Chương 48: Hồn Ước Nhân.

“Rồi xong! Xong! Bạch Phong sắp chịu cảnh hủy diệt rồi! Tự tay chúng ta đã tôn sùng một tên trùng tộc lên làm Thượng tướng!”

“Năm đó tôi đã thấy kỳ lạ rồi, đó giờ chưa nghe thấy người nào tên Quý Tích Thành trong Quý gia, thì ra là trùng tộc! Quý Hình Chử là kẻ phản bội nhân loại!”

“Mọi chuyện xong rồi mới nói thì có ích lợi gì? Lúc Quý Tích Thành chiến thắng trở về không phải ông là người hào hứng gào to nhất đấy à?”

“Tôi…”

“Nhưng thế này cũng khó hiểu thật, nếu Quý Tích Thành thực sự là trùng tộc, vậy 5 năm trước sao hắn ta còn giúp chúng ta đẩy lùi trùng tộc làm gì? Khi đó mới là lúc chúng ta nguy hiểm nhất chứ?”

“Có trời mới biết đấy, chắc chắn đám Ước Nhân còn có âm mưu khác!”

Toàn bộ khu dưới, thậm chí cả tinh cầu thủ đô đều đang loạn cào cào cả lên. Buổi diễn thuyết của Quý Giang Vi có tính kích động rất cao, cộng thêm chuyện Giang Cửu bị dị hóa, Cơ quan Mật vụ che giấu tin tức, Quý Hình Chử bị khống chế, anh hùng đã chết từ lâu, Lạc Du bị giam cầm ở hòn đảo nổi bí ẩn nhất,… Các loại suy đoán đã giăng kín cả trời, hầu hết mọi người đã nhận định, vị Thượng tướng Quý Tích Thành họ vẫn luôn tôn sùng chính là hậu duệ của trùng tộc.

Các bộ phận lục quân đóng ở tinh cầu thủ đô của quân khu 1 cũng như những quân khu khác rục rịch nổi loạn, yêu cầu quân đội phát lệnh truy nã Quý Tích Thành ngay lập tức, xử tử ba người Lạc Du. Nhưng không biết vì nguyên nhân gì, Hội đồng Quân sự Tối cao đến nay vẫn chưa tỏ rõ thái độ, mà Cơ quan Mật vụ Trung ương trong tay của Quý Tích Thành cũng là trụ cột của lực lượng quân sự quân khu 1, nếu không hỏng trong nội bộ, vậy không cách nào dễ dàng lay chuyển.

Ngay khi lời đồn đại đã tràn ra khắp nơi, một đoạn video tư liệu chưa từng xuất hiện được phát ra, tất cả mọi người trong Liên Minh đều thấy được cảnh tượng dơ bẩn từ 20 năm trước ——

Trong ngục giam màu bạc lạnh lẽo tối tăm, một người đàn ông trẻ tuổi với bộ quân phục lục quân đang co rúm lại trên nền đất, run rẩy dữ dội, mái tóc dài che nửa khuôn mặt đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Người nọ khi ôm lấy đầu gối mình, khi lại duỗi thẳng chân ra, mặt đất là dấu vết ẩm ướt do giãy giụa, nhìn qua giống hệt một con trùng đang ngọ nguậy tiết ra chất nhờn.

Có giọng nói phát ra bên ngoài màn hình, “Mạc Tự Cách”.

Nghe thấy tên mình, người đàn ông nọ ngừng giãy giụa, dùng hết sức ngồi dậy. Bấy giờ, gương mặt người nọ rốt cuộc lộ ra trong ánh sáng chói mắt, chính là Thiếu úy Mạc Tự Cách đã bị xóa đi sự tồn tại từ lâu.

Một âm thanh khàn đặc quỷ dị thoát ra từ cổ họng người đàn ông nọ. Rất khó để hình dung thứ âm thanh này, như thể nó hoàn toàn không phải âm thanh, mà là một nỗi sợ hãi đang rỉ ra từ một chiều không gian không tồn tại nào đó.

Gương mặt của người đàn ông nọ trắng đến bất thường, đôi mắt như không có tròng trắng, giống một lỗ thủng đầy mủ sắp chảy rữa. Người nọ gầm rú vài tiếng, lần nữa nằm vật ra đất bất tỉnh. Và lần này, người nọ không dậy nữa.

Ngoài kia vẫn có tiếng gọi tên, người đàn ông nọ co giật, bò trườn, cơ thể trong cơn rêи ɾỉ đau đớn dần tan ra, biến thành một vũng nước nhớp nhúa đặc quánh.

Đây là cách thức tử vong điển hình nhất của con người sau khi bị trùng tộc nuốt chửng. Không sai, quả thật như lời Quý Giang Vi nói, Mạc Tự Cách đã không còn là con người.

Làn sóng phản đối lần thứ hai bùng nổ. Đúng lúc này, khu dưới xuất hiện cảnh tượng khủng bố kinh hoàng do dị hóa, sau đó, chỉ số dị hóa nhanh chóng tăng lên. Khủng bố thảm sát dâng lên như thủy triều, khắp nơi đều kêu gào thảm thiết.

Mọi người yêu cầu Hội đồng Quân sự Tối cao lập tức xử tử Quý Tích Thành. Nhưng Quý Tích Thành là người ai cũng có thể gϊếŧ được?

Mấu chốt hơn, giới thượng lưu khu trên tỉnh táo hơn so với dân chúng khu dưới. Quý Giang Vi diễn thuyết cũng được, chiếu video cũng được, nhưng chỉ có thể xác nhận rằng Mạc Tự Cách bị dị hóa, nhưng đó có phải là cha Quý Tích Thành hay không, đây lại là một câu hỏi khác.

Huống hồ, mọi quyết định Bạch Phong hiện nay đều nằm trong tay lực lượng quân sự, Quý Tích Thành là người quyền lực nhất, cũng là người mạnh nhất, kẻ nào dám nhảy ra là đang tìm đường chết.

Nhiệm vụ cấp bách nhất thời điểm này là làm Quý Hình Chử tỉnh lại, xem xét lại toàn bộ Liên Minh, e rằng chỉ có vị này mới rõ ràng thân thế bí ẩn của Quý Tích Thành.



Mà khi người đứng đầu luân phiên của hội đồng dẫn binh đến trung tâm y tế Quý Hình Chử đang chữa trị, lại bắt gặp Túc Nhung.

“Tướng quân đang ở bên trong.” Dù đang trong thời khắc dầu sôi lửa bỏng, Túc Nhúc vẫn giữ nguyên nụ cười, “Cơ quan Mật vụ đang làm nhiệm vụ, dù là ông cũng không thể vào.”

Người đứng đầu luân phiên vốn bị đẩy tới làm bia đỡ đạn, lập tức lui về.

Trong trung tâm y tế, Quý Hình Chử đã tỉnh, nhưng vẫn không thể nói. Đôi mắt vô thần của ông nhìn về phía Quý Tích Thành, như một lời mời thầm lặng đến từ người sắp lìa đời.

Quý Tích Thành hỏi: “Muốn tôi cắt ký ức của ông một lần nữa?”

Quý Hình Chử gật đầu, miệng mở ra, nhưng chỉ có thể phát ra vài ba tiếng ú ớ đơn điệu.

Cái chết sẽ sớm đưa ông ra khỏi thế giới này, và mọi bí mật sẽ bị chôn vùi. Lúc này, ông đột nhiên muốn đưa nó cho một người khác, bởi lẽ người này vừa là người thụ hưởng, cũng vừa là nạn nhân của bí mật này.

Tinh thần lực ẩm ướt tràn lên từ bốn phía, từng sợi tơ mảnh dài kết lại thành bức màn gió không thổi lọt. Đôi mắt Quý Tích Thành tối tăm đến cực điểm, vòng xoáy đen ngòm như chuyển động trong con ngươi.

Vùng tinh thần lực của Quý Hình Chử mở rộng, như đang đón nhận cái chết, lại như được giải thoát. Tinh thần lực thét gào xuyên thấu, trong không khí lan tràn những tiếng thở dốc khốn khổ.

Quý Tích Thành nhắm mắt, lớp bụi xám tro dần tản mát, hắn bước vào bí mật ẩn giấu của Quý Hình Chử.

Quý Đình Thoa là thiếu nữ đặc biệt nhất thế hệ này của Quý gia, không thích quần áo trang sức, lại rất thích trang bị quân sự, từ nhỏ đang ưng theo nguyện vọng thi vào học viện quân sự Sương Ly.

Khi ấy học viện quân sự Sương Ly đang xuống dốc, thiếu niên ở khu trên không có bao nhiêu người muốn thi vào, thiếu nữ càng hầu như không có.

Quý Hình Chử thân là người đứng đầu, cũng là người nắm giữ quyền lực quân sự lẫn chính trị, ông không có thời gian coi sóc sinh hoạt hằng ngày của mọi đứa trẻ trong gia tộc. Đến khi ông biết được nguyện vọng của Quý Đình Thoa, thiếu nữ ấy đã khoác trên mình bộ đồng phục của học viện quân sự Sương Ly, trở thành người quân nhân dự bị hiên ngang khí phách.

Quý Hình Chử khá bất mãn, nhưng lại không có lý do chính đang để ngăn cản, cũng nghĩ rằng Quý Đình Thoa sẽ không phát hiện ra bí mật ông và Cassius che giấu. Ông cứ thế để mặc Quý Đình Thoa theo học lại học viện quân sự Sương Ly.

Thứ làm ông ăn không ngon ngủ không yên là một chuyện khác, Cassius —— Hay nói đúng hơn là hoàng đế trùng tộc, Tu —— Đang thoát khỏi sự ràng buộc của nguyên chủ.

Cuộc đời của Quý Hình Chử mạnh mẽ vinh quang, thống chế Cassius là đồng minh quan trọng nhất của ông. Họ có chung một âm mưu cũng như bí mật, chính sự quyết tuyệt tàn nhẫn của họ đã cứu nhân loại và Liên Minh trở về từ nanh vuốt của Ước Nhân.

Nhưng dù sao Tu cũng là ngoại tộc, giúp đỡ nhân loại một là vì áy náy trong lòng, nếu ông không hiếu kỳ, có lẽ vũ trụ của Ước Nhân sẽ không rơi xuống vũ trụ của nhân loại. Còn hai là vì ông đã bị soán ngôi và lưu đày, không cách nào trở về trùng tộc, chỉ có thể ở lại Bạch Phong.

Quý Hình Chử đã biết Tu vẫn luôn cất giữ sự xấu xa tàn ác của trùng tộc từ sớm, cùng đồng thời biết ông có lòng thương hại đồng tộc, bằng không năm ấy cũng đã tiêu diệt hoàn toàn trùng tộc, chứ không phải chỉ vỏn vẹn đuổi chúng ra khỏi quân khu 10.

Tu thừa nhận tư tâm của mình, đồng thời cam kết quãng đời còn lại sẽ không nhúng tay vào việc chính trị của Liên Minh. Đó cũng chính là nguyên nhân vì sao thống chế Cassius tối cao lại không giành địa vị trong Hội đồng Quân sự.

100 năm qua đi, sự xấu xa của trùng tộc bị trói buộc trong vùng tinh thần lực của Cassius thật sự.

Đó là người bạn học luôn xếp chót bình thường của học viện quân sự Sương Ly, là người có lòng thiện lương thuần khiết nhất mà Quý Hình Chử từng gặp thấy. Chỉ có người này mới đủ khả năng để trói buộc Tu. Đáng tiếc, thời gian qua đi, ràng buộc của Cassius rõ ràng đang yếu dần, nhiều nhất là 10 năm nữa, có lẽ Tu sẽ mất khống chế hoàn toàn.

Không ai có thể tưởng tượng được thời điểm ấy sẽ nảy sinh chuyện gì, ngay cả bản thân Tu cũng cảm thấy vô cùng băn khoăn.



“E rằng sự tử tế của tôi chỉ là người ấy giao cho tôi. Khi người ấy biến mất, tôi không biết tôi sẽ biến thành thứ gì.” Tu khổ não chống tay lên trán, nói về Cassius thật sự, “Hình Chử, cậu nhất định phải nghĩ biện pháp thật nhanh. Tôi đã sinh sống trên mảnh đất này cả trăm năm, tôi yêu nơi này, tôi không muốn mình hủy diệt nó.”

Quý Hình Chử nhìn đồng minh của mình với ánh mắt quái lạ, không khỏi nghĩ, người yêu Bạch Phong rốt cuộc là thanh niên cao gầy kia, hay vẫn là vị hoàng đế trùng tộc thất thế này?

Có lẽ là cả hai, Tu lẫn Cassius từ lâu đã không thể tách rời, và ảnh hưởng lên nhau. Song khi ảnh hưởng của Cassius biến mất, liệu hoàng đế trùng tộc có còn yêu con người nữa không?

Một lúc lâu sau, Quý Hình Chử nói ra lời tàn nhẫn: “Cái chết có thể giải quyết tất cả.”

Tu lắc đầu: “100 năm rồi nhưng cậu vẫn không hiểu, tôi và cậu là hai chủng tộc chịu ảnh hưởng của vật chất và các định luật vật lý khác nhau. Sau khi rơi xuống đây, tôi chịu hạn chế bởi các quy tắc của vũ trụ các cậu và yếu đi, nhưng cái chết không phải điểm kết thúc của cuộc đời tôi. Tôi không sống, cũng không chết.”

Quý Hình Chử sợ hãi: “Mà Cassius thật sự sẽ chết.”

“Vì vậy, chúng ta phải tìm cách khác để ràng buộc tôi.” Lời của Tu thật kỳ quặc hoang đường, đó là tư tưởng mà toàn bộ nhân loại không thể hiểu được, “Chúng ta không còn bao nhiêu thời gian, bạn của tôi.”

Ngày qua ngày, thống chế Cassius khuất bóng trước dân chúng, khu dưới thậm chí còn truyền tai nhau lời đồn —— Thống chế thua Quý Hình Chử trong cuộc tranh giành quyền lực, bị giam vào một nơi nào đó không rõ.

Chỉ có Quý Hình Chử mới có thể nhận ra, mọi chuyện đang phát triển theo chiều hướng xấu, Cassius ngày một trở nên kỳ lạ.

“Tôi có cách rồi!” Một ngày nọ, Tu cầm một khối đá trong suốt mà êm dịu lên, hai mắt như tỏa ra ánh sáng.

Quý Hình Chử nói: “Cục đá?”

“Không phải cục đá. Nó là hồn Ước Nhân, không phải là thứ đá có thể tìm được ngoài vũ trụ của các cậu, tuy rằng nó chỉ trông như một cục đá.” Tu thở dài, “Người ấy sắp chết, phần lớn sinh mệnh của tôi sẽ theo người ấy mà đi, cậu đoán xem thứ còn lại là gì?”

Quý Hình Chử cau mày: “Là nguồn gốc xấu xa của cậu.”

Ánh mắt của Tu cũng trở nên tối tăm: “Trước khi ảnh hưởng của người ấy hoàn toàn biến mất, tôi có thể đưa phần sinh mệnh còn lại vào hồn Ước Nhân này, cậu chỉ cần tìm được người có thể chấp nhận nó.”

Quý Hình Chử hỏi: “Chấp nhận là ý gì?”

“Hấp thụ.” Giọng nói của Tu rất thản nhiên, nhưng lại mang hàm ý vô cùng tàn nhẫn, “Cô ấy sẽ hấp thụ sinh mệnh của tôi trong suốt những năm tháng còn lại và làm tiêu tan sự xấu xa, đó mới là cái chết thực sự của tôi.”

Quý Hình Chử lại hỏi: “Cậu tìm được người này rồi?”

Tu thoáng hiện lên vẻ thương xót: “Đó là thiếu nữ trong gia tộc yêu quý của cậu, Quý Đình Thoa.”

Quý Hình Chử khϊếp sợ đứng bật dậy, không nói gì hồi lâu.

“Cậu nhất định phải hiến cô ấy cho tôi, chỉ có cô ấy mới có thể làm tôi biến mất.” Cassius cũng đứng lên, “Để tôi gặp cô ấy.”

Lướt qua ký ức của Quý Hình Chử, Quý Tích Thành nhìn thấy người mẹ xinh đẹp của mình thời trẻ, hắn giống Quý Đình Thoa đến mấy phần.

Quý Đình Thoa đã mang thai hắn, không biết chủ gia tộc tìm mình có chuyện gì, nhân cơ hội này muốn nói cho trưởng tộc biết mình muốn gả cho Mạc Tự Cách.