- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Thà Làm Đãng Phụ
- Chương 2-1
Thà Làm Đãng Phụ
Chương 2-1
Chuyện Nam Triều Ninh Thiện công chúa gả cho Tể tướng trẻ tuổi tuấn mỹ Lận Viễn Ngạn,rất nhanh liền truyền khắp dân gian,ngày hai mươi tám tháng năm theo nông lịch,xưa nay nổi tiếng điêu ngoa phóng túng Ninh Thiện công chúa,rốt cục thành công tìm được nhà chồng.
Liền ngay cả đương sự Triệu Tinh Nhung cũng không dám tin,việc hôn nhân này lại có thể làm thần tốc như vậy,làm hại nàng đều không có chuẩn bị tốt,liền vội vội vàng vàng lập gia đình.
Công chúa gả cho Tể tướng đại nhân,nghi thức đương nhiên long trọng xa hoa.
Sáng sớm nàng liền bị vài thị nữ đánh thức,vừa tắm rửa vừa thay quần áo,hại nàng còn chưa ăn được ngụm điểm tâm nào đã bị mặc vào một bộ y phục đỏ thẫm,trên đầu cắm đầy phượng sai châu báu làm nàng suýt bị đè gãy cổ.
Thật vất vả mặc chỉnh tề,trên đầu trùm một cái khăn hồng,nàng được cung nữ nâng bước vào kiệu,tiếp theo là bái đường thành thân,một đống nghi thức lễ tiết phức tạp khiến cho nàng đầu choáng não trướng.
Nàng thực không hiểu,Lận Viễn Ngạn trước kia rõ ràng thực chán ghét Ninh Thiện công chúa,không biết nguyên nhân gì,cư nhiên nhanh như vậy liền đem nàng lấy vào cửa.
Bất quá,chỉ cần gả cho hắn,sau mười tháng,nhiệm vụ của nàng lần này có thể viên mãn hoàn thành,có thể đi đầu thai.
Bị tra tấn suốt một ngày,nghi thức hôn lễ cuối cùng cũng xong.
Triệu Tinh Nhung kéo thân mình mệt mỏi được an bài đến chủ phòng ngủ,mới phát hiện,Tể tướng phủ này xa hoa so với hoàng cung tuyệt đối không kém cỏi.
Bụng đói kêu vang Triệu Tinh Nhung vội vã kéo khăn hồng trùm đầu cùng đồ trang sức trói buộc ra,cầm ly rượu mơ trên bàn điểm tâm liền một người hăng hái ăn.
“Công chúa,rượu giao bôi này là để cùng Phò mã gia hai người cùng nhau dùng,người không thể vụиɠ ŧяộʍ uống hết.” Liên Nhi là thị nữ của hồi môn,vội vàng ngăn cản.Tuy rằng công chúa luôn miệng nói chính mình rơi xuống sông va vào đầu có chút mất trí nhớ,mà đối mặt công chúa thay đổi thật lớn như thế,nàng vẫn là có chút không thể thích ứng được.
“Nhưng là ta rất đói bụng,từ buổi sáng đến bây giờ,còn không có ăn một ngụm cơm,uống qua một ngụm nước.” Nói xong,nàng rót một ly rượu mơ thơm lừng đưa tới,“Liên Nhi ngươi cũng nếm thử,cái này thật sự là rất ngon.” “Nô,nô tỳ không dám.” Trời ơi! Công chúa nhà nàng đến tột cùng là làm sao vậy? Chẳng những tính tình đại biến,ngay cả tính cách cũng trở nên là lạ.
Triệu Tinh Nhung bất đắc dĩ nhìn trời liếc một cái xem thường,chịu không nổi bộ dáng luôn sợ sệt của Liên Nhi.
Ăn uống no đủ xong,cơn buồn ngủ dần dần đánh úp về phía mí mắt của nàng,cũng không để ý tới Liên Nhi một bên thầm thầm thì thì nói không đợi chú rể tới nhấc khăn trùm đầu là không hợp lễ nghĩa,trút bỏ lễ phục đỏ thẫm nặng nề trên người,kéo chăn ngả đầu tùy tiện ngủ.
Lận Viễn Ngạn tiễn khách xong trở lại trong phòng,nhìn thấy chính là tân hôn thê tử không hề có hình tượng ôm chăn thở phì phì ngủ.
Hắn đuổi nha hoàn hầu hạ hai bên,chậm rãi đi đến trước giường,nhìn thiên hạ đang ngủ say khẽ nhếch cánh môi hồng nhuận,lông mi thật dài nhẹ cong,cánh mũi còn phát ra hô hấp đều đều.
Từ trên cao nhìn xuống đánh giá nàng hồi lâu,bên môi lộ ra tươi cười lạnh lùng.
Đoàn Ninh Thiện,xem ra ngươi và ta lúc này,nhất định dây dưa không rõ.
Có lẽ lãnh ý trong mắt hắn quấy nhiễu thiên hạ trên giường,Triệu Tinh Nhung tự nhiên lại hung hăng rùng mình một cái.
Đột nhiên mở mắt nhập nhèm buồn ngủ,đầu óc hỗn loạn,trong khoảng thời gian ngắn,dường như đã quên mình đang ở nơi nào,ngây ngốc nhìn Lận Viễn Ngạn đang lạnh lùng đánh giá mình.
“Công chúa từng nói ta không dám lấy ngươi nhập phủ,nay được ta dùng tám đại kiệu nâng,cưới hỏi đàng hoàng vào cửa,có phải hay không thực vui vẻ?”
Hắn ngồi ở đầu giường,trên mặt lộ vẻ nhìn như tươi cười ôn hòa vô hại,nếu không phải đáy mắt lộ ra ánh sáng lạnh lẽo,Triệu Tinh Nhung thật đúng là sẽ chìm đắm trong ôn nhu của hắn.
“Tuy rằng ngươi là công chúa cao quý,nhưng nếu đã gả tiến Lận gia ta,từ nay về sau tự nhiên sẽ phải tuân theo quy củ trong Lận phủ,tam tòng tứ đức không cần nói phải tuân thủ,tính tình công chúa từ trước hết thảy phải thu hồi hết,còn có,không cho phép ở trong này làm xằng làm bậy,điêu ngoa tùy hứng,không có lệnh của ta nếu dám một mình ra phủ….” Thanh âm của hắn đột nhiên trở nên trầm thấp,“Thì ta sẽ lấy gia pháp trừng phạt ngươi.”
Nàng mặt ngốc không để ý tới hắn,hắn lạnh lùng đứng dậy,giống như ôn nhu vừa nãy chưa từng xuất hiện.
“Hy vọng công chúa ghi nhớ lời nói đêm nay của ta,nếu thật sự phạm vào quy củ để bị phạt,sẽ không muốn trách tội vi phu đối với ngươi thủ hạ không lưu tình.”
Dứt lời,Lận Viễn Ngạn phất tay áo xoay người rời đi.
Triệu Tinh Nhung như cũ có chút ngơ ngác,không rõ lắm vừa nãy đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì,trong lúc mơ mơ màng màng,cơn buồn ngủ lại đánh úp tới,nàng lại tiến vào hương vị ngọt ngào của mộng đẹp.
“Tiểu cô nương…..Tiểu cô nương……”
“Ngô…” Triệu Tinh Nhung đang ngủ say bị một trận tiếng gào đánh thức,trợn tròn mắt,mới phát hiện chính mình cư nhiên đứng ở một nơi sương trắng bao phủ.
Cơn buồn ngủ lập tức biến mất.“Nguyệt,Nguyệt lão?” Nàng rốt cục thấy rõ người gọi nàng là ai.Nguyệt lão vẫn như lần đầu tiên gặp mặt,vỗ về chòm râu bạc đối với nàng cười hắc hắc nói:“Tiểu cô nương,chúng ta lại gặp mặt.”
“Đúng vậy đúng vậy,tôi đang muốn nói cho ông biết,tôi đã hoàn thành nhiệm vụ,thành công gả cho cái tên nam nhân có bớt hoa mai trên vành tai kia,có phải hay không chỉ cần qua tiếp mười tháng là tôi có thể rời khỏi cái nơi quỉ quái này….Ách,ý tôi là,tôi có thể rời khỏi nơi này,một lần nữa đầu thai chuyển thế? Còn có,cháu gái của tôi,ông có giúp tôi an bài thích đáng không? Đúng rồi đúng rồi,chúng ta trước tiên là nói,tôi không cầu kiếp sau đại phú đại quý hoặc xinh đẹp mê người,nhưng nhất định làm cho tôi sinh ra trong một gia đình ấm áp có ba mẹ,còn có chính là….”
Triệu Tinh Nhung lằng nhà lằng nhằng nói không ngừng,Nguyệt lão lại đột nhiên đánh gãy lời nàng,“Tiểu cô nương,ngươi rốt cuộc có biết hay không thực sự nhiệm vụ lần này của ngươi là cái gì?”
“Ách,ông không phải nói tôi gả cho cái nam nhân họ Lận kia mười tháng sao?” “Di,ta lần trước không phải nói rõ với ngươi rồi sao? Ta muốn ngươi vì hắn mang thai 10 tháng,sinh hạ tiểu hài tử mới tính là hoàn thành nhiệm vụ.”
“Cái gì!? Sinh tiểu hài tử? Mang thai 10 tháng?” Triệu Tinh Nhung lập tức trợn tròn hai mắt.“Ông cái đồ Nguyệt lão này đầu có lầm hay không? Lần trước rõ ràng nói chỉ cần thành thân là coi như xong việc,tôi làm sao còn muốn giúp cái tên kia sinh đứa nhỏ? Ông cũng không biết hắn tính tình siêu thối rữa,nói chuyện lại khó nghe,tuy rằng bộ dạng coi như có thể chấp nhận,nhưng tôi làm sao có thể sẽ đối với loại người thối nát này sinh ra hảo cảm,còn thay hắn sinh đứa nhỏ? Tôi mặc kệ!”
Nguyệt lão vân vê râu,cười châm biếm đáp (cv là “ưu tai tiếu đáp” = ông í vừa vân vê chòm râu,vừa thảnh thơi “tặng kèm” thêm cười châm biếm),“Tóm lại,nếu ngươi không thể hoàn thành nhiệm vụ,như vậy cháu gái ngươi ở Canada ta cũng không quản,tiểu cô nương,tự ngươi đi mà trông nàng.” “Này,lão già ông hơi quá đáng rồi đấy,rõ ràng ông chính miệng nói chuyện không rõ ràng,hiện tại lại đến trách tôi,uy uy uy,ông chờ tôi một chút,tôi còn chưa nói xong,uy – -” Triệu Tinh Nhung mạnh mẽ mở hai mắt,thẳng tắp ngồi dậy.
Nhìn bốn phía một chút,sắc trời đã tỏ,lời Nguyệt lão dặn lại vang lên bên tai.
Sinh tiểu hài tử……Giúp Lận Viễn Ngạn,nam nhân nhân phẩm kém,tính tình hỏng,các phương diện đều rất kém cỏi kia,sinh tiểu hài tử…..
“Không – – ” Nàng ôm đầu hô một tiếng,lại làm Liên Nhi canh giữ ở ngoài cửa kinh ngạc tiến vào.
“Công chúa,người làm sao vậy?!”
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Thà Làm Đãng Phụ
- Chương 2-1