Sau khi dành hết buổi chiều để giải quyết đống công việc ở nhà, tôi mới có chút thời gian để lấy điện thoại gửi tin nhắn cho số liên lạc nằm ở vị trí đầu tiên trong danh bạ.
“Có nhớ anh không?”
Năm phút sau vẫn chưa thấy trả lời. Tôi quyết định gửi thêm một tin nhắn khác.
“Đang làm gì thế, bà xã?”
Xong việc thì tranh thủ ra ngoài pha một ly cà phê. Lúc quay lại, phát hiện điện thoại vẫn trống không, trong lòng tôi lập tức trỗi lên sự thất vọng.
“Sao không trả lời tin nhắn của anh?”
Mười lăm phút tiếp tục trôi qua trong im lặng. Tôi sốt ruột nên quyết định gọi thẳng vào máy em.
- A lô. – Giọng nói ngọt ngào vừa vang lên ở đầu dây bên kia đã làm mọi cảm xúc tiêu cực trong tôi đều biến mất.
- Nãy giờ em ở đâu hả?
- Trời ơi, người ta trả lời không kịp. – Em khổ tâm trả lời – Cái điện thoại này không cùng loại với cái cũ.
- Nhưng nãy giờ cũng phải hơn hai mươi phút. Anh gửi cho em ba tin nhắn rồi đó.
- Thì cũng tại anh gửi nhiều quá. Em thoát ra thoát vô, mất hết cả nội dung đã bấm.
Nghe giọng nói ủ rũ của em, tôi bỗng cảm thấy có chút buồn cười.
- Vậy là nãy giờ… em ngồi bấm tới bấm lui từng ấy nội dung à?
- Ừm – Tuyết Vinh ấm ức thừa nhận – Thiệt là mỏi tay quá đi thôi.
- Vậy sau này mình chỉ gọi điện thoại thôi, chịu không?
- Anh xem vậy mà cũng thật thông minh nha!
Tiểu yêu tinh đáng ghét, lại còn ở đó nói mỉa người ta. Chờ hôm nào có tiết, xem tôi quyết trừng phạt em thế nào.
- Không nói chuyện với anh nữa. Em đi ngủ đây.
- Giờ này mà ngủ gì? – Thấy người bên kia có dấu hiệu sắp tắt máy, tôi liền viện cớ - Anh còn có chuyện chưa nói hết.
- Đợi mai tính. – Cô bé lười nhác trả lời - Chiều nay nhập mồ, sau đó còn phải vào bệnh viện trông mẹ… Lưng em sắp mỏi đến chết.
- Mệt lắm sao?
Nghe giọng em hình như cũng không được tốt cho lắm.
- Ừ - Ngữ điệu vừa nũng nịu lại vừa như “cảnh cáo”– Bài ngày mai em chưa nhìn qua một chữ. Anh biết điều thì đừng có mà gọi người ta lên bảng.
- Đang đe dọa anh sao?
- Không biết.
- Vậy thì báo cho em một tin, lớp Ngữ Pháp ngày mai sẽ chỉ có mình cô Lài giảng dạy.
- Còn anh thì sao?
- Anh có việc.
- Việc gì?
Bộ em nghĩ ngoài việc có liên quan đến em ra, tôi không còn chuyện gì khác để làm hay sao? Nếu bảo vệ thành công luận án ngày mai, tôi sẽ có thể trở thành giảng viên chính thức của trường, không cần làm trợ giảng cho ai nữa. Đến lúc đó, tiểu yêu tinh này tốt nhất nên cầu nguyện học phải tiết của tôi càng ít chừng nào càng tốt chừng ấy.
- Đợi chiều mai rồi biết.- Không đợi nghe em nài nỉ thêm, tôi chỉ nói nhanh hai chữ “ngủ ngon” rồi vội vàng tắt máy.
Chỉ cần nghĩ đến bộ dạng ngơ ngác của Tuyết Vinh khi nhìn thấy mình đơn độc bước vào lớp thì khóe môi tôi lại tự giác nhếch lên thành một nụ cười. Mất bốn năm theo đuổi một ngành nghề do ba chỉ định, tôi lấy hết can đảm ném toàn bộ mớ kiến thức đầy oán hận ấy qua một bên để thực hiện niềm đam mê đích thực của mình. Để rồi giờ đây, điều tôi chờ đợi đã sắp trở thành sự thật: bước lên giảng đường với thân phận một giảng viên chân chính và… có được em, người con gái mình đã thầm thương trộm nhớ từ thuở nhỏ. Cảm giác thỏa mãn khiến tâm trạng tôi thanh thản, nhẹ nhàng đi vào giấc ngủ…
Ngày hôm sau, trước khi vào đối mặt cùng ba vị giáo sư khét tiếng “sát thủ”, tôi cố tình đợi em ở sân trường.
- Sao hôm nay trông thầy đẹp trai thế? – Tuyết Vinh không chút ngần ngại đã khen tặng một câu, tay vuốt vuốt cổ áo sơ mi được ủi thẳng – Sắp đi gặp “nhân vật quan trọng” ư?
- Anh sắp bị ba ông già quần cho tối tăm mặt mũi. –Tôi cố tỏ ra thần bí vì biết em không hiểu bao nhiêu về vấn đề này.
- Ai mà ghê gớm vậy? – Đôi mắt đen của cô bé vừa nghe xong đã lập tức mở lớn – Miệng lưỡi còn hơn cả em sao?
- Còn phải hỏi. – Tôi gật lia gật lịa - Bởi vậy anh mới đến đây tìm em để được “lên dây cót”.
Thông minh như cô bé này chắc chắn sẽ hiểu được vòi vĩnh của tôi thôi, ha ha. Dù sao mục đích chính cũng chỉ là trêu đùa em một chút.
- Nhưng ở đây đông người. – Tuyết Vinh ái ngại nhìn quanh, tay nắm lấy quai cặp – Thầy giáo với sinh viên mà làm việc đó … không phải rất tùy tiện sao?
- Chứ không thì nên thế nào? Anh yếu tim, sợ không đấu lại các vị ấy.
- Ừ… - Em nghe xong thì nhíu mày, vẻ mặt nghĩ ngợi.
Cuối cùng cũng tìm ra một việc có thể làm khó cô gái này. Đợi đến lúc em bí lối, phải mở miệng cầu xin, tôi sẽ nhân cơ hội đặt ra vài điều kiện nho nhỏ. Có như vậy mới mong làm cho cái đầu cứng như đá kia mềm ra một chút.
– Chúc anh đi “đấu võ mồm” với người ta được suông sẻ.
Giữa lúc tôi vẫn đang tìm cách sắp xếp âm mưu đen tối, Tuyết Vinh đã bất ngờ đặt hai ngón tay lên môi mình, sau đó nhanh chóng dời vị trí của chúng sang môi tôi, mặt đỏ hồng vì mắc cỡ. Không kịp bắt lấy ngón tay nhỏ nhắn, tôi đành ngậm ngùi nhìn theo công chúa khẽ xoay mình rồi chạy đi mất.
Dõi mắt nhìn theo em, phát hiện “thằng oắt” Nhật Huỳnh đang đi sát phía sau, máu nóng trong người tôi lập tức sôi sùng sục. Cậu nhóc chỉ lẳng lặng đi theo em, tuyệt nhiên không hề nói một lời nào. Loại hành động này mới thật khiến người ta thấy lo ngại. Nhưng xét về lý mà nói, thằng oắt con ấy rất có thể chỉ tiện đường cùng Tuyết Vinh đến lớp. Và nếu xét về thời gian, thì tôi chỉ còn chưa đến năm phút để vào phòng họp.
Đề tài này đã làm tiêu tốn của tôi cả một năm ròng. Công sức bỏ ra nhiều mà nhiệt tình đối với nó cũng không ít. Có thể nói, tôi hiểu công việc nghiên cứu của mình đến từng “chân tơ đến kẽ tóc”. Mười hai năm học ở nước ngoài đã chuẩn bị cho tôi sự tin cần thiết để đối mặt với loại thử thách theo kiểu tranh luận này. Người ta bắt bẻ tôi, vặn vẹo tôi thế nào cũng có thể bình tĩnh tìm ra cách giải quyết.
Vì việc này đòi hỏi mức độ tập trung cao nên chuyện nhìn thấy Nhật Huỳnh lẽo đẽo theo sau em đã tạm thời bị tôi xếp qua một góc. Cái vuốt tay nơi cổ áo, nụ hôn gián tiếp mà em dâng tặng…là cả một sự khích lệ, kí©h thí©ɧ từng giác quan trên cơ thể. Tôi định sẽ dẫn em đi ăn thứ gì đó sau giờ học vì lúc ấy cũng bảo vệ luận án xong rồi. Thật không ngờ, cô bạn chí thân của Yên Nhi là Thanh Thiện lại đột nhiên đến tìm tôi trước.
- Thầy, thầy mau cứu Yên Nhi đi. – Cô bé có vẻ rất khẩn trương - Bạn ấy vừa bị thầy hiệu trưởng gọi lên văn phòng.
- Tại sao?
- Em không biết, nhưng nghe mọi người nói là đánh nhau với người khác.
Có phải hay không?
Bà xã của tôi chỉ miệng lưỡi là hơn người chứ tay chân làm sao đánh ai được?
Như vậy chẳng lẽ là bị người ta đánh? Trời ơi, tôi nhất định sẽ gϊếŧ chết kẻ ấy.
Hấp tấp đến văn phòng, tôi liền thấy em đang ngồi ủ rũ trên băng ghế đá ngoài cửa. Vừa nghe thấy tiếng bước chân, em đã lập tức ngẩng đầu lên, vô tình tạo điều kiện cho giọt nước mắt trong suốt rơi khỏi mi mắt.
- Thầy – Cô bé ấm ức đứng dậy rồi lao thẳng về phía tôi, đem cái đầu nhỏ dụi dụi như đang tìm sự an ủi.
- Chuyện gì xảy ra vậy? – Tôi lo lắng đẩy em ra, mặt đối mặt với chính mình.
Đôi mắt đỏ hoe đang ngập nước của Tuyết Vinh đối với tôi mà nói, có sức đả thương vô cùng lớn. Nhưng nhìn từ trên xuống dưới thì ngoài điểm đó ra hình như không còn gì khác biệt. Đánh nhau kiểu gì lại chẳng hề bị xây xát thế nhỉ?
- Anh ta… - Cô bé tức tối vung tay về phía cửa phòng đóng kín - …Anh ta dám xúc phạm em…
- Anh ta nào? – Tôi rút khăn tay trong túi ra, nhẹ nhàng thay em lau đi những giọt nước mắt – Kẻ nào dám xúc phạm em chứ?
Vừa lúc ấy thì cửa văn phòng bất ngờ rộng mở. Một thằng con trai chậm rãi từ trong đó bước ra, tay xoa xoa khóe mắt bầm tím.
- Nhật Huỳnh? - Tôi hết tròn mắt nhìn cậu bé mang vẻ mặt đau đớn lại quay sang cô gái đang khóc rấm rức trước mặt – Người bị đánh là cậu ta chứ không phải em à?