Phùng Túc không muốn gặp Giang Niệm Viễn.
Từ lúc bị tạm giam cho đến khi thụ án, cho dù nói như thế nào, Phùng Túc cũng từ chối gặp gỡ.
Một lần sau khi bị từ chối, ngày hôm sau Giang Niệm Viễn nhận được một đoạn ghi âm mà luật sư của Phùng Túc gửi tới.
Click mở đoạn ghi âm, mấy giây đầu chỉ có tín hiệu mà không có tiếng.
Sau đó thì giọng của Phùng Túc xuất hiện, trong nháy mắt kia, Giang Niệm Viễn đột nhiên thấy hốc mắt cay cay.
“A Viễn.
Món đồ chơi bằng gỗ trên bàn anh có thấy không? Thích không?
Lúc anh nghe được những lời này của em thì có lẽ đã rất lâu chúng ta không gặp mặt.
Hơn nữa, một thời gian rất lâu nữa có thể cũng sẽ không gặp mặt.
Em biết anh nhất định rất giận, giận em vì sao lại không nói với anh.
Em cũng biết, anh không thích em làm việc ở ‘ Số Mệnh ’, lúc anh biết người sau lưng em là Lâm Nghị.
Cho dù anh chưa bao giờ nói với em, trong lòng anh đang nghĩ gì, nhưng em có thể cảm nhận được từng chút cảm xúc thay đổi trên người anh, có thể xem như là tâm linh tương thông phải không?
Anh đừng mắng em mặt dày nữa, thực ra da mặt em rất mỏng, em cũng không ngại chờ sau khi ra khỏi đây thì sẽ cho anh biết.
Anh có còn nhớ câu trả lời của anh về việc làm bác sĩ hay chuyên viên sửa chữa dụng cụ y khoa không?
Theo như em thấy, bàn tay của anh, bẩm sinh nên dùng dao giải phẫu. Em biết anh không quan tâm đến danh tiếng bên ngoài, anh chỉ mang trong lòng sự nhiệt tình cứu chữa bất kỳ một thứ gì vào tay anh.
Anh đừng vội bác bỏ.
Khi Lý Tự buộc tội em tham gia vận chuyển ma túy với Lâm Nghị, thì cuối cùng em cũng đã hiểu nguyên nhân vì sao anh không thích em làm việc ở ‘ Số Mệnh ’.
Nói cách khác, không phải anh không thích công việc của em mà là anh không thích Lâm Nghị.
Em ở lại ‘ Số Mệnh ’ là vì còn nợ ân tình.
Khi em biết được tất cả mọi chuyện, em chỉ có thể chiến đấu một mình, vì anh, cũng là vì em.
Lúc anh sắp sửa trở thành bác sĩ, anh đã từng giải phẫu cho một vụ tai nạn giao thông, đó là một đôi vợ chồng. Có người uy hϊếp anh phải kéo dài thời gian, tất nhiên anh không đồng ý, cũng hết sức quật cường mà chống lại đối phương.
Nhưng trong lúc anh đang phẫu thuật thì thiết bị và dụng cụ bị sai lệch, cho nên không giữ được tính mạng của nạn nhân.
Người uy hϊếp anh chính là Lâm Nghị, ông ta không thể làm gì được anh, cho nên đã mua chuộc chuyên viên kỹ thuật động tay động chân vào thiết bị.
Anh không có chứng cứ, lại cảm thấy mình chính là người đã hại bệnh nhân, cho nên từ đó về sau anh đã trở thành chuyên viên kỹ thuật.
Đó là lý do anh nói với em rằng máy móc sẽ không gạt người, nó sẽ ghi lại tất cả mọi tội lỗi.
Em cảm thấy rất đáng tiếc vì từ trước đến nay chưa từng đưa anh đến gặp ba mẹ em, nếu không thì… có lẽ vận mệnh đã có sự sắp đặt từ trước, bảo chúng ta nên gắn bó với nhau.
Đôi vợ chồng đó chính là ba mẹ em, hóa ra vụ tai nạn xe cộ là do Lâm Nghị gây ra, nguyên nhân là vì ba mẹ em phát hiện những chuyện làm ăn phi pháp của ông ta.
Lúc đầu khi em biết được chân tướng sự việc em cũng không thể tiếp nhận. Con người trên thế gian này, thật khó có thể đoán ra ai đang đeo mặt nạ, đồng thời bên dưới mặt nạ là khuôn mặt như thế nào?
Em cho rằng Lâm Nghị là một người tốt nhưng sự thật thì ông ta đã khiến người ta quá bất ngờ; em cho rằng Lý Tự chẳng qua chỉ là một công tử ăn chơi trác táng, nhưng không ngờ anh ta lại là người giữ gìn chính nghĩa bằng bề ngoài hoang đường của mình.
Cũng phải ngày hôm đó ở sòng bạc, anh ta vì muốn chọc tức em, thử xem em có biết những chuyện mà Lâm Nghị đã làm hay không, đồng thời cũng muốn dùng bộ dạng ăn chơi của mình qua mặt Lâm Nghị.
Cuối cùng em đã đồng ý lời đề nghị của Lý Mục, giúp ông ta tìm kiếm chứng cứ tố giác Lâm Nghị.
Chuyện này không khác gì là gϊếŧ địch một nghìn, tự tổn tám trăm, nhưng mà rất xứng đáng.
Anh đừng lo lắng, em sẽ sống thật tốt, nhà tù không thể ngăn em nhìn thấy ánh mặt trời và yêu anh.
Đừng đến thăm em nữa, em sẽ không gặp anh, em muốn chờ sau khi mãn hạn tù, dùng một con người hoàn toàn không bị bao phủ bởi bùn lầy mà đối diện với anh.
Nếu có thể, em vẫn hy vọng anh có thể dùng bàn tay của mình chữa lành cho các bệnh nhân, anh nên làm bác sĩ, em nghĩ ba mẹ em cũng cho rằng như vậy.
Mỗi ngày nhớ ăn sáng, đừng thức khuya.”
Sau đó cả căn nhà đều yên tĩnh, chỉ còn lại một người với nội tâm như giông bão.
__________
Hai năm sau.
Phùng Túc nhìn về phía hắn, hít thở có chút khó khăn, chóp mũi đỏ lên, hắn đã phải rất vội vàng mới có thể đến đây, cho dù đã rất cố gắng khống chế, nếu không vì sao bả vai lại ướt nhiều như vậy.
“Anh tới đón em về nhà.”
“Chuyên viên kỹ thuật cũng phải đi công tác sao?”
“Không, nhưng mà bác sĩ thì cần.”
Đột nhiên ánh mắt Phùng Túc lập lòe ánh sáng kinh ngạc và vui mừng, có nghĩa là anh đã làm theo ước nguyện của em, cũng chính là thuận theo trái tim anh sao?
Bác sĩ Giang…
“Em muốn ăn thật ngon, ăn lẩu, ăn thịt bò, ăn kem, ưm ưm…”
Nụ hôn đã che lấp chiếc miệng nhỏ còn đang lải nhải, bạn thấy không, thời gian không thể chia cắt chúng tôi.
“Không được ăn kem, trời đang lạnh.” Giang Niệm Viễn nhìn cô gái nhỏ bị hôn bất thình lình mà ngẩn ra, tươi cười nói.
Dắt tay người bên cạnh, đi dọc theo con đường từng đi qua để trở về nhà. Lúc em toàn thân giá lạnh, đường về cũng sẽ chẳng cô đơn.
Chữ "Phùng" trong tương phùng, chữ "Túc" trong số mệnh quy túc.
Ta gặp được người, chính là số mệnh.