Chương 75

Đều tại anh ta chẳng nói chẳng rằng đã đòi hôn em. – Cô bé lớn tiếng vạch tội.

Thằng nhãi đáng chết, dám ngang nhiên hôn vợ của mình. Bị đánh cũng đáng.

Nhưng…

- Chỉ vì vậy mà em ra tay đánh người sao?

- Không có. – Tuyết Vinh lật đật thanh minh – Em chỉ xô một cái. Không ngờ người kia yếu ớt đến độ lập tức ngã nhào xuống đất.

- Ngã nhào xuống đất thì sao mắt lại bầm tím?

- Tại anh ta sợ dơ quần, vươn tay bám lấy cạnh bàn. Kết quả là đập mặt vào đó chứ sao?

Nhìn vẻ mặt nghiêm trọng, đầy tức tối của em, tôi bỗng muốn bật cười ha hả và khen ngợi cách hành xử cực kỳ đúng đắn vừa rồi. Nhưng vì đây là trước cửa văn phòng thầy hiệu trưởng, và nạn nhân lại đứng lù lù trước mặt nên mọi cảm xúc đều phải được kềm chế.

- Cô nhất định phải trả giá cho vết thương này. – Thằng con trai nghiến răng nghiến lợi nói.

- Anh…

Không muốn em tiếp tục dây dưa cùng loại người hống hách đó, tôi đành phải chen ngang:

- Người có học thì nên ăn nói lễ độ một chút.

- Không phải chuyện của thầy. – Nhật Huỳnh không chút khách khí mà phản bác – Nếu có giỏi…

- Nếu có giỏi thì đừng ở đây đôi co cùng một cô gái chân yếu tay mềm.

- Chân yếu tay mềm? – Thằng nhóc bĩu môi châm biếm – Xin thưa, thầy không biết tôi trở thành thế này là vì ai sao?

- Yên Nhi, em vào đây thầy nói chuyện chút. – Thầy hiệu trưởng đứng nãy giờ ở cửa mới có dịp lên tiếng.

- Thầy… - Đôi mắt rớm lệ của em lại quay sang tôi như cầu cứu.

Chỉ có thằng ngu mới không nhận ra tiếng “thầy” này của em hoàn toàn không giống với từ ngữ của một sinh viên khi nói chuyện với thầy giáo. Nhưng thầy hiệu trưởng là một người hiểu lý lẽ, bản thân em cũng không gây ra tội lỗi gì. Tôi biết mọi chuyện rồi sẽ được giải quyết đâu ra đấy.

- Chuyện thế nào, em cứ thành thật kể với ông ấy như vậy. Sẽ không vấn đề gì.

- Biết rồi. – Cô bé cụp mắt quay về phía cánh cửa.

Chuyện bị gọi xuống đây dường như đã khiến một đứa học trò nghiêm túc như em cảm thấy chịu nhiều oan ức. Nhưng điều đó so với cơn tức không cách nào giải tỏa trong tôi thì chẳng hề thấm thía. Em không biết giờ phút này, điều tôi khao khát nhất chính là tặng cho thằng nhóc miệng còn hôi sữa đang đứng trước mặt một quả đấm. Nó nghĩ gì lại dám áp đặt ý muốn của mình lên cơ thể người khác? Tôi sẽ không bao giờ bỏ qua cho bất cứ thằng đàn ông nào ngoại trừ mình chạm đến bất cứ vị trí nào trên cơ thể em. Nhưng thầy giáo mà ra tay đánh sinh viên thì còn ra thể thống gì? Cục tức này biết vứt đi đâu cho lòng được thoải mái?

Cố nuốt giận ngồi xuống băng ghế đá gần nhất, tôi vắt chân, khoanh tay trong tư thế phòng thủ. Thằng nhóc kia tốt nhất đừng lén phén tới gần. Nếu không, chính tôi cũng không dám chắc mình có thể kềm lòng đừng ra tay với nó hay không. Động tay động chân với công chúa của tôi đã đành, lại còn làm nàng khóc đến đỏ hoe hai mắt thế kia, thử hỏi người chồng nào có thể tỏ ra bình thản?

Nhật Huỳnh hơi nhướn mày khi thấy tôi vẫn chưa chịu rời đi nhưng không muốn mở miệng. Sau một hồi nhìn ngắm bằng ánh mắt soi mói, cậu nhóc mới chịu an phận ngồi cách xa một đoạn. Thời gian từ tốn trôi qua trong không khí trầm mặc. Chúng tôi không nói với nhau lời nào mà chỉ im lặng nhìn về phía cánh cửa vẫn đang đóng im ỉm.

“Nếu không nhờ Thanh Thiện đến thông báo, có lẽ giờ này mình vẫn đang còn chạy vòng quanh tình cô ấy”, tôi nhủ thầm, “Nhưng tại sao lại là tôi mà không phải ai khác? Chắc không phải vì đã phát hiện ra chuyện gì chứ?”. Dù sao mỗi lần cùng cô gái ấy giáp mặt, tôi vẫn luôn có cảm giác hơi lạ. Cách cô sinh viên ấy liên tục nhìn sâu vào mắt người đối diện luôn mang một vẻ gì vừa thích thú lại vừa say mê rất…kỳ cục.

Khoảng mười lăm phút sau, Tuyết Vinh bước ra khỏi phòng với gương mặt khá tươi tỉnh, ba chân bốn cẳng chạy về phía tôi như đứa con gái mừng rỡ khi thấy…ba mình. Theo sau em là thầy hiệu trưởng đang nhìn quanh quất. Ông ngoắc tay ra hiệu cho Nhật Huỳnh đến gần rồi nói nhỏ với nó điều gì đó. Tôi thấy mặt thằng nhỏ nhăn nhúm rất khó coi, sau đó còn giận dữ nhìn chúng tôi một cái.

- Thầy, em không phải viết kiểm điểm mà là “thằng kia”. – Tuyết Vinh phấn khởi chỉ tay về phía kẻ đang mang vẻ mặt của một hung thần.

Từ lúc nào hai chữ “anh ta” nhã nhặn của em đã chuyển thành “thằng kia” thô lỗ như thế?

- Đi, anh chở em về. – Tôi mỉm cười, tính xoa đầu em một cái nhưng vì ngại thầy hiệu trưởng nên lại thôi.

Cô bé hăng hái đi theo, đầu chẳng buồn ngoảnh lại phía sau thêm cái nào nữa. Ra khỏi bãi giữ xe, tôi nhanh chóng tháo chiếc mũ móc một bên ra đưa cho em. Từ lúc phát hiện Yên Nhi đang học trường này, trên xe tôi lúc nào cũng ồn tại hai chiếc mũ…Nhưng phải đợi đến khi em xuất hiện, chiếc mũ thứ hai mới có cơ hội được sử dụng.

Từ lúc rời khỏi nhà ba đến giờ, tôi đã suy nghĩ rất nhiều về hương cà phê làm em chú ý. Kỷ Nguyên vốn là một nhà máy sản xuất cà phê đóng gói. Mà em lại tỏ ra khá ấn tượng với nơi này. Trong lòng tôi luôn thắc mắc, không biết giữa hai vụ việc có mối liên hệ đặc biệt nào không. Nếu cần thiết, cũng có thể mượn ba chìa khóa để đưa em đến đó.

- Hôm nay có bị kêu lên bảng không?

- Hả? – Giọng em mơ màng như kẻ đang say ngủ.

- Anh hỏi hôm nay em có bị cô Lài gọi lên bảng không.

- Làm như ai cũng giống anh.

- Vậy mai em ở nhà hay đến lớp?

- Em ở nhà. – Cô bé làu bàu - Mai không có tiết.

- Mai đi với anh đến nhà máy Kỷ Nguyên, được không?

Tôi thật sự muốn làm sáng tỏ chuyện này. Dù bây giờ cô bé đáng yêu làm tôi xao xuyến ngày ấy đang ở ngay đây, nhưng cũng không thể chối bỏ sự thật rằng nó đã bị ai đó gϊếŧ chết. Kẻ nào lại có thể tàn nhẫn và ác độc như vậy, đành lòng xuống tay với cả một đứa trẻ. Mà đứa trẻ ấy bây giờ lại chính là vợ tôi. Xét về khía cạnh nào cũng thấy không bỏ qua được.

- Để em hỏi ba đã.

- Ừ, vậy tối nay nhớ nhắn tin cho anh biết.

Một gương mặt nhỏ nhắn đang chậm rãi cọ vào lưng tôi, cử chỉ đầy nũng nịu. Hai cánh tay đang quấn quanh eo như càng siết chặt. Em ậm ừ phát ra thứ âm thanh gì đó rồi bình thản áp mặt lên lưng tôi mà ngủ. Thân thể cũng theo nhịp thở mà tiếp xúc từng đợt.

- Khoan ngủ, anh chở em về nhà hay bệnh viện đây?

- Nhà…anh…

- Nhà anh? – Tiểu yêu tinh, em ngái ngủ đến nỗi không biết mình đang nói gì hay sao?

- Ba vào bệnh viện với mẹ…Em ở nhà…một mình…Anh…anh chở em…về nhà…anh…

Câu nói dễ hiểu như vậy lại bị tôi cố tình bóp méo.

- Em muốn chở về nhà anh à?

- Ưm… - Tuyết Vinh khó chịu lằn nhằn.

Bao nhiêu việc xảy ra đã khiến em rất mệt mỏi. Ăn không ngon mà ngủ cũng không yên. Không những vậy còn có một cơn cảm mạo đến nay vẫn chưa chịu khỏi. Giờ phút này, chắc Tuyết Vinh chỉ mong được đánh một giấc thật yên ổn. Tôi cũng thấy không an tâm khi biết em đêm nay sẽ ở nhà một mình. Nhưng nếu chở cô bé về chung cư, lỡ chú Minh bất ngờ gọi điện về, không thấy ai bắt máy sẽ cực kỳ lo lắng.

- Anh ở lại với em được không?

Không có ai trả lời.

Đoán biết em đã sớm chìm vào mộng đẹp, tôi quyết định không hỏi thêm mà chỉ thẳng đường chạy về nhà. Lúc xe dừng lại trước cổng, em vẫn chưa tỉnh lại.

- Tuyết Vinh, đưa anh chìa khóa.

- Hả? – Em mơ màng hỏi lại.

- Lấy chìa khóa đưa anh hoặc em tự mở cửa đi. Tới nhà rồi.

Cô bé gật gật rồi lảo đảo bước xuống xe, tay lục lọi trong chiếc giỏ xách. Tôi đứng chờ em luồn tay qua ô trống trên cửa để tra chìa vào ổ khóa bên trong. Nhưng gương mặt ngái ngủ của em trong chớp mắt đã bất ngờ trở nên tỉnh táo.

- Không có ổ khóa????

- Không có ổ khóa?

Tuyết Vinh ngơ ngác gật đầu rồi nhẹ tay đẩy cánh cửa về phía sau trước cặp mắt sững sờ của tôi. Trên mặt đất vẫn còn lại dấu vết của chiếc ổ khóa bị người ta cạy mở.

- Trong nhà…có trộm? – Em lắp bắp nhìn về phía tôi, hai tay không tự chủ mà run nhẹ.

- Đi sau anh. - Cẩn thận đẩy em ra phía sau, tôi từ tốn nhặt thanh sắt trong góc sân rồi chậm rãi bước vào trong.

CÒN TIẾP...