Chương 62

Thần Tuyên tuy không có vẻ đẹp hút hồn như Young Min nhưng nét mặt lại toát ra sự quyền uy cùng nghiêm nghị. Chỉ những lúc anh cười, dáng vẻ khó gần ấy mới được thay thế bằng sự gần gũi có pha phần ranh mãnh. Anh giải quyết công việc với thái độ vô cùng điềm đạm và chững chạc. Nhưng mỗi khi hờn giận là lại biến thành một đứa con nít không hơn không kém. Miệng lưỡi anh tuôn ra đủ mọi lý lẽ cùng hăm dọa, nhưng trái tim lại rất tốt bụng và biết cảm thông.

Nói tóm lại, tôi chỉ có thể kết luận anh là một người có cá tính rất đặc biệt. Ở cạnh Tuyên, người ta dễ có cảm giác tò mò, muốn tìm hiểu. Tình cảm lúc lạnh lùng, khi cuồng nhiệt của anh khiến đối phương khó lòng nắm bắt.

- Nếu em còn tiếp tục dùng vẻ mặt ngây ngô này để mê hoặc…anh thật không dám nói trước mình sẽ làm gì.

- Anh!?!?!?! – Tôi dù có ngớ ngẩn cỡ nào cũng nhận ra mối nguy hiểm từ trong những lời nói đùa ấy.

- Muốn nói gì với anh hả?

Anh mỉm cười xoa xoa đầu tôi như cách người ta vẫn dùng để đối xử với những đứa trẻ.

- Nhà của chúng ta…có lẽ nên thay đổi một chút.

Một tia ngạc nhiên bất ngờ lóe lên trong mắt Tuyên rồi tắt phụt. Thay vào đó là cái nhìn phẳng lặng như mặt nước.

- Thay đổi như thế nào?

- Em muốn có một cái sân…

Tôi không biết mình có quá đáng hay không. Nhưng làm vợ anh ta, chẳng lẽ lại không có quyền thiết kế nhà cửa? Huống chi việc đó đối với Tuyên lại không mấy khó nhọc.

- Còn gì nữa không?

- Trong sân phải có chỗ để trồng cây, nuôi cá. Còn thêm một cái xích đu nữa. - Hình ảnh ngôi nhà ở hạ giới hiện lên khiến mọi thứ cứ thế tuôn ra như một dòng nước lũ. – Trong nhà phải có đầy đủ phòng bếp, nhà vệ sinh, phòng khách…Em không thích người ta có thể tùy ý ra vào phòng ngủ của mình như vậy.

- Được, anh đồng ý.

- Còn nữa….Em…em có thể góp ý một chút về chỗ làm việc của anh không?

- Nó bị làm sao?

- Em nghĩ Phòng Chờ không nên bố trí sơ sài như vậy. Anh cần phải phân ra chỗ cho người tốt và người xấu thành hai phần riêng biệt. Nơi dành cho người tốt lại phải sắp xếp người chăm sóc cho những đứa trẻ. Những ai vào đó ít nhất cũng phải có ghế để ngồi.

- Nhưng người quyết định họ có tội hay không là anh. Họ phải xuống tới đây, anh mới dựa theo tội trạng mà nhận định xem đó là người tốt hay xấu.

- Vậy thì anh nên làm những việc ấy từ trước. Ở Trung giới chẳng lẽ lại không thể biết trước người nào sắp chết sao?

- Chuyện này chỉ những người làm việc ở chỗ Vòng Xoay mới biết.

Tuy không hiểu rõ địa danh mới này có ý nghĩa gì, trong đầu tôi vẫn liên tiếp nảy ra những cách giải quyết:

- Vậy hãy liên hệ với họ. Anh nghĩ chỉ có người xấu chịu hình phạt mới gọi là trả giá sao? Người tốt cũng cần được đối xử tử tế sau khi chết chứ. Đó chính là một trong những cái giá cho lòng tốt của họ.

Vẻ miễn cưỡng trên mặt Tuyên lúc nhắc tới Vòng Xoay hoàn toàn biến mất, thay vào đó là gương mặt đầy hứng thú.

- Em nói tiếp đi! – Anh mỉm cười, đưa tay vuốt má tôi – Đừng ngại.

- Yên Vũ nói với em rằng người ta đưa nó đến đây bằng một cái xe tồi tàng không chịu được. Anh không nghĩ là mình cũng nên phân loại chúng sao? – Tôi ngây thơ tin vào lời dụ dỗ của anh, một mạch nói hết những điều mình vẫn ấp ủ trong đầu - Nếu chịu làm theo ý của em, phân định tội lỗi của mọi người từ trước lúc chết, anh sẽ có thể sắp xếp cho những người tốt được đầu thai một cách thoải mái.

- Lỡ như trước lúc chết, họ vô tình gây ra tội lỗi gì đó? Người tốt bất ngờ biến thành kẻ xấu…

- Vậy thì anh cứ tạo ra một loại xe nữa dành riêng cho những người này. Em nghĩ cũng không có nhiều trường hợp như vậy đâu. Đợi đến lúc xuống tới đây rồi giải quyết cũng không muộn. Còn không thì cứ giao hẳn nhiệm vụ giải quyết những trường hợp đặc biệt này cho ai đó.

- Ví dụ như em?

- Hả? – Cả người tôi bị chấn động – Em thì biết gì?

- Vợ của anh đương nhiên sẽ có tư cách làm việc này hơn bất cứ ai khác. Chỉ cần bỏ chút thời gian học hỏi. Anh tin bộ não thông minh của em sẽ nhanh chóng nắm rõ mọi chân tơ kẽ tóc.

Thật ra bấy nhiêu đây chỉ là một phần rất nhỏ trong số những điều tôi muốn anh thay đổi. Đơn cử căn phòng này, không hề có lấy một cái cửa sổ. Nhìn vào sẽ tưởng đang bị nhốt trong một chiếc hộp hình chữ nhật. Trong hộp là một bộ ghế đệm cũ kỹ cùng chiếc bàn làm việc đầy nhóc giấy tờ. Tuyên hoàn toàn không có thời gian để tổ chức cuộc sống của anh. Hoặc tệ hơn, không hề quan tâm đến những vấn đề này. Ba nói con trai độc thân thường sống rất tùy tiện, qua loa. Không ngờ xuống tới đây, chân lý ấy vẫn còn nguyên giá trị.

Ngoài ra, tôi còn muốn khiếu nại về cái địa ngục của anh, về thứ trang phục thời phong kiến lạc hậu và cả việc mình suốt ngày ở trong phòng rất buồn chán. Nhưng bấy nhiêu cho ngày hôm nay có vẻ là quá đủ. Tôi nên để dành chúng cho hôm khác.

- Mấy bông hoa này, em cho anh. - Tôi chỉ tay vào đĩa hoa màu vàng để trên bàn - Khỏe lại thì tranh thủ làm việc.

- Em muốn đi đâu? – Tuyên nhẹ nhàng bắt lấy cổ tay tôi – Không ở lại với anh hả?

- Em ra hồ Long Tĩnh…. Ở trong này ngột ngạt quá.

Không gian bó hẹp thật sự khiến người ta cảm thấy bức bối, khó chịu. Hồ Long Tĩnh may ra còn có được chút không khí.

Vừa bước qua cánh cửa, khung cảnh hiện ra trước mặt đã làm tôi choáng váng. Không còn mặt đất lấm đầy máu và đất cát. Không còn những con người ngồi lê lết, lộn xộn. Căn phòng rộng không biết từ khi nào đã xuất hiện rất nhiều cửa sổ đang đóng kính. Không khí mát mẻ vì đã được lắp máy điều hòa. Những người chết đang được các anh chàng mặc áo sơ mi xanh cẩn thận dìu đến ngồi trên các hàng ghế dài, xếp nối tiếp.

- Những thứ này?!?!?! – Tôi sửng sốt ngoái đầu nhìn anh.

Tuyên mỉm cười rồi thoải mái dựa lưng vào ghế. Hai bàn tay chậm rãi đan vào nhau, để nhẹ nhàng trên đầu gối.

- Muốn chia thành hai phòng cũng không phải chuyện khó. Nhưng trước khi làm việc đó, anh cần phải giải quyết hết những người đã được đưa xuống đây. Công việc bận rộn như vậy, em đừng buồn vì anh không thể dành nhiều thời gian cho em nhé!

- Không sao. – Mặt tôi tiếp tục nóng ran – Em hứa sẽ không gây ra rắc rối gì nữa.

- Vậy thì tốt. – Anh tinh nghịch nháy mắt – Về xem nhà mới có vừa ý em không.

Nhà mới?

Tôi phấn khởi chạy băng qua Phòng Chờ, lòng thầm mong chỗ ở mới sẽ không bị lắp đầy máy lạnh như thế này. Tuyên rất có óc thẩm mĩ trong việc thiết kế quần áo hay nhà cửa. Anh chỉ mắc cái bệnh quá thích máy điều hòa mà quên đi sự thoải mái của khí trời tự nhiên. Tôi muốn giúp anh có được những giây phút thư dãn giữa muôn hoa và cây cỏ, muốn anh được hưởng sự thoải mái sau cả ngày làm việc vất vả. Dù chưa thể yêu anh, tôi biết mình vẫn có thể quan tâm đến anh như một người bạn…

Khoảng sân rộng được phủ râm bằng giàn hoa Thiên Lý vàng rực. Những nhánh lá mềm mại rũ xuống như những sợi tơ. Mặt đất được chia thành từng ô nhỏ. Mỗi ô đều có các loại cây cảnh xinh đẹp. Đường đi lát đá, in bóng vài tia nắng vô tình lọt qua kẽ lá. Hoa nhiều đến nỗi có những loại tôi chưa từng thấy qua. Hương thơm của chúng hòa quyện cùng hơi nước khiến không khí trở nên vô cùng tươi mát.

Một cái hồ nhỏ hiện ra, nở rộ mấy bông súng tím ngắt. Trong hồ, cá lớn cá bé thi nhau bơi lượn nhìn không chán mắt. Còn có một tảng đá được điêu khắc theo hình ngọn núi. Trên núi có khe nhỏ để nước từ đó chảy ra, đổ xuống mặt hồ tạo ra những tiếng róc rách. Cây đa khổng lồ đã được ai đó khéo léo buộc vào hai sợi dây thừng. Cuối dây cột chặt vào tấm gỗ được ép phẳng, trông có vẻ chắc chắn.

Tôi không cầm lòng được liền hào hứng chạy đến, ngồi ngay vào đó. Xích đu khẽ lắc lư rồi bắt đầu di chuyển theo nhịp đẩy. Xung quanh không có vật gì làm chướng ngại nên đung đưa cực kỳ thoải mái. Tôi tranh thủ vừa đánh đu vừa tiếp tục quan sát bầu trời xanh trên đầu. Cánh chim nhỏ bất ngờ bay vụt qua làm khung cảnh càng trở nên chân thực. Bức tường gạch bao quanh sân nhà vẫn đủ để nhìn thấy nơi ở của những “hàng xóm” bí ẩn.

Chẳng những có tiếng nước chảy hay chim kêu mà tôi còn nghe được họ đang trò chuyện. Đó hẳn là thân nhân của những người vẫn làm việc ở chỗ Tuyên. Mong rằng anh ấy sẽ sớm tạo điều kiện ình gặp họ. Cuộc sống chỉ có hai người thật sự rất buồn chán. Tôi cần có một công việc gì đó để làm, để thấy mình có ích. Chẳng lẽ bắt chước chị Yên Chi, mày mò viết lách để tiếp xúc với hạ giới?

Nhưng chị là người ở đây, tác phẩm bằng cách nào lại đến được trên ấy? Thần tượng truyện online của tôi hóa ra lại chỉ là một người không có thật, là nhân vật ảo hơn cả thế giới ảo. Chị nói Tuyên đã ình được nhìn thấy nhân gian qua những tấm gương nhỏ, vậy chúng được đặt ở đâu. Chính anh cũng từng hứa sẽ dùng nó để tôi có thể thỉnh thoảng nhìn thấy ba mẹ. Nhưng khi nào thì lời hứa kia mới được thực hiện…?

Cuộc sống bắt đầu mở ra trước mắt tôi với vô số điều bí ẩn. Có vẻ như nó chẳng hề vô vị và nhàm chán như vẻ bề ngoài. Biết đâu tôi có thể viết nên một câu chuyện về số phận đặc biệt của mình, về những người thân mà tôi luôn yêu quý.

Và cũng biết đâu, câu chuyện của tôi sẽ khiến hàng trăm người yêu thích, đồng cảm. Rồi một lúc nào đó, bản thân tôi lại trở thành một tác giả được giới trẻ hâm mộ như điều chị Yên Chi đã làm với tôi ngày trước…?