Cả ngày hôm đó, Yên Nhi không gặp Thần Tuyên dù chỉ một lần. Có lẽ anh đang bận nên không muốn bị làm phiền. Cô hết dẫn Yên Vũ ra hồ lại vào Phòng Chờ dỗ dành những đứa trẻ. Cứ mỗi ngày trôi qua là lại có thêm nhiều người bị đưa xuống đây. Chính sách : Ưu tiên cho phụ nữ, người già và trẻ em tỏ ra khá hiệu quả vì mấy đứa con nít không có dịp ở lại lâu để quấy khóc.
Yên Vũ thì rất sợ phải vào đây. Cô ấy không thích mùi máu và những gương mặt thống khổ. Yên Nhi thật ra cũng không mấy hứng thú với nơi đầy chết chóc này. Chẳng qua vì cô nghĩ đến bọn trẻ. Sau đó, nhận ra chúng cũng nhanh chóng được đưa đi đầu thai, Yên Nhi lại dây dưa muốn vào phòng Tuyên…thăm hỏi. Nhưng nhớ lại vẻ mặt giận dữ của anh, trái tim yếu ớt của cô lại dâng lên cảm giác khϊếp sợ.
Nhi đã đi qua đi lại trước cửa không biết bao nhiêu lần nhưng mãi vẫn chưa cách nào tìm ra đủ dũng khí. Lão Hùng kia lại liên tục dõi mắt quan sát một cách đầy hiểu biết khiến tay chân cô càng luống cuống.
- Vương phi muốn tìm Tiểu Vương Gia?
- Hả? À không…không có…
- Nếu có việc gì, mời Vương phi cứ tự nhiên mở cửa.
- Cảm ơn ông. Tôi biết rồi.
Hai chữ “vương phi” làm Yên Nhi rợn tóc gáy.
Nếu bây giờ vào đó, Tuyên lại chưa hết giận, số phận cô không phải rất thê thảm sao? Chi bằng cứ kiên nhẫn chờ đợi. Tính anh dễ nổi nóng nhưng hình như cũng rất mau nguôi ngoai. Mấy lần “phạm lỗi” trước đây, Yên Nhi chẳng cần nói lời nào, tự Tuyên cũng tìm cách bắt chuyện với cô trước.
Vì lần này là lỗi của cô nên chỉ cần anh chịu xuất hiện, Yên Nhi hứa sẽ cư xử phải phép hơn trước.
- Chị nghĩ gì mà thẫn thờ vậy? – Yên Vũ sau một hồi dạo chơi ở hồ Long Tĩnh đã quay trở lại.
Nhìn thấy chị gái ngồi thất thần trên ghế, cô biết ngay đều tại anh chàng tên Sử Thần Tuyên chứ chẳng phải ai khác. Vấn đề giữa hai người họ, Yên Nhi sáng này đã kể với cô rồi.
Đành rằng người có lỗi là chị cô nhưng Tuyên cũng không cần phản ứng gay gắt như vậy. Dù sao Yên Nhi vẫn chưa làm nên điều gì sai trái. Chị ấy đương nhiên có quyền hoài nghi, có quyền tìm cách thoát khỏi nghịch cảnh.
Sự tổn thương của Tuyên có lẽ bắt nguồn từ việc anh đã dành quá nhiều tình cảm cho chị củaYên Vũ. Khi lòng tin và tình yêu bị phản bội sẽ khiến người ta vô cùng đau đớn. Yên Nhi cũng vì có tình cảm với Thần Tuyên nên mới không đành lòng tố cáo. Vì quan tâm đến cảm nhận của anh nên chị ấy giờ đây mới khổ sở.
- Nếu cảm thấy có lỗi thì chị vào đó nói với ảnh vài câu đi.
- Không đi. – Yên Nhi vừa nghe xong đã lắc đầu nguầy nguậy.
Người chị này đôi lúc cứ như một đứa trẻ. Yên Vũ nhiều phen đã phải vừa dỗ dành, vừa cười ra nước mắt.
- Nếu không đi thì đừng buồn nữa.
- Chị không có buồn.
- Nếu không buồn thì ra ngoài chơi với em đi.
- Không có hứng.
- Vậy thì chị nghĩ đến điều gì phấn khởi hơn đi. – Yên Vũ lại khéo léo đề nghị - Sáng ngày mai gặp lại ba mẹ rồi. Chị đã nghĩ ra sẽ nói chuyện gì với họ chưa?
- Em không muốn đi cùng chị sao? – Yên Nhi bất ngờ hỏi ngược khiến cô lúng túng.
- Anh Thần Tuyên đã nói chỉ có thể đưa một người đi.
- Giả sử chị nhường lại thì em có về không?
- Chị !
Trở về đó lúc này chỉ khiến trái tim cô như xát muối.
Yên Vũ khó khăn lắm mới có thể dứt tình xuống tận đây. Nay nếu lại nhìn thấy những giọt nước mắt của mẹ hoặc vẻ mặt tiều tụy của ba, cô sợ bản thân sẽ không tìm ra dũng khí để bỏ đi lần nữa. Thà rằng cứ đợi thêm ít năm, cả gia đình sẽ sớm được đoàn tụ.
Yên Nhi đau lòng quan sát gương mặt phân vân của em. Nếu ngày trước, cô không đem năm chiếc vòng giao lại cho nó thì liệu bây giờ Yên Vũ có lụy vì tình thế này? Ba mẹ cô nếu biết được sự thật chắc sẽ đau lòng đến chết mất.
- Anh Young Min nói khi nào đến? – Yên Nhi tìm cách nén nỗi buồn vào đáy lòng.
- Chắc nay mai thôi. Ảnh bảo sẽ tranh thủ đến đón em sớm nhất có thể. - Đề tài mới vừa được mở ra, nét ủ dột trên mặt Yên Vũ đã lập tức biến mất.- Sau đó, tụi em sẽ tổ chức lễ cưới.
- Nhanh như vậy sao?
Thông tin này làm Yên Nhi choáng váng. Cô cứ tưởng ít nhất cũng phải vài tháng nữa.
- Anh Young Min nói đám cưới ở Trung giới rất thú vị. Khách mời có thể đến từ khắp nơi trên thế giới. – Đứa em gái chân thành nắm lấy tay cô – Chị à, đến lúc đó, chị nhớ tham dự nhé.
- Ừ. – Yên Nhi cười gượng – Chị sẽ đến.
Con bé có lẽ đã quên sự yêu mến của cô dành cho người đàn ông sắp trở thành chồng nó. Dù biết mình đã tự tay hủy đi cơ hội của bản thân, nhưng Yên Nhi vẫn không hề hối hận. Một mình cô có thể vượt qua nỗi buồn này nhưng Yên Vũ thì có thể chết vì nó. Nếu người kết hôn với anh ấy không phải con bé mà là Yên Nhi, nó có lẽ còn phải gánh chịu cảm giác đau khổ nhiều hơn cả chính cô lúc này.
- Anh ấy nói tiếng Việt à? – Giọng Nhi có vẻ bâng quơ.
- Dạ…Tuy còn hơi ngọng nhưng vẫn hiểu được.
- Thế còn em? Em đã biết chút tiếng Hàn nào chưa?
Young Min cai quản Trung giới Hàn Quốc, vợ anh ta nếu không biết nói tiếng Hàn thì còn ra thể thống gì?
- Ảnh nói em không cần bận tâm.- Yên Vũ xấu hổ cúi đầu – Anh Young Min bảo mình cố gắng học tiếng Việt cũng vì lý do này. Anh ấy nói… em chỉ cần giao tiếp với mình ảnh.
Lặng người nhìn em gái trong mấy giây, Yên Nhi mới hiểu được điều đang khiến con bé hạnh phúc. Không phải cô đang ganh tị với sự cưng chiều mà Young Min dành cho Yên Vũ mà là…
Trung giới đông người và phức tạp như vậy, Yên Nhi chỉ mới ở mấy ngày đã chứng kiến bao nhiêu việc kỳ lạ. Nếu em của cô cứ như một con búp bê, chỉ biết yêu và được yêu thì không chỉ dễ làm Young Min cảm thấy chán mà còn bị người khác thao túng. Hơn nữa, việc không thể giao tiếp với những người xung quanh sẽ khiến cuộc sống nhanh chóng trở thành vô vị, như con chim kiểng bị nhốt trong l*иg sắt.
- Dù sao…chị cũng muốn em dành thời gian để học hỏi…
- Em biết rồi. Chị đừng lo quá. Không tốt cho sức khỏe. – Yên Vũ lại dùng những lời lẽ đường mật để cắt đứt sự lo lắng của Nhi – Chỉ cần sau khi em lấy chồng, thỉnh thoảng chị ghé thăm là em sẽ thấy vô cùng hạnh phúc.
Ghé thăm? Con bé còn muốn cô phải nhìn thấy nó và anh ấy hạnh phúc sống bên nhau thế nào ư? Yên Nhi vừa nghĩ đến đã phải cười khổ. Yên Vũ tuy rất tinh ý trong chuyện tình cảm nhưng cách con bé nhìn đời lại vô cùng đơn giản và hời hợt. Vì Nhi là chị nó nên chẳng bao giờ nỡ hờn giận. Chỉ sợ vào chỗ xa lạ, cá tính này của sẽ làm mít lòng người trên kẻ dưới.
- Chị, sao chị cứ thở dài thườn thượt như vậy?
- Vì chị lo cho em. – Yên Nhi chậm rãi nắm lấy tay cô – Sau này, cái gì không biết, tốt nhất là đừng mở miệng. Ở đây còn nhiều điều chị em ta không hiểu rõ. Chị chỉ sợ em vô tình gây ra tai họa gì đó…
Nói đâu xa, bản thân cô lần trước chỉ vì mái tóc dài mà khiến Thần Tuyên phải đổ máu.
- Đã nói là đừng lo nữa mà. – Yên Vũ tinh nghịch đưa tay xoa xoa cái trán đang nhăn lại của Yên Nhi – Anh Young Min nhất định sẽ chăm sóc và yêu thương em y như…chồng của chị.
- Anh ta vẫn chưa phải là chồng chị.
- Nhưng mọi người nhìn vào đều nói như thế.
- Họ nói thế nào là quyền của họ.
Ối trời ơi, chị của cô lại bộc lộ tính khí trẻ con nữa rồi.
Mẹ Yên Vũ từng nói, hai chị em cô nếu bù qua sớt lại sẽ là một đứa con gái khôn ngoan, biết chừng mực. Lúc còn nhỏ, cô vẫn chưa hiểu được. Nhưng càng lớn, lời nhận xét kia càng trở nên đúng thực. Yên Vũ và Yên Nhi tuy giống nhau nhưng tính khí lại phát triển theo hai hướng khác biệt. Trong khi cô mỗi lúc một năng động, nói nhiều thì chị Yên Nhi lại ngày càng trầm tính. Trong khi Yên Vũ rất “am hiểu” về tình yêu thì chị cô lại mù tịt. Đổi lại lòng bao dung của Yên Nhi mà Yên Vũ chẳng bao giờ có được.
- Chị, em cảm thấy anh Thần Tuyên đối với chị rất tốt.
- Không nhất thiết phải yêu tất cả những ai tốt với mình.
- Nhưng hai người trên danh nghĩa đã là vợ chồng. Sao chị không thử tìm cách chấp nhận anh ấy?
Chấp nhận ư? Yên Nhi chẳng qua chưa dám thừa nhận.
Trong lòng cô vẫn đang vương vấn tình cảm dành cho Young Min. Từ xưa đến nay, cô đã mơ bao nhiêu câu chuyện tình lãng mạn chứ đâu phải kiểu bắt cóc bỏ dĩa thế này. Nghĩ lại thời thanh xuân chưa kịp vùng vẫy, chưa kịp tận hưởng cảm giác được người ta theo đuổi đã phải về làm vợ người đàn ông khó chịu ngoài kia, trong lòng Yên Nhi lại cảm thấy tiếc nuối.
Và cũng vì tiếc nuối mà cô luôn ra sức phủ nhận, luôn không muốn cho Tuyên một cơ hội để tiếp cận trái tim mình