Lông tơ trên người tôi nhất loạt dựng đứng.Việc mái tóc có thể tùy theo tâm trạng mà thay đổi đúng là lần đầu tôi nghe được.
- Em làm anh đánh mất khả năng phòng bị. – Tuyên lại bất ngờ thú nhận - Tình yêu dành cho em khiến anh trở nên mềm yếu.
Giây phút ấy, tôi chỉ muốn nói ngay với anh rằng đó không phải sự yếu mềm mà chỉ là cảm giác hạnh phúc; rằng dáng vẻ mới này của anh mới thật sự là thứ vũ khí lợi hại khiến mình hết phương chống đỡ. Nhưng thay vì thốt ra những lời êm tai và dễ nghe như vậy, đầu óc ngu ngốc của tôi lại đáp trả anh bằng một câu hỏi cực kỳ ngớ ngẩn:
- Phải làm sao mới có thể khiến anh… mãi “mềm yếu”?
Im lặng quan sát tôi trong vài giây, anh mới dùng một giọng nói hết sức bằng phẳng để trả lời:
- Chỉ cần ngày nào em còn ở bên cạnh anh…
Lớn mật đưa tay luồn vào tóc Tuyên, cảm nhận sự mềm mại từ “thành quả” do chính mình gây dựng, tôi nhất thời xúc động đến không thốt nên lời. Anh rốt cuộc đang nghĩ gì? Tôi còn có thể đi đâu ngoài ngôi nhà nhỏ xinh xắn này, nơi có một người đàn ông lúc nào cũng hết mực yêu thương mình?
- Yên Nhi, kỳ thật em không nên vì anh mà cắt bỏ mái tóc…Anh cũng không phải thằng đàn ông hèn nhát đến độ…
- Em biết… Em biết chồng của mình là người vô cùng bản lĩnh. – Ba nói nam giới thường thích được người khác thừa nhận ưu điểm, đặc biệt là trước mặt người phụ nữ mà họ yêu. Vì vậy, tôi sẽ không ngại ngần để anh được “thỏa mãn” một chút – Vì em thấy kiểu tóc này cũng đẹp …
- Nói dối. – Tuyên cố ý trừng phạt, đưa tay ngắt mũi tôi một cái.
Cái nhìn của anh thâm trầm mà sâu sắc, dường như thấu tỏ từng chỗ thật giả trong lời nói của đối phương. Tôi thấy bản thân mình đã càng lúc càng lún sâu vào đó, vĩnh viễn không có cách nào thoát khỏi.
- Nhà của mình, anh chưa “thông cửa” với hàng xóm. Em đừng dại dột nghĩ đến việc nhìn ngó hay trò chuyện cùng ai qua mấy bức tường.
Cuối cùng cũng chịu nói qua đề tài khác. Tôi vì quá phấn khởi mà không giấu được thái độ nôn nóng:
- Vậy khi nào cửa mới được “thông”?
- Nay mai thôi. – Nụ cười trên môi anh đầy vẻ nuông chiều – Phải tổ chức lại nơi ở của họ trước.
- Phụ nữ ở đây làm nghề gì để sống? Sao từ lúc đặt chân xuống nơi này, em chẳng thấy người nào?
- Anh chẳng phải đã nói rõ với em rồi sao? Phụ nữ dưới Trung giới chỉ thực hiện hai công việc là “sinh con” và “giải trí”.
- Vậy em…em dùng để làm gì?
- Để “yêu” và “âu yếm” - Miệng nói tay làm, anh lại bắt đầu vuốt nhẹ hai má tôi một cách thật chậm rãi.
- Anh phải cho những người đó một công việc. – Dù câu trả lời làm lòng tôi dâng lên một loại cảm giác ấm áp rất đặc biệt nhưng đầu óc vẫn đủ tỉnh táo để biết mình nên tìm cách bắt lấy bàn tay đang làm loạn – Chẳng hạn như chăm sóc ấy đứa nhỏ trong Phòng Chờ. Khoản này, đàn ông các anh chắc chắn không thể sánh bằng phụ nữ.
- Sao lại không bằng? – Vẻ đùa cợt trong mắt Tuyên thật sự làm phân tán sự chú ý của tôi.
- Vì các anh…các anh không biết cách cưng chiều, dỗ dành chúng. – Tôi lắp bắp trả lời, lực ở tay cũng dần bị suy yếu
- Vậy em nói thử, anh có biết cưng chiều, biết dỗ dành em hay không?
- A?
Người đâu toàn hỏi những câu khó nói. Không làm người ta đỏ mặt tía tai thì cũng tức anh ách. Nếu có thể, tôi thật sự rất muốn đánh cho anh một cái.
- Phải dùng phương thức gì để cưng chiều và yêu thương em thì bảo bối của anh mới thấy thỏa mãn?
- Em đâu có nói là mình không thỏa mãn. - Hai tay tôi cuối cùng cũng đành khuất phục trước anh.
- Nếu vậy… - Trong mắt Tuyên như phóng ra những tia nguy hiểm - …Có phải đã đến lúc em cũng nên cưng chiều anh một chút?
Tối qua chẳng phải đã cho ngủ chung giường còn gì? Chuyện này so với hành động ôm hôn còn thân thiết hơn nhiều.
- Anh có gì không thỏa mãn?
- Rất nhiều…Rất nhiều chỗ không thỏa mãn. – Bàn tay anh đã chạm tới phần da trên lưng bị lộ ra khỏi áo của tôi, khẽ xoa nhẹ – Đặc biệt là đối với làn da mịn màng và mát mẻ này.
Tôi đỏ mặt, cố giấu ánh mắt mình vào ngực anh. Sau đó mới phát hiện ra người đàn ông này không biết từ lúc nào đã cúi đầu xuống thật thấp.
- Đừng…em nhột…
- Nào em…cưng chiều anh một chút… - Giọng nói mềm ra như nài nỉ -…một chút thôi cũng được…
Hai bàn tay đã để sẵn trên vai, chuẩn bị đẩy Tuyên ra bất cứ lúc nào trở nên bất động. Tôi cắn răng, nuốt nước miếng, cố chịu đựng màn tra tấn ngọt ngào này của anh. Toàn thân bất giác run lẩy bẩy. Những nụ hôn liên tục rơi xuống cổ tôi như mưa. Mà bàn tay kia càng lúc càng luồn sâu vào áo, cẩn thận khám phá vùng đất chưa từng có người đặt chân tới. Phần da nhạy cảm trên lưng cảm nhận rõ sự thô ráp từ những ngón tay anh, mỗi lúc một trở nên ấm áp vì bị chà sát.
Trời ơi, chúng tôi đang ngồi ngoài sân chứ đâu phải nơi nào kín đáo.
- Vào nhà…vào nhà đi anh… - Tôi run rẩy úp mặt vào vai chồng, xấu hổ đề nghị.
Rõ ràng khi nãy, chủ đề thảo luận đang rất trong sáng. Vì sao chỉ trong nháy mắt đã kí©h thí©ɧ du͙© vọиɠ trong người anh bùng cháy mãnh liệt thế này? Nếu cứ tiếp tục, tôi chỉ sợ bản thân mình cũng không thể kiểm soát tình hình được nữa.
Dường như đã hài lòng với bộ dạng hốt hoảng của tôi, Tuyên bất ngờ thu lại mọi động tác. Cặp mắt sáng khẽ chớp nhẹ khi bờ môi chậm rãi nở một nụ cười.
- Ừ. Em giúp anh lựa quần áo...ha!
Nhà của Young Min hôm nay trông tấp nập hơn hẳn. Con đường đi qua rừng phong, xe hơi nối tiếp. Hai bên đường đặt xen kẽ bồn phun nước và hàng rào thủy tinh có gắn hoa trang trí. Cách mời khách của anh càng mang điểm quái dị: mọi người có thể mặc bất cứ thứ trang phục gì trừ màu đỏ. Vì đó là màu sắc “độc quyền” của cô dâu.
Tôi không thể giấu đi sự lo lắng khi nghĩ tới việc phải giáp mặt con người ấy một lần nữa. Ký ức về đêm qua sống động đến nỗi mỗi lần nó lướt qua trí óc thì toàn thân tôi lại run rẩy như bị bọc trong băng giá.
- Đừng sợ. – Anh khẽ nghiêng người, chìa tay về phía tôi rồi nhẹ giọng – Mọi việc đã có chồng em lo liệu.
Tôi gật đầu đặt tay mình lên tay anh rồi chậm rãi bước khỏi xe. Từng tuổi này mới sánh vai cùng một người đàn ông đi dự tiệc. Cảm giác vừa lạ lẫm lại vừa có chút gì đó hân hoan khó tả.
Tôi không dám nói với Tuyên niềm kiêu hãnh khi được đứng cạnh anh với tư cách một người vợ của mình, càng không dám thổ lộ bản thân đang ngày càng bị nhân cách của anh chinh phục. Người đàn ông ấy, nếu vô tình bị anh ta biết được điểm yếu, tôi nhất định sẽ khó lòng sống cho “yên ổn”.
Khách khứa được mời đến rất đông. Vẫn là lối ăn mặc đa chủng tộc như bữa tiệc lần trước, nhưng số lượng thì đông hơn gấp bội. Tôi chẳng biết ai trong số họ ngoại trừ cô nàng tên Nguyệt Hoa cứ dùng ánh mắt khó chịu mà bám lấy mình như đỉa. Vườn hoa cầu kỳ đã được thay thế bằng khoảng không rộng có giăng đèn ngợp mắt. Vì trời còn chưa tối hẳn nên chúng vẫn chưa được bật lên. Nhưng chỉ tưởng tượng thôi cũng có thể thấy được cảnh quang xa hoa và tráng lệ ấy ngay trước mắt.
Từng dãy bàn phủ vải xanh được xếp đầy các loại hoa mang hình thù kỳ lạ. Cả dàn nhạc hòa tấu đang say sưa đánh lên từng khúc nhạc thanh tao, trầm bổng cũng thật ấn tượng. Những người phục vụ tay bưng chiếc khay chứa đầy các ly thủy tinh sóng sánh thứ chất lỏng màu xanh ngọc đi mời mọc khắp nơi. Tôi không biết đó là thứ gì, có giống với nước ở hồ Long Tĩnh hay không. Nhưng màu sắc đặc biệt kia quả thật rất thu hút.
- Chúng không tốt cho sức khỏe của em. – Anh như bắt được cái nhìn của tôi liền nhẹ nhàng nhắc nhở.
- Không tốt sao lại dùng trong bữa tiệc?
- Hồi ở trần giới, em đã bao giờ dùng thuốc phiện chưa? – Tuyên thân mật vòng tay qua eo tôi, kéo sát lại – Cái kia gọi là Ngọc Thủy, có khả năng mang lại cho người uống cảm giác hưng phấn. Sử dụng nhiều quá sẽ dẫn đến mất tỉnh táo, sinh ra ảo giác…
- Em uống ít cũng không được sao?
Hai chữ “hưng phấn” kia hình như còn đập mạnh vào trí tò mò của tôi hơn cả màu xanh lấp lánh xinh đẹp.
- Bảo bối, anh nói không được là không được. – Giọng anh đầy vẻ yêu chiều nhưng cũng không kém phần dứt khoát.