Ngay sau đó, Cố Trường Thanh bắt đầu rút gân lột da Kim Tình Hổ trước mắt này.
Tuy loại yêu thú như Kim Tình Hổ vẫn chưa tới cấp bậc linh thú, nhưng da lông có giá trị không nhỏ, hơn nữa xương cốt của nó cũng có thể dùng để chế tạo phàm khí, đổi được không ít linh thạch.
Sau khi thu thập ổn thỏa, Cố Trường Thanh thu hết toàn bộ da lông, xương cốt của Kim Tình Hổ vào không gian giới chỉ.
Dùng không gian giới cất trữ vật phẩm cực tiện lợi, đương nhiên giá trị cũng khá quý giá, nhưng là thiếu gia Cố gia, Cố Trường Thanh vẫn có được một cái, nhưng không gian bên trong cũng chỉ có khoảng một mét khối.
Nhiều không gian giới chỉ phẩm cấp cao hơn, không gian bên trong có hơn trăm mét khối, giá trị cực lớn, đó không phải là thứ Cố Trường Thanh hiện giờ có thể cân nhắc.
"Này, tỷ phu!"
Khương Nguyệt Thanh lấy một hộp gỗ hình chữ nhật, mở ra, bên trong đựng mười hai Bích Linh Quả.
"Muội sáu quả, ta sáu quả!" Cố Trường Thanh nói xong, lấy sáu Bích Linh Quả cất đi.
Khương Nguyệt Thanh cũng không nhiều lời, cất sáu Bích Linh Quả còn lại đi.
Đây chính là lợi ích khi thí luyện cùng Cố Trường Thanh, có chiến quả thì trực tiếp chia đều, nếu đi cùng đệ tử đồng môn, có người cảm thấy mình ra sức nhiều, muốn lấy nhiều hơn, phân chia chiến quả ra rất phiền phức.
Hai người chuẩn bị rời khỏi sơn cốc nhỏ, một giọng nói thâm trầm đột nhiên vang lên.
"Khà khà, tình chàng ý thϊếp thật, muội sáu quả, ta sáu quả, theo ta... Đưa hết cho Kiều gia ta đi!"
Ở cửa cốc, sáu người đột nhiên lao ra, chặn Cố Trường Thanh và Khương Nguyệt Thanh lại.
Cầm đầu là một nam nhân cao lớn, mặc một bộ áo da, khoác nhuyễn giáp, tóc dài rối bù, bịt một con mắt, tay cầm một chuôi đao to bản, mắt còn lại đảo quanh Cố Trường Thanh và Khương Nguyệt Thanh, cuối cùng nhìn chằm chằm vào Khương Nguyệt Thanh, trong mắt hiện vẻ tham lam.
Cố Trường Thanh dò xét sáu người, bước lên trước bảo vệ Khương Nguyệt Thanh ở phía sau.
Thấy vậy, Kiều gia cười sằng sặc nói:
"Tiểu tử, can đảm đấy!"
"Mấy vị, tất cả mọi người đến để rèn luyện, đều tự tìm kiếm bảo vật, tự dựa vào thực lực của mình để chiếm..."
"Tiểu tử, ngươi nói không sai, tự dựa vào thực lực của mình để chiếm, chúng ta dựa vào thực lực cướp của các ngươi, cũng là lịch luyện thôi!"
Kiều gia nhếch miệng cười nói:
"Biết điều chút, đưa mười hai Bích Linh Quả cho chúng ta, tiểu tử ngươi xéo đi, nữ oa ở lại, để mấy huynh đệ bọn ta chơi..."
Nghe thấy lời này, trong mắt Cố Trường Thanh hiện lên sát ý.
"Có vẻ ngươi không nguyện ý cút đi nhỉ..."
Kiều gia sắc mặt đùa cợt nói:
"Luyện Thể cảnh lục trọng, có thể chém gϊếŧ Kim Tình Hổ có thực lực cửu trọng, vừa nãy chúng ta đã thấy rồi, nhưng... Sáu người chúng ta, có bốn Luyện Thể cảnh cửu trọng, hai Luyện Thể cảnh bát trọng, tiểu tử... Đừng nghĩ quẩn..."
Khương Nguyệt Thanh đứng sau lưng Cố Trường Thanh, vẻ mặt cảnh giác.
"Lão Kiều, còn nói mấy lời thừa thãi đó làm gì? Gϊếŧ tiểu tử này, tiểu nương tử kia thì để mấy huynh đệ chơi đùa, vừa tới linh quật đã được hưởng thụ rồi, chẳng phải là đẹp ư?" Một nam tử trung niên mập mạp cười sằng sặc nói.
Kiều gia thấy dáng vẻ sẵn sàng chiến đấu của Cố Trường Thanh và Khương Nguyệt Thanh, hừ một tiếng:
"Lên!"
Xoạt xoạt xoạt xoạt...
Sáu người cầm binh khí trong tay, trực tiếp tiến về phía Cố Trường Thanh và Khương Nguyệt Thanh trong sơn cốc.
Bốn cao thủ cửu trọng bao gồm Kiều gia và gã béo kia xông thẳng về phía Cố Trường Thanh, hai cao thủ bát trọng khác thì áp sát Khương Nguyệt Thanh.
Cố Trường Thanh sầm mặt xuống, bàn tay nắm chặt thành nắm đấm, đánh ra một quyền.
Ầm ầm ầm...
Vừa giao thủ, Cố Trường Thanh đã dốc hết toàn lực.
Chẳng bao lâu sau, Cố Trường Thanh phát hiện ra bốn người Kiều gia biết thực lực của hắn không tầm thường, nên cũng không cứng đối cứng với hắn, mà liên tục làm mình tiêu hao.
Bốn người này đều là võ giả quanh năm liếʍ máu trên lưỡi đao, nếu phối hợp tốt thì hắn không thể gϊếŧ được một ai.
Nếu tiếp tục kéo dài tình trạng này, có lẽ hắn sẽ bị tiêu hao trước, để lộ sơ hở, sau đó bị gϊếŧ.
"Tiểu tử, biết ngươi rất mạnh, nên bọn ta không cần thiết cứng đối cứng với ngươi, mài chết ngươi là được!" Võ giả béo cười khà khà nói.
Cố Trường Thanh im lặng, không ngừng giao thủ với bốn người.
Mà ở bên kia, Khương Nguyệt Thanh đối mặt với công kích của hai cao thủ Luyện Thể bát trọng, vẫn chống đỡ được trong thời gian ngắn.
Thời gian trôi qua.
Thoáng chốc, tốc độ ra quyền của Cố Trường Thanh càng ngày càng chậm, thậm chí suýt nữa bị một đao của Kiều gia chém trúng.
"Tiểu tử, không chống đỡ nổi hả?"
Võ giả béo cười hì hì, nhân lúc Cố Trường Thanh đỡ một kích của Kiều gia, không kịp phòng đằng sau, bèn đánh một quyền vào lưng Cố Trường Thanh.
Dù một quyền này không gϊếŧ chết tiểu tử đó cũng có thể khiến hắn bị trọng thương.
Thấy võ giả béo sắp đánh một quyền vào lưng mình, Cố Trường Thanh trông có vẻ kiệt sức đột nhiên quay phắt người lại, tay phải nắm chặt, một thanh trường kiếm bỗng nhiên xuất hiện.
"Cực Phong Kiếm Pháp, Khinh Doanh Nhất Điểm."
Đâm ra một kiếm như gãi ghẻ, tốc độ lại cực nhanh.
Phụt một tiếng, trường kiếm đâm xuyên qua cổ võ giả béo, Cố Trường Thanh lập tức rút kiếm lùi lại.
Bịch một tiếng.
Tên mập quỳ xuống đất, thân thể to béo bò rạp ra đất, người run lẩy bẩy, máu tươi chảy ồ ạt ra từ cổ, cuối cùng gã không còn động tĩnh gì nữa.
Cảnh này khiến ba người Kiều gia kinh hãi.
Tiểu tử này cũng là một kiếm tu!