Bởi vì tiệc tối long trọng, đoàn người ngủ lại hoàng cung.
Sáng sớm hôm sau, Lận Viễn Ngạn mang theo công chúa bái biệt Hoàng Thượng cùng Thái tử, chuẩn bị hồi phủ. Trước khi đi, tránh không được Hoàng Thượng một phen dặn dò quan tâm, còn đối với công chúa ân cần dạy bảo, muốn nàng hảo hảo phụng dưỡng Phò mã.
Triệu Tinh Nhung không khỏi cảm khái, thân là nữ tử cổ đại, vô luận thiên kim quý tộc vẫn là tiểu cô nương, tránh không được lấy chồng theo chồng, gả chó tùy vận mệnh chó.
Trong khi giãy chết, Lận Viễn Ngạn không biết thế nào căn cân không thích hợp, toàn chọn ở trước mặt thái tử,đối với nàng biểu hiện ra vẻ mặt nhu tình mật ý, bộ dáng quan tâm che chở.
Trong lòng nàng mặc dù không có vui vẻ gì, nhưng vẫn giúp hắn diễn trò.
Rời khỏi hoàng cung, đối mặt với đại kiệu xa hoa tám người khiêng, nàng không khỏi nhíu mày, vẻ mặt cùng bộ dáng tâm không cam lòng tình không nguyện ý.
Có lẽ Lận Viễn Ngạn thật sự thực chú ý biểu tình biến hóa của nàng, cư nhiên ôn nhu hỏi:“Ninh Thiện, nàng không phải là không muốn ngồi kiệu trở về đấy chứ?”
Đối mặt với tha thiết hỏi han của hắn, cùng với ánh mắt chim ưng chăm chú lợi hại của Thái tử, Triệu Tinh Nhung chỉ có thể cười khổ. “Mỗi ngày hết ăn lại ngủ, hết ngủ lại ăn, lâu rồi không nhúch nhích thân thể, thật ra có chút cứng ngắc, cho nên ta nghĩ……..” “Được, ta đây bồi nàng tản bộ trở về, dù sao hoàng cung cách tướng phủ cũng không có bao xa.” Lời nói mềm mại nhỏ nhẹ này, chẳng những làm Triệu Tinh Nhung trong lòng vang lên cảnh báo lớn, liền ngay cả Đoàn Ninh Khang sắc mặt cũng khó coi đến cực điểm.
Lận Viễn Ngạn không để ý tới ánh mắt kinh ngạc của người khác, nói lời từ biệt với thái tử, lại lệnh cho mấy kiệu phu lui, thật sự liền như vậy cùng nàng công khai tiêu sái bước ra đại môn của hoàng cung.
Hai người ở mặt ngoài giả bộ ân ái vợ chồng, trong lòng lại mang tâm sự khác nhau.
Đối với Triệu Tinh Nhung mà nói, lần tiến cung này, Lận Viễn Ngạn sở dĩ hết lần này đến lần khác đối với mình ân cần che chở, tất có mưu kế.
Mà đối với Lận Viễn Ngạn mà nói, hắn đã thành công đạt được mục đích của mình, duy nhất không nghĩ tới là, Đoàn Ninh Thiện cư nhiên phối hợp như vậy, cùng mình diễn hết một màn lần này.
Thẳng đến lúc bước ra khỏi cửa cung, đi tới ngã tư đường náo nhiệt, hắn mới rốt cục đánh vỡ trầm mặc, “Ta biết nàng khẳng định rất ngạc nhiên quan hệ giữa ta cùng thái tử, hoặc là theo như một ít đồn đại bên ngoài, đối với nàng chắc chắn đã có ảnh hưởng nhất định.” Triệu Tinh Nhung không nghĩ tới hắn sẽ chủ động nhắc tới chuyện này, ở sâu trong nội tâm lại dâng lên một cỗ chua xót khôn tả.
Này đại khái chính là tính cách trời sinh của nữ nhân, cho dù nàng đều không phải là thuộc loại thời không này, mà cùng với Lận Viễn Ngạn đã có da thịt chi thân, vô luận loại vô cùng thân thiết này xây dựng trên cái dạng trụ cột gì, tâm tình cũng sẽ sinh ra mỏng manh biến hóa.
Hơn nữa lần này vào cung, cho dù là người ngu ngốc, cũng nhìn ra được thái độ của thái tử đối với hắn căn bản bất đồng với quan hệ quân thần bình thường.
Nhếch môi, nàng tận lực không cho mất mát của mình biểu lộ trên mặt, chỉ hơi hơi tươi cười, nhìn như không để ý: “Nếu chàng không muốn nhiều lời, ta sẽ không hỏi nhiều, huống hồ nam nam yêu nhau, ở trong lịch sử cũng không phải chưa từng có.”
Lận Viễn Ngạn đột nhiên cười ra tiếng, nhìn ánh mắt của nàng, tựa như đang nhìn một đứa nhỏ không hiểu chuyện. “Tư tưởng của nàng thực cởi mở, đáng tiếc, sự thật lại không phải như nàng tưởng tượng.” Lòng của nàng lại bị lời nói của hắn gợi lên hưng trí, nhất là tươi cười trên mặt hắn, không phải lạnh nhạt trong quá khứ làm bất hòa, ngược lại làm cho người ta có một loại cảm giác rất muốn thân cận.
“Đại khái là tám năm trước, thái tử phụng hoàng mệnh rời cung ban sai (việc bắt phu và trưng thu tài sản cho quan phủ ngày xưa), trên đường gặp phải tập kích của bọn cướp, ta lúc ấy gặp chuyện bất bình ra tay cứu giúp, cho nên hắn vì báo đáp ân tình của ta đối với hắn, mới đưa ta dẫn vào triều đình, một đường phong làm Tể tướng…..” Giống nhưkhông chút để ý thuật lại một phen, nhưng thật ra đang giải thích nghi kỵ mà ngoại giới lưu truyền về hắn cùng Đoàn Ninh Khang.
Triệu Tinh Nhung không hiểu Lận Viễn luôn luôn tự cho là thanh cao vì sao lại hướng mình giải thích, chẳng lẽ ở trong lòng hắn, địa vị của nàng đã sinh ra biến hoá?
Hồi tưởng lại vài lần ở trước mặt Hoàng thượng cùng Thái tử, hắn đều sẽ đối với mình đặc biệt ôn nhu tươi cười, cùng với quan tâm che chở kia không biết là thật hay là giả.
Này hết thảy, cho dù chính là biệu hiện giả dối, vẫn làm cho người ta tâm động.
Nhất là chuyện xấu giữa hắn cùng với thái tử, từ chính mồm hắn giải thích, lại làm cho lòng nàng ấm áp.
Còn có lần trước nàng vì cứu Trác Tiểu Phúc mà chân bị chuột rút, cũng là hắn quên mình ra tay cứu giúp, sau đó, hắn lại cẩn thẩn giúp nàng mát xa chân, chẳng lẽ hết thảy này, tất cả thật sự đều là giả vờ sao? Lận Viễn Ngạn cái người này, thực cảm thấy hắn thật thần bí, khi thì thiện lương, lúc lại tà ác, làm cho người ta không thể nắm bắt được.
Nhưng không thể phủ nhận là, lòng của nàng, giống như bất tri bất giác bị hắn hấp dẫn.
Đột nhiên cách đó không xa truyền đến một trận hỗn loạn, chỉ thấy một đám ác bá, kiêu ngạo hướng những quầy hàng buôn bán nhỏ hai bên mà thu phí bảo hộ.
Ở thời đại này quả nhiên có người như thế, đám người kia dáng người cường tráng, một đám nam tử mặt lộ hung tướng, ngôn ngữ thô tục, mãnh liệt dùng võ lực đến áp bức tiểu thương tiểu phiến (bán rong).
Tiểu thương nơi đây đại khái là thường bị nhóm người này ức hϊếp, đều tự mình xuất ra một ít ngân lượng giao cho đối phương.
Đám người kia lấy được bạc, trên mặt lộ ra tham lam tà cười, lúc sau bọn chúng đi đến trước quầy hàng của một bà cụ, đem bà cụ vây quanh.
Bà cụ kia là bán củi,thân mình nhỏ gầy lại lưng còng, mỗi ngày khiêng những bó củi lửa kia vào chợ bán lấy tiền duy trì sinh kế một nhà già trẻ, làm cho người ta nhìn đều cảm thấy đau lòng.
Đối mặt với yêu cầu vô lý của vài cái trang hán tử, bà cụ không khỏi cả người run run, rưng rưng liên thanh cầu xin: “Mấy vị đại gia, lão thân từ sáng sớm đến bây giờ ngay cả một bó củi cũng chưa bán được, thật sự lấy không ra ngân lượng nộp cho các người, cầu xin mấy vị đại gia buông tha lão thân.”
“Thiếu mẹ nó vô nghĩa! Nhanh đem tiền bạc trên người bà giao hết ra đây, nếu không bắt đầu từ ngày mai, bà cũng đừng mơ ở trong này mở quán bán củi. Các huynh đệ, lục soát thân thể bà ta!”
“Không cần….không cần a…..”
Triệu Tinh Nhung nhìn thấy một màn này, không khỏi cảm thấy tức giận, vừa muốn tiến lên ngăn cản, thân mình đã bị Lận Viễn Ngạn chặt chẽ kéo lại, nàng khó hiểu trừng hắn, hắn lại đối nàng lắc lắc đầu.
Ngay lúc đám ác nhân kia có ý đồ khi dễ bà cụ, cầm đầu đám ác nhân đột nhiên phát ra một tiếng hét thảm, ngay sau đó, người nọ thống khổ ôm hai mắt, kêu thập phần thê thảm.
“Là đứa nào hỗn đản khốn khϊếp cư nhiên dám dùng đá đánh ta?”
Triệu Tinh Nhung không thể tin được mở lớn miệng. Người nọ vừa mới nãy còn hoàn hảo tốt, nhưng giờ phút này mắt lại đổ máu, rõ ràng là bị cái vật nặng gì đó hung hăng đánh trúng, vô cùng thê thảm.
Lại nhìn hướng Lận Viễn Ngạn bên cạnh như trước bảo trì đạm cười, nhưng tay phải của hắn lặng lẽ thu vào ống tay áo. Chẳng lẽ ám khí vừa nãy, là do hắn phóng?
Mấy cái ác nhân kia thấy tên cầm đầu mắt đột nhiên không biết bị ám khí từ nơi nào bay tới đả thương, sợ tới mức sắc mặt trắng bệch.
Nhưng bọn hắn dù sao cũng ở bên ngoài gây chuyện, biết khẳng định có người đang âm thầm giở trò quỷ, người này nếu có thể vô thanh vô tức đả thương mắt của lão đại, công phu khẳng định thập phần rất cao, vì thế một đám người không dám ở lâu, giúp đỡ lão đại bị thương phá vỡ đám đông, chạy trối chết quan trọng hơn.
Triệu Tinh Nhung suýt nữa bị bọn họ đυ.ng phải, may mắn một đôi cánh tay dùng lực đem nàng kéo đến trong lòng, chặt chẽ bảo vệ, mới tránh khỏi ác vận bị ngã sấp xuống.
“Nàng không thể an an phận phận ở bên người ta sao?”
Đỉnh đầu truyền đến giáo huấn bất đắc dĩ của Lận Viễn Ngạn, nhưng trong miệng lại mang theo vài phần nuông chiều che chở.
Nghe vậy, tim nàng nhảy dựng, hai má cũng nhiễm đỏ vài phần, nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn, nhẹ giọng nhỏ nhẹ hỏi: “Vừa mới có phải chàng vụиɠ ŧяộʍ ra tay giúp bà cụ kia không?”
Lận Viễn Ngạn giúp nàng đứng vững, đáp lại nàng một cái cười không dấu vết. “Ta không biết nàng đang nói cái gì, chúng ta nên trở về phủ.”
Bàn tay to của hắn nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, Triệu Tinh Nhung cứ như vậy bị hắn mạnh mẽ nắm đi.
Tuy rằng hắn bề ngoài lạnh như băng, mà lòng bàn tay ấm áp lại làm cho người ta có một loại cảm giác an toàn.
Khẽ cắn môi, hồi tưởng nụ cười không quá rõ ràng vừa nãy của hắn. Tươi cười kia thực mỏng, nhưng lại như gió xuân phất qua lòng nàng. Lận Viễn Ngạn, chàng rốt cuộc là một người nam nhân như thế nào?