Chương 1: Lời dẫn
Translator: Minh Nhân
– Thế nhân cớ sao phải tu tiên?
– Bởi nhân thế tựa ván cờ, thiên địa tựa lao tù…
– Nếu một ngày, ngươi cảm thấy ngột ngạt khó ở, muốn được thoát ly, buông xuôi, chẳng chịu trói buộc..
– Chỉ có vũ hoá phi thăng, mới đột phá được phàm thân, thoát ly cõi hồng trần
– Vũ hoá phi thăng? Thế nghĩa là sẽ tới nơi đâu?
– Tới Thánh cảnh tối cao bên trên chốn Cửu Thiên, nơi chẳng có phiền ưu, cừu sát, cũng chẳng còn vướng bận, thậm chí, còn mang một cái tên rất tuyệt diệu – Ly Hận Thiên.
– Không còn hận, tức chẳng có yêu ư?
– Tất thảy, đều chưa từng có, cũng sẽ chẳng có, bao vướng bận trước kia, đều sẽ từ bỏ, có vậy mới trông thấy được chốn Thần Cung thiên giới.
– Tất thảy, đều như thuở sơ khai…
– Vậy ta chẳng cần, ta vẫn muốn lưu lại cõi hồng trần…
– Cái thế giới bao la rộng lớn, vạn tượng phong cảnh, vương vấn sầu ai, hỉ nộ ái ố ấy…
– Lẽ nào ngươi cam nguyện cuốn vào cõi trầm luân?
– Không, ta chỉ không rõ… rốt cuộc phía nào mới là cõi trầm luân…
– … Thiên giới… lẽ nào cũng chẳng phải là chốn lao tù đấy ư…