Giờ ra chơi vừa đến, Tuyết Vinh đã thấy Cảnh Huy nhanh chân bước ra khỏi lớp.
Yên Nhi suốt hai tiếng đã khiến anh hồn xiêu phách lạc, thần trí như bị treo ngược lên ngọn cây. Huy phải nhanh nhanh đi rửa mặt, nhanh nhanh lấy lại tỉnh táo để vào lớp ra bài tập.Nhưng anh nào có ngờ phía sau nhanh như chớp đã xuất hiện “cái đuôi” xinh đẹp.
Tuyết Vinh không hề biết nơi mà Cảnh Huy định đến là chỗ nào. Chỉ đơn giản muốn có cơ hội cùng anh trò chuyện riêng một chút. Mãi đến khi hai chữ “WC” cùng hình ảnh một người đàn ông hiện ra trước mắt, cô mới đỏ mặt xoay người.
Đang bối rối đứng đợi Huy ngoài cửa thì hai cánh tay bỗng từ đâu chống vào tường, đem Tuyết Vinh nhốt ở giữa.
- Anh muốn gì? – Cô ngơ ngác nhìn chàng trai lạ mặt.
Anh ta đeo cặp kính vuông và có vầng trán rất rộng. Hàng lông mày rậm như hai lưỡi kiếm vắt ngang đôi mắt khiến người đối diện phải…khϊếp sợ. Con trai dưới hạ giới chẳng lẽ đều tự nhiên làm càng thế này? Hay anh ta cũng là một trong những người vẫn luôn trồng cây si với Yên Nhi nhỉ?
- Trưa nay, bạn sẽ là người đi dùng cơm với mình. – Người con trai ngỏ lời một cách trịch thượng - Lâu lâu cho cơ hội mở rộng tầm mắt.
- Mở rộng tầm mắt?
Hắn nghĩ mình đang ban ơn cho cô sao? Tuyết Vinh suýt chút nữa đã mở miệng mắng ột câu. Nhưng Cảnh Huy vừa bước ra đã lập thức thu hết mọi sự chú ý.
Anh cầm trên tay chiếc khăn nhỏ, chậm rãi lau đi những giọt nước trên mặt. Vừa nhìn thấy tư thế kì cục của đôi nam nữ trước cửa nhà vệ sinh, trong mắt đã không còn giữ được vẻ bình tĩnh mà lóe lên những tia khó chịu. Lẳng lặng ném cho Vinh một cái nhìn cáu kỉnh, Huy chỉ rảo bước đi qua mà không nói một lời.
- Ấy, Cảnh Huy… - Cô hấp tấp đẩy người con trai trước mắt ra, chân chạy theo dáng người cao dỏng – Anh chờ tôi chút…Cảnh Huy…
- Gọi anh là thầy. – Huy vừa nói vừa bước nhanh qua các dãy phòng học.
- À … - Tuyết Vinh xấu hổ gãi đầu – Phải rồi…thầy Huy…
Còn muốn giả bộ ngây thơ trước mặt anh ư? Sinh viên nữ trong trường, người nào lại chẳng thích thằng nhóc con nhà đại gia ấy. Cảnh Huy biết Yên Nhi để ý cậu ta từ lâu rồi. Nhưng tính cô nhút nhát, ăn mặc lại vô cùng giản dị nên tuy học cùng lớp nhưng Nhật Huỳnh chẳng bao giờ để ý.
Nếu không phải hôm nay Yên Nhi đột nhiên thay đổi tâm tính, diện váy đi học, đầu óc lại còn thông minh sáng sủa hơn thường ngày thì cậu nhóc kia đời nào để mắt nhòm ngó. Cô quá ngây thơ nên chẳng hiểu bọn con trai chỉ biết lợi dụng. Hôm nay hắn đến với Yên Nhi vì vẻ đẹp mới mẻ này, ngày mai cũng có thể vì vẻ đẹp mới mẻ của cô gái khác mà đá cô...mất dép.
Nghĩ đến chuyện người con gái trước mặt đang vui sướиɠ vì được Nhật Huỳnh lần đầu tiên bắt chuyện mà trong lòng Cảnh Huy cứ sôi lên ùng ục.
- Thầy, sao mặt thầy có vẻ không vui? – Tuyết Vinh hối hả chạy theo anh – Trong nhà vệ sinh có ai chọc thầy sao?
- Tự em không biết hay sao mà còn hỏi? – Huy bất giác đứng lại, đôi mắt sâu nhìn cô đăm đăm.
- Tôi làm sao biết được. Trong đó là nhà vệ sinh nam mà.
- Đã biết là nhà vệ sinh nam còn lảng vảng trước cửa? – Hai mắt anh bất ngờ nổi lửa – Em muốn tìm ai trong đó?
- Tôi đợi thầy.
- Đợi anh?
- Phải. Muốn hỏi thầy xem trưa hôm nay có rảnh đưa tôi tới con hẻm hôm trước không.
- Chỉ vậy thôi sao? - Cảnh Huy thật sự cảm thấy dở khóc dở cười.
- Chứ thầy nghĩ vì lí do gì?
Ra vẫn là cái chuyện đêm hôm ấy. Vậy mà anh còn tưởng…
Việc khẳng định Yên Nhi không phải đến tìm Nhật Huỳnh khiến Cảnh Huy rất vui. Nhưng lí do cô tìm anh lại chẳng làm Huy dễ chịu chút nào cả. Người bình thường gặp chuyện như vậy hẳn phải rất sợ hãi và không bao giờ muốn đặt chân đến nữa.
Đằng này Yên Nhi của anh lại khăng khăng đòi đến đó để tìm “manh mối”.Cảnh Huy nghĩ một hồi cũng không biết nên chấp nhận hay từ chối.
- Hôm trước, chính miệng thầy đã nói. – Nhận ra sự phân vân trên mặt anh, Tuyết Vinh liền chặn đường – Quân tử không nói hai lời nha.
Cái gì mà “Quân tử không nói hai lời”? Huy buộc phải bật cười vì cách dùng từ quá kiếm hiệp.
Anh đây là thầy giáo chứ chẳng phải quân tử.
- Nếu anh chở em đến đó thì sẽ có lợi gì?
- Tôi sẽ tìm được đường về nhà, như thế chẳng phải quá tốt sao?
Nhà em ở ngay đây chứ đâu mà phải tìm?
Tuy đau lòng vì câu trả lời vớ vẩn nhưng Huy vẫn bình tĩnh vặn lại:
- Em tìm được nhà nhưng anh có lợi ích gì?
- Cái đó…- Tuyết Vinh chợt mím môi suy nghĩ - …Tôi sẽ nói Thần Tuyên tìm thứ gì đó để báo đáp.
Lại là Thần Tuyên.
Yên Nhi lấy đâu ra cái tên này rồi gọi mãi như thế?
- Không cần – Cảnh Huy trả lời dứt khoát – Em chỉ cần hứa từ nay sẽ không riêng tư gặp mặt anh chàng tên Nhật Huỳnh đó nữa.
- Ai là Nhật Huỳnh? – Cô ngây ngô hỏi lại.
Chợt nhớ ra thần trí Yên Nhi đang bất định, Huy liền nhắc:
- Là người nói chuyện với em trước cửa nhà vệ sinh lúc nãy.
- À! – Tuyết Vinh lại gật đầu ra vẻ đã thông hiểu - Việc gì tôi phải “riêng tư gặp mặt” anh ta chứ?
- Vậy là em chấp nhận?
- Đương nhiên.
Bốn mắt nhìn nhau một lúc lâu thì Cảnh Huy đột ngột quay bước, hai tay theo thói quen luồn vào túi.
- Em khiến anh thấy mình thật nhỏ mọn.
Huy có nằm mơ cũng không ngờ mình lại có lúc dùng biện pháp này để ra điều kiện với một cô gái. Nhưng Nhật Huỳnh quả thật là thằng con trai ăn chơi hư hỏng. Yên Nhi ngây thơ rất dễ bị hắn lừa lọc. Chưa biết chừng còn bị dụ dỗ bắt đi đâu đó.
Gì chứ đầu óc mê phim truyện của cô bé này, Cảnh Huy thừa sức hiểu. Việc được một chàng trai mặt mày sáng sủa, gia cảnh bề thế theo đuổi là vô cùng hạnh phúc. Những lời hay lẽ phải dù có chảy vào tai bao nhiêu cũng lập tức theo tai còn lại ra ngoài.Chưa kể cô ấy còn đang hâm một anh chàng ca sĩ Hàn Quốc tên Young Min nào đó. Tuy không đến nỗi là fan cuồng nhưng cũng đủ làm Huy khó chịu…Đã vậy, anh cứ sử dụng biện pháp cứng rắn cho chắc ăn.
- Thầy Huy, thầy cũng phải giữ lời hứa đó nha – Tuyết Vinh ở phía sau gọi lớn – Ai nuốt lời sẽ là con chó cụp đuôi.
Chó cụp đuôi?
Huy suýt chút nữa đã bật cười thành tiếng.
- Đã rõ.
- Trưa mình đi nhé!
- OK.
Cả hành lang, sinh viên nam nữ cùng đưa mắt nhìn bọn họ.