Vẫn không ai nói gì. Hay nói khác đi là họ thấy mình không có tư cách để mở miệng.
Từng giọt nước nóng hổi đang trào khỏi khóe mắt Huy, rơi xuống vạt áo. Gương mặt anh hốc hác và lưu lại nhiều vết phỏng. Bờ môi run run thì phủ đầy những vết rạn nứt. Tuyết Vinh cứ như kẻ mất hồn, hết nghiêng đầu lại mở to mắt nhìn ngắm gương mặt đối diện. Bàn tay cô tự giác buông rơi chiếc kính để vươn tới trước ngực anh, chạm nhẹ.
Những ngón tay nhanh chóng chuyển lên vai rồi theo đường cánh tay tuột xuống. Tuyết Vinh hết vuốt ve lại tự lẩm bẩm điều gì đó mà chỉ mình cô mới hiểu. Vinh chậm rãi mở hột nút nơi cổ tay người đàn ông rồi đẩy nó lên cao, để lộ ra vùng da nhăn nheo vì vụ nổ. Sau khi nhìn chúng chăm chăm suốt nhiều phút, người phụ nữ ấy lại tiếp tục quay sang cởi bỏ những chiếc nút trước ngực. Ánh mắt cô dán chặt vào từng vùng da khác màu và lồi lõm trên người Huy với thái độ chăm chú cùng trân trọng như người ta đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật.
Mái đầu anh sau một hồi nỗ lực, cuối cùng cũng có thể cúi gần về phía Tuyết Vinh. Vầng trán ướt mồ hôi nhấp nhô lên xuống, khẽ chạm vào tóc cô từng đợt. Gương mặt nhăn nheo không ngừng bật ra những tiếng thổn thức đầy bất lực. Nước mắt cũng liên tục rơi xuống người Vinh lã chã.
Như bắt được nhịp cảm xúc, cô lúc này mới từ tốn ngẩng đầu lên, run run thu lấy ánh mắt vui mừng đến đau đớn từ Cảnh Huy. Hơi thở ngắt quãng chậm rãi đan vào nhau khi Tuyết Vinh hơi rướn người, đem trán mình chạm vào trán Huy rồi an tâm nhắm lại hai mắt. Cô muốn thận trọng cảm nhận sự tồn tại của anh, muốn cùng người yêu hít thở chung một bầu không khí.
Sau nhiều phút đồng hồ ngồi nín lặng, Tuyết Vinh lại bất giác mỉm cười. Nụ cười làm giọt lệ đang đọng trên hàng mi có dịp rơi xuống. Cô mê mẩn đem mặt mình áp sát vào ngực Huy rồi cọ đầu qua lại. Từng biểu hiện trên nét mặt đều biểu hiện sự thỏa mãn và hài lòng. Như thể đây là một lẽ đương nhiên, là sự thật không ai có thể chối bỏ.
Nhận thấy bàn tay đặt trên ghế tiếp tục run rẩy tìm cách cử động, Vinh không cần nghĩ ngợi đã nhẹ nhàng cầm nó đặt lên vai mình, âu yếm quấn quanh cơ thể. Đây là vòng ôm mà người phụ nữ này đã bao năm mong nhớ. Tuy rằng nó không thật giống với những gì diễn ra trong giấc mơ nhưng cũng đủ làm Tuyết Vinh vui sướиɠ đến phát khóc.
Mọi việc diễn ra hoàn toàn trái với sự tưởng tượng của Tuyên. Cuộc hội ngộ không hề có những cái ôm vồ vã hay lời lẽ thương nhớ, không có tiếng khóc òa hay những câu trách móc…Họ chỉ đơn giản tựa vào nhau như những gì đã làm để duy trì mạng sống. Tình cảm sâu lắng làm trái tim đầy thương tổn của anh cũng thầm mỉm cười ngọt ngào.
- Em đặt tên con là Cảnh Tư…. – Tuyết Vinh bất ngờ thỏ thẻ trước ngực chồng - …Chữ “Tư” trong từ “Tương Tư”, có nghĩ là thương nhớ…
- …
- Cảnh Huy bị hôn mê khá lâu nên tạm thời không thể nói năng hay hoạt động được – Tuyên nhẹ nhàng trấn an vẻ mặt lo lắng của cô khi chỉ nhận được sự im lặng – Nếu được sống trong sự quan tâm, chăm sóc của gia đình…Anh tin sẽ có thể sớm hồi phục…
Trước khi đến đây, giữa anh và người đàn ông này đã có một cuộc thảo luận nhỏ. Bằng những cử chỉ hết sức đơn giản, Cảnh Huy đã truyền đạt được ý muốn của mình và Tuyên cũng nhận lời sẽ giúp đỡ.
Ngày hôm đó, khi Hồng Phương cho người tìm đến căn mật thất do Tuyên chỉ điểm, quả thật đã phát hiện bạn thân mình đang nằm hôn mê trên giường. Bác sĩ nói Cảnh Huy có thể sẽ tỉnh dậy hoặc mãi mãi nằm bất động như vậy. Vì không muốn Tuyết Vinh phải tiếp tục chịu khổ vì người bạn bất hạnh nên Phương đã bí mật đem Cảnh Huy giấu ở một nơi khác. Sau đó, anh trở về và nói với cô rằng không tìm ra tung tích cậu ta với ý nghĩ thời gian sẽ khiến hình ảnh Huy bị xóa mờ theo năm tháng. Nhưng chỉ có bản thân Phương và ông trời biết rõ hành động ấy có bao nhiêu phần thật sự vì Tuyết Vinh và bao nhiêu phần là vì lợi ích của anh ta.
Suốt bốn năm ròng rã, Hồng Phương một mặt ở bên cạnh vợ của bạn mình, hết lòng quan tâm, săn sóc. Mặt khác vẫn dùng tiền để lo cho Huy các điều kiện chữa trị. Bản thân anh cũng không biết mình đang nghĩ gì.Tại sao lại đi làm một việc hại người hại ta như vậy. Nhưng Phương thật sự không thể bỏ mặc Cảnh Huy, càng không thể buông tay với Tuyết Vinh được.
Mỗi lần ngồi bên giường, nhìn thấy gương mặt cậu ta nhăn nhíu như đang cố thoát khỏi trạng thái toàn thân bất toại là anh lại ớn lạnh. Những dòng nước mắt trong suốt của Huy khi nghe đọc từng trang thư đầy nhung nhớ của Tuyết Vinh càng khiến Phương ray rứt.
Chàng thanh tra lúc nào cũng có cảm giác thứ tinh thần ẩn bên trong cơ thể bất động ấy đang tìm cácch sức thoát ra. Anh biết Cảnh Huy đang khao khát sự sống từng giây từng phút. Hai bàn tay thỉnh thoảng nắm chặt của anh đã nhiều lần làm Hồng Phương giật thót. Nhưng bên cạnh đó, sự thu hút từ Tuyết Vinh cũng khiến Phương không cách nào dứt ra được. Cô càng lạnh lùng tạo khoảng cách thì lực hấp dẫn đối với anh lại càng lớn. Không ít lần Phương khốn khổ với ý nghĩ, nếu có ngày Cảnh Huy bất ngờ tỉnh dậy, liệu mình còn giải pháp nào ngoài rút lui vô điều kiện?
Có lẽ vì hiểu được điều này nên Cảnh Huy sẵn sàng bao dung tất cả. Anh muốn Tuyên giữ bí mật sự mất tích của mình và thay vào đó một nguyên nhân khác. Việc dựng ra tên tay chân nào đó của Phạm Sỹ Nguyên may mắn tẩu thoát đối với Tuyên cũng không mấy khó nhọc. Nhưng điều quan trọng là anh muốn tôn trọng quyết định của Cảnh Huy, một quyết định mà theo Tuyên là vô cùng cao cả. Có điều, các ông anh của anh lại không nghĩ như vậy, đặc biệt là người anh lớn.
Không muốn làm phiền đôi vợ chồng đang đắm chìm trong hạnh phúc sum họp, anh Cả chẳng biết từ lúc nào lẳng lặng đi đến trước mặt Hồng Phương.
- Hãy liệu mà sống nửa đời còn lại thật tử tế - Từng lời của anh chỉ như những tiếng gầm nhỏ - Vì nếu không…chúng ta nhất định sẽ gặp lại nhau dưới địa ngục.
Hồng Phương gần như thất kinh khi nghe thấy lời hăm dọa ấy. Anh không biết những người đàn ông này là ai, tại sao lại biết chỗ đưa Cảnh Huy đến. Phương càng không hiểu họ có ý gì khi cố tình nhấn mạnh hai chữ “địa ngục” hay liên tục gọi Yên Nhi bằng một cái tên lạ. Và một điều kinh ngạc đến sợ hãi là tại sao những người này chẳng hề có ý định đem việc xấu của anh ra nói rõ…
Không lẽ…?!?!?!?
Ánh mắt tội lỗi lập tức chuyển về phía Huy nhưng chẳng được anh để ý. Dưới ánh hoàng hôn đỏ rực dường như chỉ còn lại hình ảnh người đàn ông ngồi xe lăn đang được vợ mình thiết tha giữ chặt lấy. Trải qua bốn năm ròng vật vã cùng thần chết, Cảnh Huy cuối cùng cũng thành công trở về với cuộc sống. Người phụ nữ anh yêu không chỉ thủy chung chờ đợi mà còn chuẩn bị cho Huy một gia đình tưởng trong mơ mới có. Cô hầu như chẳng cần để ý việc hình dáng anh đã thay đổi thế nào, có đi đứng nói cười như những người khác hay không. Điều duy nhất Tuyết Vinh biết là Cảnh Huy vẫn còn sống và đang ở bên cô…
- Em biết anh sẽ không bỏ cuộc… - Từng giọt nước mắt chậm rãi thấm vào ngực Huy - …Em biết anh nhất định thực hiện đúng lời hứa…
Gió đêm nhè nhẹ nổi lên như muốn thay họ cuốn đi mọi đau khổ…
- Hai anh vẫn chắc là mình ổn chứ? – Tuyên yếu ớt để anh Cả cõng trên vai, môi nở nụ cười nhợt nhạt
- Em yên tâm, chỗ này của anh… - Young Min thoải mái vỗ mấy cái trước ngực - …Ngoài cảm giác tưng tức thì chẳng còn thấy gì nữa…
- Em nên giữ sức. – Người anh lớn thì có phần lo lắng – Đừng nghĩ thay bọn anh nữa.
- Có lẽ lần này được ba hậu thuẫn nên ba chúng ta không mấy thương tổn. – Young Min thong thả cho hai tay vào túi – Anh nghĩ em nên thay đổi cách nhìn đối với ông ấy… Kỳ thật, ba cũng là người rất tình cảm…
- Em biết rồi.
Sự chấp thuận nhanh chóng của Tuyên khiến hai người anh của anh đều sững người một lúc. Họ đương nhiên biết cậu em mình đang cố che giấu điều gì đó nhưng lại không đoán ra đó là gì. Hơn nữa, tính khí ương bướng của Tuyên một khi đã cương quyết làm gì thì đến cả ba cũng không giáo huấn được. Bậc làm anh như các anh chỉ biết cầu mong, mong đứa em thông minh nhưng ngang ngạnh này sẽ biết thương bản thân mình hơn một chút.
- Để em xuống cạnh ba. – Tuyên khẽ thì thầm vào tai anh Cả.
Người anh lớn nhanh chóng gật đầu rồi cẩn thận đỡ anh ngồi xuống giường.
- Con muốn được ôm Yên Thứ. – Tuyên dường như chẳng còn bao nhiêu sức lực.
Lão Trung Vương tiếp tục gật đầu trước khi bồng đứa cháu nội để vào lòng anh.
Thỏa mãn ôm lấy con gái, trên mặt Tuyên đang ngập tràn cảm giác hạnh phúc.
Chữ “Thứ” trong tên của con gái anh phải chăng chỉ đơn giản làYên Nhi đang muốn được tha thứ? Hay nó còn thầm nhắn nhủ Tuyên không cần phải tự trách? Cô thấy có lỗi vì đã làm ảnh hưởng đến tương lai của con bé, khiến nó phải cùng mình trải qua những năm dài buồn bã nơi địa ngục. Hay lo sợ Thần Tuyên sẽ vì mặc cảm tội lỗi mà sống không yên ổn?
“Yên Nhi, em cũng thật biết lo xa”, anh tê tái cười thầm, “bản thân anh còn không nhớ hết những tội mình phạm phải”. “Lúc đầu là cưỡng ép người mình yêu, sau đó đổ oan cho anh Chín…”. “Không chỉ mắc lừa Yên Vũ mà còn vô tình đẩy em vào địa ngục…”. “Bây giờ, con gái chúng ta cũng vì anh mà trúng độc, không có cách cứu chữa”. “…Anh thậm chí còn phát hiện, suốt hai mươi mấy năm qua đã trách lầm ba, tự biến mình thành một đứa con bất hiếu”. “Bản thân hết tự hủy hoại hạnh phúc lại quay sang tàn phá gia đình em gái em, khiến Yên Vũ phải đau khổ rời khỏi nhà…” . “Phải tồn tại cùng ngần ấy chuyện làm anh rất mệt mỏi…mệt mỏi lắm…em biết không?”.
- Xin lỗi ba... - Tuyên lặng lẽ tựa đầu vào vai Lão Trung Vương, rơi nước mắt -…Con biết mình sai rồi.
- Tuyên…
- Con giận ba hại chết mẹ và nghĩ rằng sự tồn tại của mình không được ai mong đợi…
- Thật ngu ngốc.- Ông già đau khổ nắm chặt vai anh - Ba chưa từng ghét bỏ con…chưa bao giờ cả…
- Nếu như mẹ còn sống…con biết bà sẽ tha thứ cho ba…
- Thật…thật chứ?
- Thật.. – Tuyên nhếch miệng mỉm cười – Vì bản thân con cũng mong nhận được điều đó.
Bàn tay gân guốc đặt trên vai anh bất ngờ siết chặt. Nơi nào đó trong yết hầu vừa bật ra tiếng nấc.
- Sử Thần Tuyên, rốt cuộc em đang âm mưu điều gì thế? – Anh Cả vẫn không thôi nhìn anh bằng ánh mắt lo ngại.
Nhưng Tuyên không có thời gian để giải thích. Thời khắc để anh hành động sắp đến rồi.
- Anh Young Min,… - Tuyên chậm rãi đưa một tay về phía anh Chín – …Có thể hứa với em một việc hay không?
- Là việc gì? Em cứ nói! – Young Min không ngần ngại đáp.
- Hãy đi tìm Yên Vũ và chăm sóc tốt cho cô ấy.
- …?!
Hai bàn tay từng chút đan vào nhau với cảm giác nóng ấm. Young Min hoàn toàn cảm nhận được thứ gì đó đang tìm cách chuyển động trong người em trai mình.
- Hãy hứa sẽ thay em chăm sóc Yên Thứ…
- Thần Tuyên!!!! – Anh ấy vội vàng kêu thét lên nhưng đã quá muộn.
- Hãy hứa sẽ không bao giờ nhắc lại với nó về sự tồn tại của em…Khi những tia sáng xanh le lói bắt đầu dịch khỏi người anh cũng là lúc một quả cầu lấp lánh từ tốn xuất hiện trước vẻ mặt ngơ ngác của mọi người. Anh Cả chực xông đến nhưng bị ba mình giữa lại. Gương mặt xúc động của ông đỏ bừng và ướt đẫm những dòng nước mắt. Hai bàn tay vẫn gắt gao ôm lấy đứa con trai đang từng chút lìa bỏ sự sống.
- Đừng để Yên Thứ biết nó có người ba tệ bạc như em, được không?
- Anh không thể… - Young Min gần như bật khóc – Tuyên, anh không thể…
Bàn tay đang nắm lấy anh càng lúc càng trở nên mềm hoặc như sắp tan rã. Thân ảnh Tuyên cứ mờ dần khi quả cầu xanh đang nhập vào cơ thể đứa trẻ nằm trong lòng.
- Hãy tha thứ cho anh… Yên Nhi…- Lời nỉ non cuối cùng khẽ vang lên rồi chìm vào khoảng không vô tận – Tha thứ cho anh…được không em?
Trong phòng chẳng mấy chốc chỉ còn lại những tiếng nấc cùng giọt nước mắt đau lòng…