Cố phủ.
Chính sảnh.
Lúc này, mấy chục người đang tụ tập trong đại sảnh, ngồi trên ghế ở hai bên trái phải là những tộc lão cao tầng của Cố gia.
Mà người ngồi ở ghế đầu tiên bên trái là một trung niên khoảng bốn mươi tuổi, mặt mày lạnh lùng, tay cầm tách trà, dáng vẻ dương dương tự đắc.
Người này chính là Cố Bá Ước của Cố gia, cũng là Đại ca của tộc trưởng Cố Trọng Nguyên.
Cố Bá Ước chậm rãi đặt chén trà xuống, cười nhạt nói:
"Nhị đệ, không phải chúng ta vô tình, ngươi phải biết rằng bây giờ Trường Thanh đã bị phế, cũng... Không sống được mấy ngày, dù chúng ta cho nó ngồi vào vị trí thiếu tộc trưởng này, nó cũng không gánh nổi!"
"Đúng đúng..."
Ở ghế đầu tiên bên phải, một vị trung niên gần bốn mươi tuổi lập tức tiếp lời:
"Nhị ca, huynh phải biết rằng tứ đại gia tộc Thương Linh thành chúng ta, Cố Khương Bạch Liễu cạnh tranh kịch liệt, vị trí thiếu tộc trưởng là để ổn định nhân tâm, bây giờ Trường Thanh thực sự là... Không xứng! Vì thế, ta đề nghị vị trí thiếu tộc trưởng do trưởng tử Cố Thính Phong của Đại ca đảm nhiệm, mọi người nghĩ sao?"
Người lên tiếng là Tam đệ Cố Thúc Thanh của Cố Trọng Nguyên.
Cố Thúc Thanh tiếp tục nói:
"Hơn nữa, trong Thương Linh thành, quan hệ của Cố gia chúng ta và Bạch gia vẫn luôn căng thẳng, để Linh Nguyệt gả cho Bạch Phong của Bạch gia, hai nhà kết thành thông gia, quan hệ dịu đi, đúng là chuyện tốt!"
Cố Thúc Thanh vừa nói xong, rất nhiều bô lão ngồi trong đại sảnh đều gật đầu.
"Bây giờ đứa nhỏ Thính Phong kia mười bảy tuổi, Luyện Thể cảnh bát trọng, lại tu hành ở một trong tứ tông là Thanh Minh tông, rất thích hợp làm thiếu tộc trưởng!"
"Đúng đúng..."
"Trường Thanh không những bị phế, mà còn bị Huyền Thiên tông đá ra khỏi tông môn, nếu Huyền Thiên tông so đo, e rằng Cố gia chúng ta sẽ gặp họa lớn!"
"Nếu thế thì không chỉ hủy bỏ thân phận thiếu tộc trưởng của hắn, mà càng phải đuổi hắn ra ngoài!"
"Có lý..."
Rất nhiều tộc lão Cố gia đứng về phe Cố Bá Ước, Cố Thúc Thanh, nghị luận ầm ĩ.
Bịch!
Cố Trọng Nguyên đột nhiên đập tay xuống, chiếc bàn bên cạnh hóa thành bột mịn, thể hiện ra thực lực cường giả Ngưng Mạch cảnh, trong đại sảnh lập tức trở nên yên tĩnh.
Cố Trọng Nguyên phẫn nộ quát:
"Nhi tử Trường Thanh của ta từ nhỏ đã có thiên phú nổi trội, đính hôn với thiên chi kiêu nữ của Khương gia, nhờ vậy mà Cố gia chúng ta từng được Khương gia giúp đỡ trong lúc nguy nan, vượt qua cửa ải khó khăn! Sau đó bái nhập Huyền Thiên tông, được tông chủ Huyền Thiên tông thu làm đệ tử thân truyền, trong ba năm này đã lập nhiều công lao ở Huyền Thiên tông, lấy được bao nhiêu tài nguyên cho đệ tử trong tộc để giúp bọn họ tu hành?
Đồng thời, bởi vì Trường Thanh ở Huyền Thiên tông, nhiều đệ tử trong gia tộc không đủ thiên phú và thực lực cũng được Huyền Thiên tông thu làm đệ tử?
Những thứ đó đều là công lao của nó đối với gia tộc, nhưng bây giờ nó đang hấp hối, các ngươi chẳng những không có lòng yêu thương của bậc trưởng bối, mà còn muốn tước đi thân phận thiếu tộc trưởng của nó, trục xuất nó ra khỏi gia tộc, cuối cùng các ngươi có còn lương tâm hay không?
Gả Linh Nguyệt cho Bạch Phong của Bạch gia sao? Bây giờ Bạch Phong mười chín tuổi, Linh Nguyệt mới chỉ mười hai tuổi, mà Bạch Phong đã có bao nhiêu thê thϊếp, có mấy người là bị hắn đày đọa đến chết, gả Linh Nguyệt cho hắn, xoa dịu quan hệ giữa Cố gia ta và Bạch gia? Các ngươi nằm mơ đi!"
Cố Trọng Nguyên vừa dứt lời, không ít người trong đại sảnh đưa mắt nhìn nhau, im lặng không nói ra lời.
"Nhị đệ..."
Cố Bá Ước phá vỡ sự yên tĩnh, bình chân như vại nói:
"Đương nhiên chúng ta biết rõ những lời ngươi nói, nhưng... Bây giờ Trường Thanh chất nhi bị phế, e là Khương gia sắp tới cửa hủy hôn ước rồi! Còn những đệ tử trong gia tộc không đủ tư cách cũng được Huyền Thiên tông thu vào bởi Trường Thanh chất nhi bái nhập Huyền Thiên tông có thể sẽ bị trục xuất khỏi tông môn vì Trường Thanh chất nhi. Mà Linh Nguyệt là nữ nhi Cố gia ta, nỗ lực vì gia tộc thì có làm sao?"
"Cố Bá Ước, ngươi..." Cố Trọng Nguyên nghe thế, tức giận ngập trời.
"Đúng vậy!"
Cố Thúc Thanh đứng dậy, dùng lời lẽ chính đáng nói:
"Bao nhiêu vinh quang Cố Trường Thanh mang tới cho Cố gia chúng ta lúc trước, bây giờ biến thành bấy nhiêu sỉ nhục, người này không thể đảm nhiệm thiếu tộc trưởng được, nhất định phải trục xuất khỏi gia tộc!"
Cố Trọng Nguyên nhìn Đại ca và Tam đệ của mình, trong lòng buồn bã và căm phẫn.
Ông hiểu rõ nhi tử khó có thể sống sót, vị trí thiếu tộc trưởng nên chuyển cho người khác, nhưng... Nhi tử ông còn chưa chết, đám người này đã lộ ra vẻ hung hãn tàn bạo!
Cố Bá Ước không ngụy trang nữa, nói thẳng:
"Cố Trọng Nguyên, việc ngươi nên làm bây giờ... Lập tức lấy thân phận tộc trưởng xóa bỏ thân phận thiếu tộc trưởng của Cố Trường Thanh, lập nhi tử Cố Thính Phong của ta làm thiếu tộc trưởng. Đồng thời, gả nữ nhi Cố Linh Nguyệt của ngươi cho Bạch Phong của Bạch gia, để quan hệ hai nhà Cố Bạch trở nên thân thiết! Mặt khác, Khương gia nhất định sẽ từ hôn, đến lúc đó ngươi ra mặt hủy hôn ước của Cố Trường Thanh và Khương Nguyệt Bạch của Khương gia, đổi thành nhi tử Cố Thính Phong của ta đính hôn với Khương Nguyệt Bạch!"
Nói đến đó, giọng điệu Cố Bá Ước trở nên lạnh lùng, bình thản nói:
"Nếu ngươi đồng ý, vị trí tộc trưởng vẫn là của ngươi, còn nếu không đồng ý..."
"Không đồng ý thì Đại bá sẽ làm gì?"
Đúng lúc này, bên ngoài đại sảnh, một âm thanh trong trẻo vang lên.
Khi giọng nói vừa dứt, đám người trong đại sảnh đổ dồn ánh mắt ra ngoài, thấy một thiếu niên đang đứng ở đó.
Dáng người hắn thon dài, mặt mày trắng trẻo, sống mũi cao thẳng, môi hồng răng trắng, đôi mắt như đầm sâu, hai hàng lông mày ngập vẻ khí khái hào hùng.
Cho dù mặc bộ y phục màu trắng rách rưới, nhưng vẫn khiến người ta cảm thấy hắn rất bất phàm.
"Cố Trường Thanh!"
Cố Bá Ước ngơ ngác nhìn người đứng ở cửa.
Sao lại cảm thấy tiểu tử này... Không giống người sắp chết?