mắt ôn hòa.
Gió thổi qua cửa số, ánh mặt trời rơi vào phòng học, đây là giai đoạn thời tiết tốt nhất, đi về phía trước một bước là ánh sáng còn lui về phía sau một bước chính là tự do.
Vì thế mấy ngày gần đây, trong lúc mọi người đang luyện tập chuẩn bị cho đêm văn nghệ, Giang Noãn và Từ Triết liền đi theo hội học sinh quét dọn sân khấu, chuẩn bị đạo cụ, may mà mấy việc này sau khi tan học mới chuẩn bị, lúc Lý Tư biết chuyện chỉ cau mày nói đừng chậm trễ học tập, Giang Noãn lặng lẽ đặt nửa trái tim vào l*иg ngực.
Từ Triết chú ý tới vẻ mặt thở dài nhẹ nhõm của cô lập tức hỏi: “Cậu sợ giáo viên chủ nhiệm.”
Trên mặt Giang Noãn bao trùm xấu hổ, đưa tay vén lọn tóc ra sau tai, khó được cười tới mức nghịch ngợm: “Có chút.”
Giang Noãn hỏi: “Sao cậu lại nghĩ tới việc đến hậu trường văn nghệ hổ trợ vậy?”
Từ Triết cười khẽ: “Đọc sách nhiều muốn thả lỏng một chút.”
“Ừm.” Giang Noãn gật đầu, không hỏi lại.
Hai người thành thành thật thật lao động mấy ngày, vô cùng bận rộn nhưng cũng có thể xem được miễn phí các tiết mục, trong lúc luyện tập Giang Noãn nhìn thấy Lâm Dao cùng Khổng Sam Sam, ở trong mắt cô, Lâm Dao rất đẹp, Khổng Sam Sam cũng rất xinh đẹp, bạn gái Hứa Hàm lúc nào cũng cực kỳ xinh đẹp. Mà hai người kia tuy không nói chuyện nhưng ánh mắt vô tình hay cố ý luôn tràn ngập khói thuốc súng.
Bạn gái nhỏ của Hứa Hàm có chút kiêu ngạo, đến lượt cô ta hát đơn ca thì lại kêu khát nước, người khác đưa một chai nước suối nhưng cô ta không muốn uống, một hai phải uống nước ngọt.
Bởi vì là học muội lại là hoa khôi của khối mười nên luôn có người sẵn lòng dỗ dành, mấy tên nam sinh cao hứng phấn khởi chạy ra bên ngoài mua nước.
Trong đám nữ sinh vây quanh Lâm Dao có người ngấm ngầm chế giễu: “Cậu nói xem, hiện nay sao có người không giáo dưỡng như thế chứ, bản lĩnh kén cá chọn canh thì vô cùng lợi hại nha.”
Có đôi khi chiến tranh giữa những người phụ nữ với nhau mới là đáng sợ nhất, Giang Noãn cùng Từ Triết nhìn nhau, bọn họ như tâm linh tương thông mà nhanh chóng trốn ra sau màn phía sau sân khấu, hai người tranh thủ lúc rảnh rỗi ngồi chung một chỗ, Từ Triết đưa cho Giang Noãn một chai nước suối, Giang Noãn cầm chai nước trong tay uống mấy ngụm.
Nghỉ ngơi một lát, cô cùng Từ Triết ở hậu trường khuân vác đạo cụ, trên đường Từ Triết bị kêu đi, một mình cô phài cố sức mới vác được một cái câu đạo cụ cỡ lớn, trên trán lấm tấm mồ hôi.
Đợi đem được cây đạo cụ tới trên sân khấu, Giang Noãn đã thở hồng hộc.
Cô đi ra phía sau màn thì thấy được Hứa Hàm.
Anh xem như tới thăm ban với cô bạn gái nhỏ của mình.
Anh mặc áo thun màu đen, thân mình thon dài giống như một thanh kiếm chưa rút khỏi vỏ, anh đứng ở bên cạnh Khổng Sam Sam, ngẫu nhiên cúi đầu cùng nhau nói chuyện, không biết Khổng Sam Sam nói gì mà anh cười lưu manh, sau đó ôm eo Khổng Sam Sam, hành động vô cùng thân mật.
Khổng Sam Sam cười nói, Hứa Hàm cúi người ở bên tai cô ấy nói chuyện, Khổng Sam Sam cười duyên đẩy anh ra, sau đó hai người cùng nhau đi ra ngoài.
Mọi người đều trợn mắt hốc mồm, sắc mặt Lâm Dao tái nhợt, dáng vẻ muốn khóc.
Giang Noãn thu hồi ánh mắt, vẻ mặt có chút tái nhợt, yên lặng chạy đến trước sân khấu, đứng ở một góc nhìn vắng người đứng yên không chớp mắt phát ngốc.
Cô nhớ tới bản thân từng xem phim điện ảnh, Trương Quốc Vinh và Mai Diễm Phương đóng chính trong bộ 《Yên Chi Khâu》, Trần Thập nhị thiếu trời sinh phong lưu vì muốn làm Như Hoa vui vẻ đã gióng trống khua chiêng tặng Như Hoa một bộ câu đối.
Như mộng như ánh trăng mờ ảo, tựa như cánh hoa rời cành lúc gần lúc xa.
Điều này rất đúng với tâm trạng của cô, như mộng như ảo là cô, lúc gần lúc xa là anh, anh giống vầng trăng treo trên trời, vĩnh viễn ngăn cách bởi một tầng sa mỏng, cô ngửa đầu mỏi mắt trông mong, bộc lộ tất cả tâm sự dưới ánh trăng nhưng đổi lại chỉ biết tự rước lấy nhục.
Sau khi hai người rời khỏi, tỷ muội của Khổng Sam Sam nhiệt tình bắt đầu phát đồ uống, Giang Noãn được nhét một chai nước chanh mà chưa kịp nói gì, nữ sinh phát đồ uống thay Khổng Sam Sam khoe đây là nước Hứa Hàm mua, mỗi người đều có phần. Nơi này nhiều người như vậy không biết phải mua bao nhiêu đây, trong lòng Giang Noãn thở dài. Về sau có một lần, Giang Noãn đến nhà Lương Tĩnh, Lương Tĩnh lấy đồ nước cho cô, bỗng nhiên cô nhớ tới hình như đã nói tớ không thích uống nước chanh, Lương Tĩnh còn lẩm bẩm mấy tật xấu kỳ quái của Giang Noãn.
Chờ đến khi buổi luyện tập hôm nay kết thúc đã 8 giờ rưỡi tối, chẳng qua là trời đêm mùa hè, bầu trời không quá tối, bình thường cô đều đi bộ về nhà bởi vì biết hôm nay sẽ về trễ nên cô đi xe đạp tới trường, nhà để xe không còn nhiều lắm xe, cô nghiêm túc phân biệt từng chiếc một.
Tìm được xe của mình, Giang Noãn đang muốn dẫn đi, khóe mắt liền nhìn thấy một bóng đen đứng bên cạnh nhà để xe, cô bị dọa sợ, ngắn ngủi a một tiếng, sau khi ngửi thấy mùi khói thuốc cùng một đốm lửa nho nhỏ thì mới biết người hút thuốc là ai.
“Hứa . . . Hàm.” Giang Noãn thật cẩn thận hô.
“Ừ.” Âm thanh quen thuộc trả lời.
Quả thật chính là anh, Giang Noãn không biết có nên vì trực giác của mình mà trong lòng nhảy nhót không nữa.
Giang Noãn không thấy rõ khuôn mặt anh, đại khái chỉ thấy được bóng dáng mơ hồ, cô muốn tiến lên hai bước nhưng cơ thể lại không một chút nhúc nhích, anh xuất hiện ở chỗ này là đang đợi Khổng Sam Sam sao?
Nhịp tim đang đập nhanh trở về bình thường, Giang Noãn chần chừ mấy giây mới nói: “. . . . . . Chắc là Khổng Sam Sam sẽ lập tức xuống ngay.”
Hứa Hàm không trả lời, Giang Noãn không biết tiếp theo nên làm cái gì bây giờ, ở bên kia truyền đến âm thanh của Từ Triết, cô giống như từ trong mộng tỉnh lại, vội vàng đẩy xe đạp mình ra, hít sâu một hơi nỗ lực duy trì âm thanh bình tĩnh, sau đó nói với hắn câu hẹn gặp lại.
Không đợi Hứa Hàm trả lời, Giang Noãn nhanh chóng đẩy xe đạp rời đi.
Hứa Hàm lẳng lặng nhìn cô rời khỏi, lại nhìn về chỗ xa đằng kia có một nam sinh đang đợi cô.
Chờ không được mấy phút thì Khổng Sam Sam xuống tới.
Cô ta thân mật ôm cánh tay anh, làm nũng hỏi anh có đợi lâu lắm không, thatah là nhàm chán.
Hứa Hàm cũng không cự tuyệt Khổng Sam Sam tiếp xúc nhưng phản ứng của anh cũng không quá nhiệt tình, còn Khổng Sam Sam lại yêu chết sự vô tình lãnh đạm này của anh, anh như vậy càng khiến cô ta muốn tới gần.
“Đi thôi.” Anh đã sớm đem tàn thuốc lá ném xuống đất nói.