Chương 1



Edit: Game Thủ Đến Từ Sao Hỏa

Beta: Khủng Long Phản Diện

----

Tống Lương Tiêu đứng dưới cao ốc công ty, nhìn điện thoại: 10:30

Vừa lúc bỏ lỡ chuyến tàu điện ngầm cuối cùng, đang nghĩ ngợi dùng app gọi xe, thì đột nhiên màn hình điện thoại sáng lên, hai chữ "Đường Thành" trên màn hình không ngừng nhấp nháy.

Khóe môi cô khẽ nhếch, ấn nút mở khóa nhận cuộc gọi, tùy ý để giọng nói ôn nhu của người kia quanh quẩn bên tai, không khí trong đêm đều trở nên thơm ngọt.

"Ừm, vừa tăng ca xong, đang chuẩn bị đón xe về."

"Không cần, anh còn đang ở buổi liên hoan sao? Em nghe được giọng của bọn tiểu Hồ."

"Hiện tại mới mười giờ rưỡi, cũng không khuya lắm, em gọi xe trên app, chắc chắn sẽ không có vấn đề gì."

"Được, em sẽ chú ý, về đến nhà lập tức gọi điện thoại cho anh có được hay không? Em đã 28 rồi, không phải trẻ vị thành niên ."

"Em biết anh lo lắng. . . Yên tâm, em sẽ không quên hôn lễ ngày mai. . . Được rồi, anh liên hoan vui vẻ, chờ em về đến nhà lại nói, em gọi xe đây, bye bye. . ."

Sau khi tắt điện thoại của Đường Thành, nụ cười ngọt ngào trên mặt Tống Lương Tiêu vẫn chưa nhạt đi, cho đến khi ngồi lên xe taxi, cô vẫn như cũ đắm chìm trong suy nghĩ về anh.

Hôm nay là thứ sáu, thứ bảy ngày mai cô sẽ kết hôn cùng Đường Thành.

Là một người bình thường quay cuồng với công việc mỗi ngày, trước ngày tổ chức hôn lễ còn tăng ca là việc rất bình thường, nó không ảnh hưởng chút nào đến tâm trạng vui vẻ của cô. Cô nghĩ đến Đường Thành ôn nhu và quan tâm, nghĩ về ngủ một giấc thì cô và Đường Thành sẽ chân chính trở thành người một nhà. Cô sẽ có một gia đình nhỏ chỉ thuộc về mình, vượt qua cuộc sống đơn giản và bình thường. Tống Lương Tiêu không tự chủ được bắt đầu cười ngây ngô.

Lúc này, thành phố M đã vào cuối tháng 5, khí hậu ôn hòa, ban đêm gió nhẹ phơ phất, đặc biệt mát mẻ.

Tống Lương Tiêu hạ cửa sổ xe xuống, tựa ở trên ghế cảm thụ được thoải mái gió nhẹ, ngẩng đầu nhìn xem ánh đèn thành thị phồn hoa, nhẹ nhàng hát ca khúc yêu thích.

Sau 15 phút, lúc này trên bầu trời có một vệt sáng tím xẹt qua, dù ở dưới đèn rực rỡ nổi bật của thành thị, cũng không lộ ra chút ảm đạm nào, yêu dị mà mỹ lệ.

Tống Lương Tiêu ngạc nhiên thấp giọng hô một tiếng, nhịn không được nói chuyện với bác tài: "Bác tài, tối hôm nay thành phố M có mưa sao băng sao?"

Bác tài đang chuyên tâm lái xe, bất giác bị hỏi như vậy cũng không muốn trả lời, thế là mở radio: "Cái này tôi không rõ lắm, cô gái nghe radio một chút đi, nghe xem có đài nào đưa tin hay không."

Tống Lương Tiêu dùng di động tìm kiếm, cũng không có tin tức phát hiện mưa sao băng, nói không chừng là ngẫu nhiên có sao băng. Hì hì, vậy mình thật là may mắn nha, trước đêm kết hôn lại có thể nhìn thấy sao băng, cũng không biết có mang đến vận may nào không, đáng tiếc mình còn chưa kịp cầu nguyện.

Tống Lương Tiêu ngẫm nghĩ rồi nhắm mắt lại, vừa tăng ca xong hơi có chút buồn ngủ, cô quyết định trước khi về đến nhà sẽ ở trên xe chợp mắt một lúc.

. . .

BA~!

Một bát nước lạnh đột nhiên dội lên trên mặt Tống Lương Tiêu, mặc dù là thời khắc xuân hạ giao nhau, nhưng đột nhiên ở trong đêm bị dội nước lạnh vẫn là không nhịn được run rẩy: Lạnh xuyên tim!

Nàng tức tốc mở mắt ra, đập vào mi mắt là một thiếu nữ mười ba mười bốn tuổi, cực kỳ xinh đẹp, mặc quần áo kiểu cổ phong, trên đầu chải hai cái búi tóc tròn, thêm mấy cái bím tóc nhỏ rủ xuống, khuôn mặt bị ngọn lửa trong đêm bịt kín một tầng nhàn nhạt ánh sáng nhu hòa, thanh xuân sức sống làm cho người ta không dời nổi mắt. Đáng tiếc duy nhất chính là biểu cảm từng trải và châm chọc trên khuôn mặt nhỏ nhắn mỹ lệ kia, không thích hợp với tuổi tác.

Tống Lương Tiêu có chút mơ hồ, trong đầu vang lên ong ong, cảm thấy đang mơ một giấc mộng kỳ lạ mà hoang đường.

Mà đối phương thấy nàng không nói, vẻ mặt trở nên càng nghiền ngẫm,

"Thế nào, Thích cửu tiểu thư kêu la muốn ta tới đây xem ngươi lăn lộn khóc lóc om sòm chăng?"

Tống Lương Tiêu vẫn không nói lời nào, một phần nguyên nhân là nàng cảm thấy mình đang nằm mơ, theo lẽ lúc này hẳn là ngồi trên taxi về nhà; một phần nguyên nhân khác thì là thiếu nữ trước mặt này, nhìn như học sinh cấp hai, lại dùng biểu cảm và giọng điệu không hợp với tuổi của bản thân. Làm cho người khác thấy kỳ lạ không thể diễn tả được, sự tương phản quá lớn khiến cho tinh thần của nàng có chút hoảng hốt.

Cho nên nàng vô thức nở nụ cười lịch sự thường dùng ở nơi làm việc, muốn mở miệng hỏi thăm.

Nào biết, vừa cười như thế, sắc mặt thiếu nữ đột nhiên trầm xuống, nghiêm nghị yêu kiều nói:

"Thích Vân Vi! Ngươi có ý gì? !"

Đừng nhìn đối phương chỉ là tiểu cô nương mười ba, mười bốn tuổi, nhưng lại toát ra một uy thế mà chỉ người địa vị cao mới có, Tống Lương Tiêu thình lình bị hù dọa, vô ý thức liền đáp: "Ai là. . . Thích Vân Vi?"

Thiếu nữ vô cùng kinh ngạc, nháy mắt đôi mắt đẹp trừng lớn, nàng một lần nữa đánh giá Tống Lương Tiêu, có khϊếp sợ có nghi hoặc càng có vẻ tìm tòi nghiên cứu, ánh mắt lạnh như băng phảng phất muốn nhìn thấu nàng.

Giằng co trong chốc lát, mặt thiếu nữ trầm xuống quay người ra lệnh với người đàn ông đang cầm bó đuốc: "Đi tìm Thiếu khanh đại nhân(*), nhất thiết phải mời hắn mau chóng tới!"

(Thiếu khanh : Là chức vị phó quan tại Đại lý tự, là cơ quan có nhiệm vụ xét lại những trọng án đã xử rồi, như án tử hình hay lưu đày sau đó sẽ gửi kết quả cuộc điều tra đến bộ Hình để đệ tâu lên vua xin quyết định.)

Nói xong, người đàn ông bên cạnh vang lên tiếng trả lời rành mạch:

"#@ $!"

Lúc này, Tống Lương Tiêu mới giật mình nhận ra rằng mình đang ở trong sân, xung quanh đứng đầy đám đàn ông cường tráng, dáng người đều cao lớn khí thế hung hăng, trong tay cầm bó đuốc. Không khí ngột ngạt đập vào mặt.

Tống Lương Tiêu là một người không thích xen vào chuyện của người khác, luôn tuân thủ luật công dân rất tốt, dù trên đường nhìn thấy có người tranh chấp cãi nhau cũng sẽ né đi đường vòng, chưa lần nào thấy qua tư thế thế này. Sợ hãi âm thầm xông lên đầu, may mắn đám đàn ông cường tráng này chỉ hờ hững nhìn thẳng phía trước không có hành động đáng sợ nào.

Nhưng áp lực dần dần dâng lên trong lòng Tống Lương Tiêu, lại thêm thiếu nữ bên cạnh luôn nhìn mình bằng ánh mắt rất kỳ lạ. Trong sự lo lắng bất an, nàng không có cử động, chỉ dùng tay lau sạch sẽ nước trên mặt. Mà thời gian chờ đợi dần dần trở nên khó khăn, trong đầu rối rắm càng nhiều, nàng không ngừng suy nghĩ tại sao mình lại xuất hiện ở đây?

Sau khi chờ đợi dài dằng dặc như một thế kỷ, một người đàn ông cao gầy đi phía sau hộ vệ, từ trong màn đêm phía xa đi tới, đám đàn ông cường trán cầm bó đuốc nhao nhao nhường ra một lối đi.

Người đàn ông bước nhanh đến bên cạnh thiếu nữ, còn chưa mở miệng, thiếu nữ đã nhón gót ở bên tai hắn nhỏ giọng nói vài câu, người đàn ông lập tức nhíu mày.

Hắn suy nghĩ một lát thì ra lệnh cho hộ vệ đi theo mình: "Trần Phúc, đi gọi văn thư dịch trạm đến tây phòng chờ ta."

Người hộ vệ tên là Trần Phúc này có thân hình vạm vỡ, ánh mắt sắc bén, trông khí thế của hắn hơn tất cả đám đàn ông cường tráng trong sân.

Sau cái gật đầu lĩnh mệnh với người đàn ông, hắn ta lập tức rời đi. Lúc này, người đàn ông mới đối mặt với Tống Lương Tiêu và nói:

"Thích cửu tiểu thư, không thể lăn lộn khóc lóc om sòm với giả điên giả dại được. Phó lục tiểu thư không có thực quyền, nếu thật sự có khẩn cầu gì có thể nói với ta, mời tiểu thư ."

Người đàn ông ra hiệu cho nàng đi theo, bất an và sợ hãi của Tống Lương Tiêu càng thêm khuếch trương, đã có hai người gọi nàng là Thích cửu tiểu thư, nhưng căn bản nàng không phải là Thích cửu tiểu thư!

"Ta. . . Ta không phải là Thích cửu tiểu thư, các ngươi có phải hay không nhận lầm người?!"

Có lẽ nàng không nên hỏi như vậy, trong lúc mơ hồ cũng có linh cảm, nhưng sợ làm cho mình rối loạn tâm trí, không muốn suy đoán. Hiện tại nàng chỉ muốn mau mau rời đi nơi quỷ quái này, hoặc nhanh chóng tỉnh dậy từ giấc mộng kỳ ba này.

"Thì ra cô nương không phải là Thích cửu tiểu thư, kính xin cô nương cho biết quý danh."

Trong mắt người đàn ông lóe lên một tia thận trọng, nhưng vẻ mặt từ đầu đến cuối đều chưa từng vì nàng mà thay đổi nhận định, thậm chí càng thêm bình tĩnh, chỉ đơn giản hỏi tên của nàng.

"Tống Lương Tiêu, ta tên Tống Lương Tiêu."

"Vậy thì mời Tống cô nương đi theo ta, chuyện này liên quan rất lớn tới cô nương, kính xin cô nương dời bước."

Giọng nói của người đàn ông ôn hòa nhưng không thể chối từ, trong đầu Tống Lương Tiêu lại biến thành một chùm tơ rối, vô ý thức gật gật đầu. Ý thức của nàng chìm chìm nổi nổi đi theo người đàn ông và thiếu nữ, chờ khi lấy lại tinh thần đã đứng trong một căn phòng đơn sơ.

Trong phòng đã có hai người, ngoại trừ hộ vệ Trần Phúc có khí thế ác liệt ban nãy. Còn một người đàn ông trung niên đang cầm giấy bút, hắn cũng mặc trang phục cổ phong cải tiến, sau khi nhìn thấy người đàn ông và thiếu nữ thì hướng hai người hành lễ, lễ độ ung dung.

"Tống cô nương, mời ngồi."

Sau khi người đàn ông cao gầy gật đầu đáp lễ với người đàn ông trung niên, dẫn đầu ngồi xuống trước chiếc bàn duy nhất trong phòng. Đồng thời chỉ vào vị trí đối diện, khách khí mời Tống Lương Tiêu.

Đợi nàng ngồi xuống, thiếu nữ xinh đẹp khoanh tay trước ngực đứng phía sau nàng, người đàn ông trung niên cầm giấy bút ngồi phía bên phải nàng.

Người đàn ông cao gầy rót một chén trà từ ấm trà trên bàn và đẩy đến trước mặt nàng nói:

"Tống cô nương, uống chén trà này, chúng ta lại từ từ nói."

Nhìn trà nóng, Tống Lương Tiêu cũng không biết nên nói cái gì, nàng cảm thấy rất mỏi mệt vừa hoang đường vừa ủy khuất, "Các ngươi. . . Các ngươi là ai, muốn ta nói cái gì?"

Nàng vừa mở miệng, người đàn ông trung niên phía bên phải lập tức cúi đầu ghi chép. Thiếu nữ cùng người đàn ông cao gầy không lộ dấu vết liếc nhau một cái, cuối cùng vẫn là người đàn ông cao gầy nói: "Tống cô nương không cần sợ hãi, nếu không biết bắt đầu nói từ đâu, chi bằng nói một chút về bản thân là nhân sĩ phương nào, tại sao tới nơi này, lại vì chuyện gì mà tới."

Trong khung cảnh u ám, giọng người đàn ông cao gầy trầm thấp, ấm áp lại êm tai, có một loại ma lực khiến thể xác lẫn tinh thần đều thả lỏng, dường như việc gì cùng không cần lo lắng, chỉ cần nói ra là được.

Sự căng thẳng của Tống Lương Tiêu giảm đi khá nhiều, thế nhưng sự sợ hãi và mê mang lại càng rõ ràng. Nàng uống một hớp, dưới sự dẫn dắt của người đàn ông cao gầy, lắp ba lắp bắp nói rất nhiều, đến khi nàng không còn gì để nói thì hấp tấp nói: "Ta, ta nói đều là thật! Không biết tại sao lại đến nơi này, ta thật sự chỉ là ở trên xe chợp mắt một lúc, sau đó cảm giác có ai đó dội nước lên người ta, ta liền tỉnh, ta không biết đây là đâu, nơi này là ngoại ô thành phố M sao, đen như vậy cũng không thấy đèn, hơn nữa. . . hơn nữa nơi này còn kỳ quái như vậy."

Giọng nói mang theo nghẹn ngào, nàng vốn muốn nói các ngươi đều rất kỳ quái, nhưng sợ hãi làm nàng không thể nói nên lời, một cảm giác không chân thực cứ lởn vởn trong đầu nàng.

Sau đó, nàng chú ý tới tay của mình, bàn tay có vẻ hơi nhỏ nhắn non nớt, trắng nõn tựa như dương chi bạch ngọc, nhưng đây căn bản không phải là tay của một phụ nữ trưởng thành 28 tuổi! Đúng rồi! và cả giọng nói này nữa! Bởi vì lo lắng bất an, nên trước đó vẫn chưa chú ý đến điều này, ngay cả giọng nói của mình cũng non nớt và trong trẻo, hoàn toàn không phải giọng nói của mình!

Ngay lập tức, tất cả sự bất an và sợ hãi trong thân thể đều bùng nổ, trái tim đập liên hồi, tiếng ù tai mạnh mẽ vang vọng ở trong đầu. Nàng cảm thấy như cả thế giới chỉ còn lại một mình nàng, không thể nghe hay nhìn thấy bất cứ thứ gì.

"Tống cô nương, Tống cô nương."

Giờ phút này, người đàn ông cao gầy cảm giác được nàng không ổn, liên tiếp hô mấy lần. Tống Lương Tiêu tựa như mất thính giác không phản ứng chút nào, đồng tử co rút rộ ra sự sợ hãi nồng đậm.

Thiếu nữ xinh đẹp phía sau cũng rất bực bội, ngay lúc nàng muốn tiến lên lay tỉnh Tống Lương Tiêu, thì Tống Lương Tiêu bỗng nhiên đứng lên, cử chỉ điên rồ mà nhìn hai tay, kìm nén không được run rẩy nói:

"Vì sao lại như vậy? ! Ta ngày mai là kết hôn a! Để ta đi về a!"

Hô xong, nàng rốt cuộc không thể chịu đựng được nữa che mặt khóc rống lên.

Người đàn ông trung niên và thiếu nữ xinh đẹp nhíu mày liếc mắt nhìn nhau: Xem bộ dạng này là không thể tiếp tục nói chuyện được.

Thế là người đàn ông trung niên trấn an nói: "Tống cô nương, trước tiên đừng gấp, hôm nay sắc trời đã tối, tâm lý của cô nương lại bất ổn, chúng ta cũng không nên bàn tiếp. Chi bằng cô nương đi về nghỉ ngơi, cẩn thận suy nghĩ một chút xem trước khi tới nơi đây có phát hiện manh mối kỳ quái nào không. Đợi nghỉ ngơi thật tốt, trời sáng chúng ta lại bàn, kiểu gì cũng sẽ hiểu rõ ràng mọi chuyện."

Tống Lương Tiêu không trả lời, nàng vẫn đắm chìm trong nỗi sợ hãi và bi thương cực độ, hoàn toàn không nghe lọt bất kỳ lời nào. Cuối cùng vẫn là hộ vệ Trần Phúc ra ngoài gọi hai vυ" già nửa lôi nửa kéo đưa nàng ra ngoài.

Sau khi nàng đi, trong phòng chỉ còn lại một nhóm của người đàn ông cao gầy.

Người đàn ông cao gầy gọi người đàn ông trung niên đang ở phía sau ghi chép đến trước mặt, lặp lại từng chữ mà Tống Lương Tiêu đã nói, sau đó hỏi: "Lý tiên sinh, lời ta vừa nói với tiên sinh, ghi chép âm tiết có phù hợp hay không?"

Lý tiên sinh chính là văn thư ghi chép tại dịch trạm mà trước đó Trần Phúc đi gọi. Sau khi hắn nghiêm túc đối chiếu những từ mà người đàn ông cao gầy bắt chước với những ghi chép trên tờ giấy, lại tự mình đọc lại cách phát âm, rồi mới trả lời người đàn ông cao gầy: "Bẩm đại nhân, lời nói của đại nhân và cách phát âm của cô nương này hoàn toàn khác nhau. Hình như ngôn ngữ có cách phát âm khác hoàn toàn với Đại Vọng, về cơ bản chắc chắn rằng không phải là bịa đặt. Nếu như đại nhân còn nghi ngờ, cũng có thể chờ ngày mai để cô nương này lại một lần nữa nói nhiều một chút, làm lần thứ hai ghi chép so sánh. Hoặc là truyền về Trần quận để văn thư trong quận phân biệt, càng thêm đáng tin."

"Tiên sinh khách khí, ta tất nhiên tin tưởng phán đoán của tiên sinh, nhưng không biết tiên sinh đã từng nghe ngôn ngữ này chưa?"

Lý tiên sinh lắc đầu: "Hạ quan hèn mọn học ít, nên chỉ có thể phán đoán đó không phải là tiếng địa phương của Đai Vọng, hoặc là ngôn ngữ vùng biên giới, cũng không phải tiếng phổ thông của nước láng giềng. Về phần có phải hay không thổ ngữ địa phương nhỏ ở các quốc gia khác, hạ quan chưa từng nghe qua không dám đoán bừa. Chỉ có thể nói, khẩu âm rất lạ lẫm và hiếm thấy."

Người đàn ông cao gầy gật đầu nói: "Đa tạ tiên sinh, sự việc xảy ra đột ngột ngoài sức tưởng tượng. Ngày mai có khả năng phải làm phiền tiên sinh ghi chép lần thứ hai , cũng hi vọng tiên sinh không nên truyền việc này ra ngoài."

Lý văn thư tất nhiên đồng ý, thế giới này đông đúc kỳ nhân dị sĩ, dị thú hung thú xuất quỷ nhập thần, thế cho nên tầng tầng lớp lớp nhiều loại chuyện quái dị, vốn không cần ngạc nhiên. Nhưng nháy mắt tính tình con người đại biến, tự xưng không phải chính mình, giống như chuyện ma quỷ đổi hồn, ngoại trừ tiểu thuyết ma quái, thì thực sự không có bất kỳ ghi chép nào ghi lại, có thể nói là kỳ lạ. Cho nên vô luận là thật hay giả, cũng không phải là một tiểu văn thư dịch trạm như hắn có thể thăm dò, nếu không muốn rơi đầu thì chỉ cần ngầm hiểu, cứ để việc này ở trong bụng mới là lẽ phải.

Thế là hắn chỉnh lý tốt công văn trong tay và giao cho người đàn ông cao gầy, người đàn ông cao gầy ra lệnh cho Trần Phúc đưa hắn ra khỏi phòng, sau khi họ rời đi, trong phòng chỉ còn lại người đàn ông cao gầy và thiếu nữ xinh đẹp.

*kỳ nhân: người phi thường, trong truyện này chỉ những người có năng lực đặc biệt hơn người bình thường.

Tác giả có lời muốn nói:

Rốt cục khai văn mới, vẫn còn rất cảm khái, nên nhấn mạnh đều đã viết tại văn án, cái khác cũng cần không nói nhiều, mọi người trực tiếp xem văn đi.

Cuối cùng ấm áp nhắc nhở một chút: Văn chương là tác giả cá nhân sáng tác, nhân vật trong kịch bản đều không hoàn mỹ, tư duy giữa người và người luôn tồn tại cực lớn khác biệt, khó tránh khỏi sẽ xuất hiện chỗ không hợp khẩu vị, nếu như khi đọc xuất hiện cảm giác rất khó chịu mời kịp thời dừng lại, chớ nên chửi rủa sỉ nhục xuyên tạc tác giả và nội dung văn chương, ngươi cảm thấy không nhất định là tác giả muốn biểu đạt. Tấn Giang văn hay ngàn vạn, không dễ nhìn thì đổi, chắc chắn sẽ có một cái chữa khỏi ngươi.