- Dao tỷ.
Tần Vấn Thiên ngây người, hắn nhìn gương mặt kia một lúc. Đúng là Tần Dao rồi.
Dường như Tần Dao cảm giác được ánh mắt của Tần Vấn Thiên nên cũng nhìn về phía hắn. Lúc cô nhìn thấy Tần Vấn Thiên thì trong lòng chợt rúng động. Trong mắt lộ vẻ dao động mãnh liệt, cô hận không thể lao xuống nhận nhau với Tần Vấn Thiên.
Lúc ánh mắt hai người chạm vào nhau thì Tần Vấn Thiên bừng tỉnh, bước nhanh về phía Tần Dao.
- Không được, hiện giờ Tần Vấn Thiên được học viện Đế Tinh coi trọng, chỉ vừa mới đứng vững ở đấy. Ta không nên gặp mặt hắn tránh cho hắn bị kéo vào thị phi.
Tần Dao trông thấy Tần Vấn Thiên đang bước tới chỗ cô thì trong lòng khẽ run lên. Cô lập tức thả màn che xuống đồng thời lên tiếng:
- Đi nhanh lên.
Ngay khi cô vừa dứt lời thì đoàn người cũng bước nhanh hơn. Lúc này, Tần Vấn Thiên đã lách vào trong, hắn chạy về phía Tần Dao nhưng lại bị một người cưỡi ngựa chặn đường. Gã lạnh lùng nói:
- Không được tới gần.
Nghe thấy thế, ánh mắt của Tần Vấn Thiên khựng lại. Hắn cảm giác được khí thế vô cùng mạnh mẽ của người cưỡi ngựa này, biết rõ bản thân không thể nào xông qua được.
- Sao lại như thế này. Lúc nãy Dao tỷ nhìn thấy ta nhưng tại sao lại giả bộ không biết ta.
Tần Vấn Thiên đứng yên một chỗ. Còn tên kỵ sĩ kia chỉ liếc hắn một cái, thấy Tần Vấn Thiên không làm gì nữa thì mới xoay người bước đi.
Chẳng mấy chốc, đoàn người đã đi xa, chỉ còn mỗi Tần Vấn Thiên ngây người đứng ở đấy.
- Ngươi biết người trong kiệu hả?
Phàm Nhạc đi tới hỏi. Tần Vấn Thiên vẫn nhìn về phía trước nghe thấy thế thì gật đầu.
- Ta nghe mấy người bên đường nói, người kia là một trong những người sẽ được chọn làm thái tử phi của nước Tuyết Vân. Có khi nào ngươi nhận lầm người rồi không?
Phàm Nhạc thì thào hỏi.
- Nước Tuyết Vân? Không thể sai được. Đầu năm nay Dao tỷ đã đến nước Tuyết Vân tu luyện. Nhưng rốt cuộc trong bảy tám tháng vừa rồi đã xảy ra chuyện gì đây?
Trong lòng Tần Vấn Thiên hơi loạn. Nước Tuyết Vân, người được chọn làm thái tử phi sao?
- Chúng ta đi thôi.
Mặc dù trong lòng vẫn còn lắm điều nghi hoặc nhưng Tần Vấn Thiên vẫn xoay người trở về học viện Đế Tinh. Còn chuyện của Tần Dao, hắn chuẩn bị ra ngoài thăm dò tin tức thử xem sao. Hắn nhất định phải tìm hiểu rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi.
Lúc Tần Vấn Thiên, Nhạc Phàm và Tiểu Hỗn Đản trở về học viện thì hắn phát hiện có rất nhiều người nhìn bọn họ với vẻ khác lạ. Hắn có phần hoài nghi, tuy rằng bọn họ khá nổi tiếng ở trong học viện Đế Tinh, thế nhưng ánh mắt của mọi người hôm nay rất lạ, giống như đang... đồng tình vậy.
- Tần Vấn Thiên đã trở về rồi.
- Hắn ra ngoài tu luyện hơn hai tháng. Nghe đồn hắn âm thầm đi vào Hắc Ám Sâm Lâm đấy. Có điều lần này trở về e rằng sẽ thê thảm lắm.
Mọi người thì thầm trò chuyện. Tin tức Tần Vấn Thiên đã trở về học viện chẳng mấy chốc đã truyền đi khắp nơi.
Mãi đến khi Tần Vấn Thiên trở về phòng ở của hắn thì mới phát hiện bên ngoài có khá nhiều người, Hân Nhiên cũng có mặt trong số đó.
- Hân Nhiên sao cô lại đến đây?
Trong giọng nói lộ ra vẻ khó hiểu.
- Sao các ngươi lại chọc tới tên Lạc Thiên Thu đó vậy?
Hân Nhiên vội vã nói. Nghe thấy thế, hai người Tần Vấn Thiên và Phàm Nhạc liếc nhau một cái. Hình như bọn họ đâu có biết Lạc Thiên Thu là ai đâu nhỉ?
- Hai mươi ngày trước, sau khi Lạc Thiên Thu trở về học viện thì đã sai người đến đây chuyển lời. Bảo ngươi trở về thì đi gặp hắn.
Hân Nhiên nói tiếp.
- Lẽ nào Lạc Thiên Thu chính là Lạc thiếu kia à.
Tần Vấn Thiên thì thào. Hôm đó lúc hắn đoạt Huyết Viêm Quả thì Triệu Nghị dẫn Phùng Lâm chạy tới, còn nói Lạc thiếu đang ở gần đấy. Mà Long Bác nghe thấy thế thì hắn ta lập tức nói sẽ dâng Huyết Viêm Quả lên.
- Đúng, chắc chắn là Lạc Thiên Thu rồi. Hai người gặp rắc rối to rồi đấy.
Hân Nhiên thở dài nói:
- Lạc Thiên Thu là một người rất nổi tiếng trong học viện, thiên phú cực cao. Lúc trước các trưởng lão tranh hắn đến vỡ đầu luôn. Hơn nữa hắn lại là Luân Mạch cảnh tầng bảy, hiếm có ai dám trêu hắn. Ngay cả Kỵ Sĩ minh cũng vô cùng kiêng dè Lạc Thiên Thu, chưa bao giờ dám đắc tội với hắn cả.
- Ta cũng đắc tội với đám Kỵ Sĩ minh rồi. Nếu như không thể tránh được thì không cần để ý làm gì.
Tần Vấn Thiên vẫn có vẻ bình thản. Tên Lạc Thiên Thu này cũng bá đạo quá nhỉ. Xem ra kẻ cướp Huyết Viêm Quả với mình trong Hắc Ám Sâm Lâm cũng chính là hắn rồi.
Bây giờ về học viện thì Lạc Thiên Thu lại đến kiếm chuyện với hắn, muốn hắn đến gặp hắn ta nữa cơ đấy.
- Ngươi không biết rõ rồi. Tên Lạc Thiên thu khác với đám người Kỵ Sĩ minh. Kỵ Sĩ minh làm việc còn phải e ngại này nọ nhưng Lạc Thiên Thu thì không. Trước giờ hắn ta muốn làm gì thì làm đấy. Ngoại trừ việc không gϊếŧ người trong học viện ra thì cái gì hắn cũng đã làm hết rồi. Hắn từng phế vài vị cường giả chỉ vì nói chuyện không hợp. Hơn nữa ta còn nghe nói, thế lực sau lưng hắn rất khủng bố.
Hân Nhiên vội vàng nói.
- Các ngươi biết rõ là được rồi.
Ngay lúc này, có giọng nói khác vang lên. Lúc nhóm Tần Vấn Thiên xoay người lại thì nhìn thấy một người đang đi tới chỗ bọn họ. Người này chính là Phùng Lâm đã đi cùng Triệu Nghị hôm ấy.
- Đồ của Lạc thiếu mà các ngươi cũng dám trộm. Giờ thì nộp nó ra rồi đi tới Tu La minh chịu đòn nhận tội đi. Biết đâu Lạc thiếu sẽ nương tay với các ngươi.
Phùng Lâm nhìn thấy hai người Tần Vấn Thiên và Phàm Nhạc thì nhận ra chính bọn họ và con chó kia đã trộm sạch Huyết Viêm Quả.
- Trộm ư?
Nghe thấy thế, Tần Vấn Thiên lẫn Phạm Nhạc sửng sốt một lúc.
- Báu vật trong Hắc Ám Sâm Lâm, ai giành được thì là của người đó. Sao lại bảo là trộm cơ chứ? Huống hồ gì lúc ấy tên Lạc Thiên Thu kia đâu có mặt ở đó đâu.
Tần Vấn Thiên nói. Những gì mà Phùng Lâm vừa nói hơi hoang đường quá rồi đấy.
- Long Bác đã dâng Huyết Viêm Quả cho Lạc thiếu thì nó chính là của Lạc thiếu, không ai được lấy hết.
Phùng Lâm thấy Tần Vấn Thiên phản bác thì quát một tiếng:
- Ngươi đừng nghĩ được học viện coi trọng thì có thể làm trái ý của Lạc thiếu. Cỡ như Mộ Dung Phong, Lạc thiếu chỉ cần một tay thôi đã có thể bóp chết rồi.
Phùng Lâm nói xong thì phẩy tay áo, xoay người rời đi, hắn nói tiếp:
- Trong thời gian một ngày mà ngươi không đến thỉnh tội thì ngươi tự gánh lấy hậu quả. Chắc chắn ngươi sẽ không chịu nổi cơn giận của Lạc thiếu đâu.
Tần Vấn Thiên nhìn bóng lưng của Phùng Lâm, trong mắt lóe lên tia sáng lạnh lẽo.
- Ngay cả chó săn cũng kiêu căng đến thế này, đúng là dở người.
Phàm Nhạc lạnh lùng nói.
- Sao lão sư và Nhược Hoan tỷ cũng tới đây vậy nhỉ.
Lúc này, Tần Vấn Thiên nhìn thấy có hai người đang đi về phía họ, chính là Mạc Thương và Nhược Hoan.
- Tiểu sư đệ à, ngươi thật sự có thể gây họa mà.
Nhược Hoan cười nói với Tần Vấn Thiên, hắn chỉ biết cười gượng đáp lại.
Xem ra, Lạc Thiên Thu quả thật không bình thường chút nào. Nếu không thì lão sư lẫn Nhược Hoan tỷ cũng không tới đây rồi.
- Ta không có chọc hắn mà.
Tấn Vấn Thiên nhún vai rồi kể lại mọi chuyện đã xảy ra.
- Huyết Viêm Quả à, khó trách...
Sau khi nghe Tần Vấn Thiên kể lại, Nhược đã hiểu rõ. Báu vật luôn khiến người khác động tâm, đặc biệt là Huyết Viêm Quả là báu vật có thể giúp cường giả Luân Mạch cảnh đột phá cảnh giới.
- Vấn Thiên à.
Lúc này, Mạc Thương nhìn Tần Vấn Thiên rồi nói tiếp:
- Xét rõ việc này thì ngươi hoàn toàn không làm gì sai cả. Ngược lại, ngươi đã làm rất tốt, nhưng mà trên đời này không hề có đúng sai tuyệt đối. Tất cả đều dựa vào thực lực để nói chuyện. Chỉ trách ngươi xui xẻo đυ.ng phải Lạc Thiên Thu mà thôi.
- Lạc Thiên Thu.
Tần Vấn Thiên thì thầm. Lúc hắn đắc tội với Âu Thần, Mạc Thương cũng không để ý đến thế này. Rõ ràng trong mắt Mạc Thương thì tên Lạc Thiên Thu còn mạnh hơn Âu Thần nữa.
- Vấn Thiên, nếu ngươi đã rời khỏi thành Thiên Ung thì nên hiểu rõ một điều. Tuy thế giới bên ngoài rất thú vị nhưng cũng rất nguy hiểm. Cường gia rất nhiều, hậu bối của những thế lực lớn khá đông, còn có rất nhiều người có thiên phú cực cao. Mặc dù, thiên phú của ngươii rất cao nhưng muốn phát triển thì không dễ như ngươi tưởng đâu. Có biết bao nhiêu thiên tài đều chết trong thời thiếu niên đấy.
Mạc Thương nói tiếp:
- Đây là ở học viện thôi. Ngày kia, khi ngươi rời khỏi học viện ngao du khắp nơi thì sẽ phát hiện những chuyện còn hơn thế này nhiều. Vì vậy, có lúc ngươi phải ẩn nhẫn nữa.
- Lão sư, những gì người nói, ta đều hiểu rõ mà.
Tần Vấn Thiên cười khổ đáp. Hắn biết rọ chuyện mà Mạc Thương muốn nói là gì nhưng lại sợ kí©h thí©ɧ đến hắn.
Vẻ mặt Mạc Thương chững lại, sau đó hắn gật đầu nói:
- Đi gặp Lạc Thiên Thu đi. Trong học viện này, nếu có người dám gϊếŧ ngươi thì nhất định Lạc Thiên Thu là một trong số đó.
Ngươi ngươi Tần Vấn Thiên co rụt lại, hắn hỏi:
- Thân phận của tên này như thế nào vậy?
- Hiện tại thì ngươi không cần biết.
Mạc Thương đáp:
- Nhược Hoan sẽ đi với ngươi đến đó. Nếu Huyết Viêm Quả còn thì đưa luôn cho hắn.
Tần Vấn Thiên suy nghĩ một lúc rồi gật đầu cười:
- Ta sẽ đi gặp hắn.
Tần Vấn Thiên hiểu rõ, lão sư Mạc Thương làm vậy là muốn tốt cho hắn. Nếu Lạc Thiên Thu đã muốn gặp hắn thì hắn sẽ đi.
- Nếu vậy thì có gì ngươi cứ nói với Nhược Hoan, ta đi trước đây.
Mạc Thương nói xong thì rời đi. Còn Nhược Hoan xoa đầu Tần Vấn Thiên cười nói:
- Tiểu sư đệ đã cao hơn trước rồi. Hơn nữa còn đẹp trai hơn xưa.
Tần Vấn Thiên trợn mắt, hắn cười khổ nói:
- Sư tỷ, ta có chuyện muốn nhờ ngươi giúp ta.
- Chuyện gì thế?
Trong giọng nói của Nhược Hoan lộ vẻ ngạc nhiên.
- Khi nãy, ta thấy tỷ tỷ Tần Dao của ta ở hoành thành. Hơn nữa, tỷ ấy còn đi cùng với đám người nước Tuyết Vân. Nghe nói... tỷ ấy là một trong những người được chọn làm thái tử phi nước Tuyết Vân. Không biết sư tỷ có thể điều tra rõ chuyện này được không?
- Được rồi, chuyện này cứ giao cho ta. Ngày mai ta sẽ tới tìm ngươi, sau đó chúng ta sẽ cùng đi gặp Lạc Thiên Thu, thế nào?
- Được.
Tần Vấn Thiên gật đầu đáp.
Sau khi hai người Nhược Hoan, Hân Nhiên đi khỏi đây, chỉ còn mỗi Tần Vấn Thiên và Phàm Nhạc. Phàm Nhạc bèn quay qua hỏi Tần Vấn Thiên:
- Ngươi đi thật à?
- Bộ ngươi không thấy ngay cả lão sư Mạc Thương cũng tới luôn rồi à. Nhất định phải đến gặp hắn một lần rồi.
Tấn Vấn Thiên vừa nói vừa bước vào phòng, Phàm Nhạc đi theo, buồn bực nói:
- Xem ra từ giờ trở đi, làm gì cũng phải nhớ nhổ cỏ tận gốc mới được.
Tần Vấn Thiên hiểu ý của Phàm Nhạc. Nếu như lúc đó bọn họ đủ mạnh thì có thể diệt cả đám Long Bác lẫn Phùng Lâm luôn thì cũng không xảy ra tình huống này.
- Huyết Viêm Quả đâu rồi. Lẽ nào ngươi tính dâng nó lên thật à?
Phàm Nhạc nhìn Tần Vấn Thiên với vẻ tò mò. Nhưng mà, hắn biết rõ, tuy bề ngoài Tần Vấn Thiên tùy tiện như thế, nội tâm lại cực kỳ kiêu ngạo. Không chỉ gặp mặt xin lỗi còn phải giao Huyết Viêm Quả ra, việc này hơi mất mặt đấy.
Lúc này, Tần Vấn Thiên đem Huyết Viêm Quả còn dư ra ăn luôn. Hắn một hơi ăn sạch khiến ánh mắt Phàm Nhạc khựng lại. Cái tên này đúng là đủ ác.
Sau khi Tần Vấn Thiên ăn Huyết Viêm Quả xong rồi. Trong mắt lóe lên một tia bén nhọn rồi biến mất. Mong rằng tên Lạc Thiên Thu kia đừng quá đáng, còn Huyết Viêm Quả hả, sao mà có thể giao ra được cơ chứ.
Trên thế giới này, thực lực mới là quan trọng nhất.
Không có thực lực thì ngươi có tư cách gì để kiêu ngạo. Không có thực lực thì sao giữ được tôn nghiêm của mình. Nếu không có thực lực thì ngay cả bản thân cũng không bảo vệ được, nói gì đến bảo vệ người thân, bạn bè nữa.