Nếu đã giành tình cảm cho cô gái khác, vậy thì hãy yêu hết mình đi, đừng tìm đến tình cũ làm gì, bởi người con gái ấy sẽ không còn là của bạn, cô gái ngày ấy từng yêu bạn thắm thiết đã không còn nữa rồi.
Người con gái trưởng thành thực sự khi biết vượt qua cuộc tình tan nát.
Người đàn ông chỉ trưởng thành khi, anh ta khóc vì người mình yêu thương.
Văn Tư Viễn đã ngồi ở phòng họp này hơn nửa tiếng mà không thấy ai tới, anh đứng dậy bực dọc gọi lấy điện thoại ra gọi cho Lộ Mĩ Ái. Chuông kêu một hồi lâu mới có người nghe máy. Đầu dây bên kia, Một giọng nói ngọt như đường cất lên:
- Em nghe!
Văn Tư Viễn dù rằng lúc này vô cùng tức giận nhưng vẫn dịu giọng đi:
- Anh đang ở Double A, em đâu rồi?
- A...
Lộ Mĩ Ái kêu lên một tiếng rồi cười xòa:
- Viễn! Em hủy hợp đồng với bên bọn họ rồi!
- Em....!
Văn Tư Viễn nghẹn cứng họng, nhất thời không biết phải nói gì. Người đàn bà này, Lúc thì một mực đòi sang tận Ý làm nhẫn cưới, bây giờ lại bảo là hủy. Cô ta coi anh là siêu nhân à. Văn Tư Viễn hừ lạnh, không nói gì, tắt luôn máy.
Anh đứng dậy rời khỏi phòng họp, đúng lúc trợ lý mang nước vào. Cô ta ngạc nhiên:
- Ngài Văn không ngồi lại thêm nữa à?
Văn Tư Viễn lắc đầu rồi rời đi. Thang máy xuống đến tầng 1, anh thấy Kim Mân đứng cạnh đó chờ, sắc mặt anh ta không được tốt lắm.
- Chúng ta về!
Kim Mân ngạc nhiên hỏi:
- Nhanh vậy sao?
Văn Tư Viễn lạnh nhạt đáp trả:
- Hủy rồi!
Kim Mân cũng không muốn hỏi nhiều, anh ta theo sau Văn Tư Viễn, ra đến xe, anh ta ấp úng nói:
- Lão gia! Tôi vừa...
Lúc này Văn Tư Viễn đang châm một điếu thuốc, hít một hơi thật sâu, anh bình tâm lại.
- Nói đi!
Kim Mân miễn cưỡng một lúc đành im lặng.
- Không có gì!
Khi xe của Văn Tư Viễn vừa phóng vụt đi, An Thạch Thảo từ gốc cây bạch đàn ngàn năm ngó ra, tay bấu chặt lấy thân cây, đôi mắt lại đỏ hoe nhưng không thể nào rơi nước mắt. Vì đối với anh, cô chỉ còn cảm giác xa lạ và căm ghét.
Tịnh Thu Vi đứng bên ô cửa sổ rộng lớn trên tầng hai, gió thổi hất bay dèm, mang hương thơm của đất trời thu, từng ngọn thạch thảo trồng ở ngoài vườn khẽ đung đưa theo nhịp gió thổi, đưa Tịnh Thu Vi về lại với quá khứ xa xôi. Ngày trước cứ thấy hoa thạch thảo là nàng không có phút giây nào hết ân hận. Cứ thấy hoa thạch thảo là nàng lại nhớ tới cô bé hầu gái ngày ấy, tai nạn ngày ấy. Nhưng cũng chính hoa thạch thảo, đã đưa nàng đến với mối tình ngang trái.
"Dương Sở Lãnh"
Nàng không bao giờ quên được cái tên ấy.
Tịnh Thu Vi vịn vào tấm rèm cửa, con mắt hằn lên tia máu đỏ. Nàng không thể quên vụ thảm sát ngày ấy, vết thương ấy sẽ không bao giờ khép miệng lại vì nó quá sâu và lớn.
Từ cổng chính của dinh thự Aliess, một chiếc Apolo đen tuyền lao vụt vào sân, khiến đám hoa thạch thảo trồng ở cổng ngả rạt sang hai bên, rụng mất cánh. An Thạch Thảo đóng rầm cửa xe lại, nặng nề đi vào nhà, ngồi phệt xuống ghế thẫn thờ nhìn lên trần nhà.
Trong cùng một ngày thứ mà đối diện với lại chính là hai con người ghê tởm kia.
" Tránh xa Lộ Mĩ Ái ra!"
An Thạch Thảo bỗng thấy sống lưng lạnh toát, bên tai có tiếng thì thầm. Cô giật mình nhìn xung quanh, thấy trong đại sảnh ngoài tiếng gió thổi thì không có ai. Có lẽ tại vì mệt mà sinh ra ảo giác. An Thạch ôm đầu đứng dậy đi lên phòng, đi được vài bậc, cô thấy Tịnh Thu Vi sắc mặt nhợt nhạt hai mắt đỏ au đi xuống. Thấy cô, Tịnh Thu Vi ngạc nhiên:
- Giờ này chẳng phải cậu đang ở công ty hay sao?
An Thạch Thảo cười qua loa, trả lời:
- Tôi thấy hơi mệt, muốn nghỉ ngơi!
Tịnh Thu Vi nghe vậy gật đầu:
- Cũng phải, mấy ngày qua, tôi chưa thấy cậu có được một giấc ngủ đàng hoàng!
Rồi nàng mỉm cười:
- Ngủ nhiều vào một chút! Cơm nước xong xuôi, tôi gọi cậu dậy!
An Thạch Thảo "ừm" một tiếng rồi đi luôn lên nhà. Tịnh Thu Vi nhìn bóng cô khuất sau bức tường trắng một lúc rồi nhìn sang tấm ảnh ông cố tổ của Aliess.
- Ông muốn để con cháu của mình khổ mãi sao?
Kéo tấm rèm cửa lên, tia nắng trưa từ bên ngoài rọi vào khiến cả căn phòng rộng lớn tăm tối như bừng sáng, An Thạch Thảo ngồi tựa lên thành cửa sổ, quan sát rừng lá phong đang trong độ giữa thu, lá đỏ thay nhau rụng xuống, chim én cất cánh bay về miền Nam tránh đợt rét của mùa đông.
An Thạch Thảo còn nhớ, khi cô đến tòa dinh thự này tiết trời cũng đang vào giữa thu, gió thổi lá bay. Thoắt cái đã gần một năm trôi qua, mọi thứ ở thế giới bên ngoài thay đổi nhanh chóng, chỉ riêng ngôi dinh thự này vẫn không thay đổi, vẫn giữ được nét cổ điển vốn có của nó.
Reng....!
Đang mải mê suy nghĩ thì điện thoại trên bàn bỗng rung lên, cô nhanh chóng đi tới, trên màn hình hiển thị thị tên danh bạ: Marine
Cô nhíu mày nghe máy, đầu dây bên kia, Marine nói tiếng Italia một thôi một hồi, mới vào vấn đề chính:
- Cô Berty! Từ lúc tôi xem tướng cho cô đến giờ, tôi liên tục gặp những giấc mơ kì lạ!
- Có liên quan gì đến tôi à?
An Thạch Thảo nhạt nhẽo trả lời. Marine thở dài một tiếng:
- Lii Berty! Tôi nói cô nghe này, từ trước tới nay, tôi chưa tiên tri sai sót cho ai bao giờ. Cô đừng thấy tôi trẻ người mà nghĩ non dạ mà coi thường tôi!
- Marine! Cô nghĩ quá nhiều rồi!
An Thạch Thảo cũng không thể phủ nhận cô có chút coi thường Marine.
- Không đôi co với cô nữa! Lii Berty này, tôi hỏi cô, ngôi nhà mà cô đang ở, có bức tranh cổ nào được vẽ bằng màu nước, người trong tranh là một cô gái Châu Á đời Trần, tay cầm sáo, đặc biệt, cô ta có đôi mắt màu xanh lục!
An Thạch Thảo nghe vậy chợt sững người nhìn lên bức tranh treo trên đầu giường rồi vội quay đi:
- Sao cô biết, nhà tôi ở có một bức tranh như vây?
Marine nghe vậy im lặng một hồi lâu mới trả lời:
- Vì...trong giấc mơ, tôi đã thấy nó!
An Thạch Thảo cũng nhất thời bất động. Marine nói tiếp:
- Cô đã bao giờ nhìn vào bức tranh ấy chưa?
An Thạch Thảo nghiêng đầu đi nhớ lại, trước đây cô từng nhìn vào đó, sau đó đầu cô đau rồi cô ngất đi, khi tỉnh lại thì thấy Tịnh Thu Vi.
- Tôi nhìn rồi!
Marine thận trọng hỏi:
- Cô đã thấy những gì?
An Thạch Thảo lắc đầu trả lời:
- Mọi thứ quá mơ hồ!
Marine nói tiếp:
- Cô nhìn lại một lần nữa được không?
An Thạch Thảo do dự một lát, dường như biết được sự lúng túng của An Thạch Thảo, Marine trấn tĩnh cô:
- Berty, bình tĩnh đi! Không sao đâu!
- Ừm!
An Thạch Thảo gật đầu, đứng trên giường, hít một hơi thật sâu, nhìn vào đôi mắt của nữ nhân trong tranh. Khi hai con mắt giao nhau, dòng chữ la tinh trên trán của coi bỗng phát sáng, cô thấy qua tấm kính bảo vệ tranh, đôi mắt của mình ánh lên màu xanh lục, xanh như đôi mắt của nữ nhân kia. Một hình ảnh bỗng xoẹt qua đầu cô như một tia điện...
- Muội yêu tự do hơn là gò bó!
- Bạch Điểu, đi tới núi Dương Xuân!
- Lục Tử huynh tỉnh lại đi!
- Lục Tử! Kiếp này chúng ta có duyên nhưng vô phận!
- A.....!
An Thạch Thảo la lên một tiếng rồi ngã gục xuống giường, cô lờ mờ lấy được, nữ nhân kia đang rơi lệ, cũng như đôi mắt xanh của cô đang rơi nước mắt.
Marine, cô chỉ nghe thấy Lii Berty kêu lên một tiếng rồi máy tắt. Cô lo lắng bồn chồn đi đi lại trong phòng, rồi đứng trước tượng chúa chắp tay lên ngực cầu khẩn:
- Lạy chúa tôi! Mong ngài lhuf hộ cho cô ấy không sao!
Rồi Marine vội chạy tới tủ đựng đồ, kéo ra khỏi gầm tủ một chiếc hộp gỗ đã bám bụi. Trên lắp hộp, là một chữ Hán cổ. Anh cùng mẹ khác cha với Marina mang dòng máu Châu Á. Anh trai cô bé rất giỏi về khảo cổ và tiếng Hán. Hồi còn bé, Marina được anh dạy cho đôi chút về tiếng Hán cổ nên cô dường như hiểu đôi chút về con chữ trên lắp hộp này. Trên lắp hộp rõ là chữ Dương, còn một chữ rất nhỏ khắc ở dưới rất bé, cơ hồ phát âm là "Sênh" có nghĩ là tiếng sáo. Chiếc hộp này Marina tìm được trong một lần về thăm bố dượng. Bố dượng cô cũng là người Châu Á. Ông ấy rất giàu có, khối gia sản vô cùng kếch xù, thế lực của ông cũng chẳng phải nhỏ bé gì. Hồi bé, cứ mỗi lần ở mẫu giáo, Marina chạy ra chơi với các bạn, họ đều tránh xa cô và gé tai nhau nói nhỏ:
- Đừng chơi với nó, mẹ tôi nói, nó là con gái của Lục gia. Nỡ làm nó khóc, bố mẹ chúng ta không yên đâu!
Điều này khiến Marina vô cùng tổn thương. Cho đến tận khi 18 tuổi, Marina quen được một người bạn trai trong trường học, cô quen anh ta chưa được một năm, chẳng hiểu sao, khi đưa anh ta về ra mắt anh trai, chẳng hiểu sao, hôm sau anh ta mặt mũi bần tím, nhìn Marina đầy sợ hãi, chỉ mặt cô nói:
- Chia tay đi! Tôi sợ cô lắm. Cả nhà cô đều là xã hội đen!
Về sau, Marina biết được người bạn trai ấy của cô là do bị anh trai cô sai người xử lí, cô tức giận cuốn gói khỏi nhà. Ăn trộm tiền của anh và tiền tiết kiệm, trốn sang Italia, do đào được chiếc hộp gỗ này cũng một quyển sách toàn câu chú lạ, mà Marina như biết trước tương lai cũng như nhìn thấy được quá khứ. Lúc ấy, tiền cũng tiêu hết nên cô nảy ra ý định làm nghề bói toán. Ấy vậy mà cũng trụ được gần chục năm.
Quay lại hiện tại...
Marina thổi bụi trên chiếc hộp, rồi lấy dao gẩy lắp hộp ra. Marina nhìn vào bên trong hộp, cơ hồ cảm thấy choáng váng.
- Tại sao nó lại giống trong mơ đến vậy?
Cô hoang mang đưa tay cầm khúc sáo gẫy lên, cơ hồ cảm nhận một luồng năng lực kì lạ. Dường như trong đầu cô là hình ảnh thời trung cổ. Marina thả cây sáo ra, bỗng đầu óc đau như búa bổ. Cô ngã vật ra đất, ngất lịm. Cô lẩm nhẩm:
" Quả là một truyện tình đau lòng!"