Lúc Thần Tuyên quay về phòng đã thấy Yên Nhi ngồi ngủ ngay trên sàn nhà.
Cô ấy trước giờ luôn như vậy. Mỗi lần bị chấn động đều khóc tới khi ngất đi mới thôi, khóc đến xương cốt đều muốn chảy ra thành nước.
Cẩn thận luồn tay qua khuỷu chân và cổ Yên Nhi, Tuyên chỉ dùng một chút sức lực đã nhấc được cô lên khỏi mặt đất. Sau khi đặt Nhi nằm ngay ngắn xuống giường, anh mới thở dài rồi lẳng lặng quay bước.
- Tiểu Vương Gia – Lão Hùng cúi người, kính cẩn dâng lên một lá thư – Cửu Vương Gia sai người mang tới.
Chuyện gì mà phải gửi thư trịnh trọng thế này? Từ chỗ anh ta muốn qua đây chẳng phải chỉ cách một cánh cửa hay sao?
- Được rồi! – Tuyên nhận lấy lá thư rồi gật đầu ra hiệu – Ông có thể ra ngoài.
- Dạ. - Viên quan già lại chậm rãi quay bước.
Thần Tuyên thấy hiếu kỳ nên vội vàng mở thư ra đọc.
Nội dung lá thư thật khiến người ta phát sốt.
Anh của Tuyên cũng nhớ là mình đã cưới ba người vợ rồi sao? Cô gái nào ngu ngốc lại đi chấp nhận cảnh chồng chung với người khác thế này? Hay là anh ấy đã giấu nhẹm chuyện “thành gia lập thất” của mình với người ta rồi?
Muốn anh khi không chứa chấp một cô gái mà chẳng cần hỏi qua ý kiến của Tuyên trước. Trong mắt anh ấy, anh hình như vẫn là đứa em út không biết chuyện, dễ dàng để mọi người sai bảo.
Nghĩ đến những bà vợ thích se sua và hay đố kỵ của các anh, Thần Tuyên lại lắc đầu cười khổ. Yên Nhi của anh không chỉ hơn hẳn họ về dung mạo mà tính tình còn đoan trang, hiền thục. Suy nghĩ đôi khi khó hiểu nhưng cũng khá sâu sắc. Nói chung là khiến Tuyên vừa ý ở rất nhiều điểm.
Đợi khi cô thức dậy, anh sẽ đem chuyện này ra hỏi ý bà xã. Yên Nhi dù sao cũng là chủ nhân của nơi này. Chỉ cần cô thấy bất tiện thì dù có là ba hạ lệnh, Tuyên cũng nhất quyết cự tuyệt.
Yên Nhi ngủ xong một giấc, lúc thức dậy cũng không nhớ rõ những việc đã xảy ra. Kí ức chỉ mơ hồ nhắc nhở cô về những cử chỉ quá đỗi tùy tiện của người sắp trở thành chồng cô mãi mãi.Thân thể thì mệt nhừ vì chưa được nạp năng lượng. Nhi chậm rãi đưa mắt về phía những bông hoa để trên bàn.
Cô muốn thử lần nữa.
Cầm lấy bông hoa màu trắng như tuyết, Yên Nhi từ tốn đưa lên mũi rồi hít thật sâu. Khi hai mắt cô bắt đầu khép lại cũng là lúc cảm xúc bị Thần Tuyên ôm trong tay hiện về.
Sự ấm áp nơi lòng bàn tay, hơi thở nóng hổi của anh… và cả vòm ngực to lớn đều được tái hiện khiến Yên Nhi xấu hổ. Việc hô hấp cũng tự nhiên trở nên gấp gáp.
Nhưng chính lúc ấy, cảm giác sảng khoái đã bắt đầu theo đường mũi chạy đi khắp cơ thể. Mang đến sự khoan khoái kỳ lạ. Thứ gì đó vừa nhẹ nhàng vừa thanh khiết đang lần lượt xoa dịu từng tế bào trên người cô, chậm rãi xua tan cảm giác mệt mỏi.
Yên Nhi bắt đầu cảm thấy bản thân giống như một như một cái máy đang được đổ đầy năng lượng. Tinh thần chỉ trong chớp mắt đã trở nên tỉnh táo. Đây đúng là loài hoa kì diệu.
Cô còn đang từng bước lấy lại sự bình tĩnh thì bỗng nghe có tiếng gõ cửa.
- Em gái, chị vào được không? – Giọng nói ngọt ngào vang lên làm Nhi ngơ ngẩn.
Ai lại gọi Yên Nhi là “em” êm ái thế kia? Ở chỗ này mà cô cũng có người quen sao?
Nhưng chẳng đợi Yên Nhi kịp trả lời, người ngoài cửa đã tùy tiện đẩy vào. Hiện ra trước mắt cô là dáng người mảnh khảnh được bao bọc trong chiếc sườn xám bó sát. Sắc đỏ từ những bông hoa trên bộ đồ bắt mắt này càng khiến thân hình Nguyệt Hoa thêm bốc lửa. Đôi chân mang guốc cao nhanh chóng bước những bước thật uyển chuyển đến bên cạnh Yên Nhi, ngồi xuống.
- Em à, lần trước đến đây, vì nhất thời phấn khích nên bọn chị làm em khϊếp sợ. Em đừng trách bọn chị nha.
Miệng mồm Nguyệt Hoa liên tục buông ra những lời lẽ ngon ngọt, tay không quên vuốt ve chiếc áo trên người Yên Nhi như thầm đánh giá. Đã ở đây gần hai ngày mà vẫn chưa đến chào hỏi ai, Thần Tuyên đối với cô gái này xem ra rất chiều chuộng.
Hai con mắt kẻ sơn nước khẽ lay động rồi tiếp tục quan sát mái tóc dài thẳng đuột của Yên Nhi. Trong lòng ngay lập tức liền dâng lên chút đố kỵ.
Ngày ấy, Nguyệt Hoa cũng từng có một suối tóc đẹp. Nhưng sau khi kết hôn liền bị ba chồng bắt cắt bỏ. Phụ nữ đã lập gia đình ở Trung giới đều phải để tóc ngắn.
- Mái tóc này mà cắt đi, kể cũng tiếc nhỉ? – Cô nghĩ ngợi một hồi bỗng đâm hả dạ. Sắp có người phải trải qua cảm giác tiếc nuối giống như mình lúc xưa – Hay để chị giúp em làm một kiểu thật đẹp?
- Tại sao lại muốn cắt tóc tôi? – Yên Nhi vừa nghe tới đã lập tức lùi ra xa, tay vội vàng ôm lấy mái tóc mà bản thân cô cũng rất trân trọng.
- Chẳng lẽ Thần Tuyên vẫn chưa nói cho em biết? – Nhi càng lùi thì Nguyệt Hoa sẽ càng tiến – Chậm nhất là ba ngày, mái tóc dài của em sẽ phải bị cắt bỏ.
- Nhưng tôi không đồng ý.
- Điều đó chẳng có ý nghĩa gì cả. Em đã trở thành vợ của Thập Tam Đệ thì đương nhiên phải…
- Tôi không phải vợ anh ta. – Câu nói vuột ra khỏi miệng Yên Nhi như một phản xạ.
- Em vừa nói mình không phải là vợ của Sử Thần Tuyên?
- Tôi…
Cái nhìn đắc thắng của Nguyệt Hoa làm cô thấy sợ.
Yên Nhi có linh cảm bản thân đã vô tình phạm phải một sai lầm rất to lớn.
- Em gái – Nguyệt Hoa nhanh chóng lấy lại vẻ mặt tươi cười, nhưng trong mắt vẫn đầy tia nguy hiểm – Phải chăng em vừa bảo mình và Thập Tam Vương Gia vẫn chưa xảy ra cái chuyện…?
- Chị không nên hỏi những câu này. – Cô sợ hãi vội rút tay mình ra khỏi sự vuốt ve khó chịu –Đây là chuyện riêng của chúng tôi.
- Cô bé ngốc nghếch này – Nguyệt Hoa nhếch môi, dùng tay trỏ vào giữa trán Yên Nhi – Chị hỏi thế cũng là muốn tốt cho em. Nếu giữa hai người chỉ là hữu danh vô thực, em vẫn có khả năng bị trả lại hạ giới.
Trả lại hạ giới?
Ý cô ta là Yên Nhi còn có thể về nhà?
- Những lời chị nói là thật ư?...Không phải gạt tôi chứ?
- Đương nhiên – Người con gái khẽ lắc lư mái đầu – Nghe bảo em trước đây là một con người. Vậy nên mới càng phải cẩn thận. Trừ khi…điều em muốn không phải là ở lại làm vợ của Sử Thần Tuyên…