"Hả?"
Khương Nguyệt Thanh ngẩn ra nói:
"Tỷ phu, thật sự muốn chia cho nàng một gốc?"
Nghe thấy lời này, Tư Như Nguyệt đứng ở bên kia cũng khẽ giật mình, ánh mắt nhìn Cố Trường Thanh tràn ngập tò mò.
Thiếu niên này thật thú vị!
Cố Trường Thanh lấy một gốc Thổ Linh Tham từ trong tay Khương Nguyệt Thanh ném cho Tư Như Nguyệt, lập tức cười nói:
"Thổ Linh Tham là do ngươi phát hiện, Huyền Tuyết Ngưng và Cổ Hạc đánh lén ngươi, muốn bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ rình sau lưng, ta ra tay gϊếŧ Cổ Hạc cũng coi như cứu ngươi một mạng, lấy một gốc không quá đáng chứ?"
Nghe thế, Tư Như Nguyệt cười khẽ:
"Cố Trường Thanh… Thú vị... Ngươi cảm thấy ta còn có đủ sức đánh ngươi rồi gϊếŧ ngươi sao? Nói thật cho ngươi biết, ta đã sức cùng lực tận..."
"Không liên quan tới chuyện này, ta chỉ cầm thứ ta cảm thấy ta nên cầm!"
Nói xong, Cố Trường Thanh dẫn Khương Nguyệt Thanh chuẩn bị rời đi.
Tuy hắn cảm thấy Tư Như Nguyệt này cũng không phải loại người hiếu sát như những võ giả khác ở Vạn Ma cốc, nhưng dù sao nữ nhân này vẫn là người Vạn Ma cốc, tốt nhất là nên giữ khoảng cách.
"Này, Cố Trường Thanh, có hứng thú hợp tác không?"
Tư Như Nguyệt cất lời, cười nói:
"Cách đây ba mươi dặm, có một rặng núi, ta tìm thấy một di tích cổ, nhưng cửa vào di tích cổ có một đầu Lôi Đình Cuồng Sư, một mình ta có thể đối phó nhưng muốn gϊếŧ thì rất khó, ngươi và ta hợp tác gϊếŧ con Lôi Đình Cuồng Sư kia, sau đó chúng ta có thể cùng khám phá mật địa! À đúng rồi, bên cạnh cửa hang chỗ Lôi Đình Cuồng Sư sinh sống có một gốc Ô Lôi Linh Thụ, thân cây của nó có thể chế tạo Linh khí, giá trị không nhỏ..."
Nói đến đây, Tư Như Nguyệt khẽ mỉm cười nói:
"Nhưng không biết ngươi có dám hợp tác với yêu nữ như ta hay không?"
Ô Lôi Linh Thụ?
Cố Trường Thanh đã từng nghe nói về loại linh thụ này, nó ẩn chức Linh Lôi chi lực, là thứ tốt để chế tạo một số Linh khí, quan trọng nhất là... Chắc nó là linh bảo có thuộc tính ngũ hành nhỉ?
"Cẩu gia! Ô Lôi Linh Thụ có dùng để mở tầng thứ hai được không?" Tâm thần của Cố Trường Thanh chìm vào trong Cửu Ngục Thần Tháp, bắt đầu giao lưu với Phệ Thiên Giảo.
"Ha ha! Ngươi đúng là lúc cần thì tìm đến không cần thì đi! Giờ lại thành Cẩu gia à?"
Phệ Thiên Giảo nằm bò ra trước Tạo Hóa Thần Kính ở tầng thứ nhất, lười biếng nói:
"Ngươi đưa mấy viên thú hạch kia cho ta, ta sẽ nói cho ngươi biết!"
"Hả? Ngươi lấy thú hạch làm gì?"
"Nói nhảm, chỉ có ngươi cần tu luyện chắc? Giảo gia ta tái tạo xương cốt nhục thân cho ngươi, tiêu hao rất lớn, không thể bồi bổ sao?"
Phệ Thiên Giảo bĩu môi nói:
"Nếu không thì tại sao ngươi mất Hỗn Độn Thần Cốt, mà bây giờ vẫn mạnh như thế? Đây đều là công lao của Giảo gia ta, hiểu không?"
"Ngươi cần thú hạch để khôi phục, vậy thì... Nếu sau này ta gặp phải nguy hiểm, ngươi có thể giúp ta không?" Hai mắt Cố Trường Thanh sáng lên.
"À..."
Phệ Thiên Giảo cười nhạo, lập tức nói:
"Bây giờ ngươi là chủ nhân của Cửu Ngục Thần Tháp này, chỉ cần ngươi cho phép, ta có thể rời khỏi thần tháp thời gian ngắn, nhưng nếu muốn khôi phục tự do thì ngươi phải mở ra toàn bộ chín tầng, chân chính nắm giữ Cửu Ngục Thần Tháp trong tay, còn chuyện giúp ngươi ra tay à... Vậy phải xem biểu hiện của ngươi thế nào?"
Cố Trường Thanh vui vẻ đưa hết mấy viên thú hạch cho Phệ Thiên Giảo.
Phệ Thiên Giảo trực tiếp nuốt hết, vẫn chưa thỏa mãn nói:
"Quá ít, haizz, còn không đủ nhét kẽ răng nữa!"
"Sau này ta sẽ săn nhiều linh thú giúp ngươi, thú hạch cũng cho ngươi hết!" Cố Trường Thanh gian xảo nói.
"Không thành vấn đề, ngươi nuôi ta, tới lúc mấu chốt ta sẽ ra tay cứu ngươi, Giảo gia ta sẽ làm chỗ dựa cho ngươi!"
"Được!"
Cố Trường Thanh cười, lại nói tiếp:
"Nếu vậy thì ngươi có thể đối phó Dưỡng Khí cảnh hậu kỳ này không?"
"Yếu lắm!"
Phệ Thiên Giảo lắc chân, cười nói:
"Một cái chân là bóp chết, không đáng kể!"
Nghe vậy, hai mắt Cố Trường Thanh sáng ngời.
Vậy thì Phệ Thiên Giảo có thể trở thành át chủ bài của hắn!
Sau đó Phệ Thiên Giảo nói:
"Ô Lôi Linh Thụ kia là linh bảo có thuộc tính ngũ hành, ẩn chứa Mộc thuộc tính và Lôi thuộc tính, dùng để mở tầng thứ hai rất tốt!"
"Được!"
Bên trong sơn cốc.
Cố Trường Thanh và Khương Nguyệt Thanh quay lưng về phía Tư Như Nguyệt, sau một hồi im lặng, Cố Trường Thanh xoay người, khẽ mỉm cười nói:
"Hợp tác à, có thể, chẳng qua... Ta góp sức với ngươi, đồ bên trong di tích cổ mà ngươi nói sẽ chia đôi, còn cây Ô Lôi Linh Thụ kia phải cho ta!"
Tư Như Nguyệt khẽ giật mình.
Nàng không ngờ Cố Trường Thanh lại đáp ứng.
"Ô Lôi Linh Thụ có thể cho ngươi, nhưng lấy được thứ tốt gì trong di tích cổ, ngươi bốn ta sáu!"
"Vậy thì không thích hợp lắm?"
Cố Trường Thanh nói:
"Chúng ta có hai người!"
Tư Như Nguyệt mỉm cười nói:
"Ta chỉ nhìn trúng thực lực của ngươi, Luyện Thể cảnh bát trọng đối phó Dưỡng Khí cảnh sơ kỳ, chắc cũng không thành vấn đề nhỉ? Còn nàng..."
"Yêu nữ, ngươi xem thường ta?" Khương Nguyệt Thanh lập tức nổi giận nói.
"Đúng vậy... Luyện Thể cảnh cửu trọng như ngươi, có thêm ba người cũng chưa chắc đã là đối thủ của Cố Trường Thanh."
"Ngươi..."
Cố Trường Thanh đưa tay trấn an Khương Nguyệt Thanh, sau đó nhìn Tư Như Nguyệt, cười nói:
"Bốn sáu thì bốn sáu, thành giao!"
"Ồ?"
Tư Như Nguyệt thản nhiên cười nói:
"Ngươi không sợ ta trở mặt, thấy đồ tốt sẽ gϊếŧ hai ngươi sao?"
"Sợ!"
Cố Trường Thanh nói thẳng:
"Nhưng ta tin ngươi sẽ không làm thế."
"Vì sao?"
"Trực giác!"
Cố Trường Thanh nghiêm túc nói:
"Ta cảm thấy ngươi không phải loại người lật lọng."
Trực giác?
Ha ha!
Ta điên mới tin ngươi!
Đương nhiên Tư Như Nguyệt không tin Cố Trường Thanh sẽ đơn thuần như vậy, tên này chắc chắn có át chủ bài gì đó, nhưng... Sẽ là gì chứ?