Dung Khiêm cuối cùng đã tin, mấy bộ phim y xem đều là thật, hóa ra người lúc xúi quẩy, thật sự uống một ngụm nước cũng mắc nghẹn, hóa ra lúc nhân vật chính sắp chết, thật sự sẽ trời đất mịt mù, mưa rền gió dữ, thiên địa cùng khóc.
Bằng sự hiểu biết của y với hoàng cung, thông qua mật đạo, trực tiếp rời khỏi hoàng cung phòng thủ nghiêm ngặt cùng hoàng thành bốn cửa cấm bế, trộm một con ngựa, ra roi thúc ngựa, chạy đến trăm dặm, dùng hết chút tiềm lực cuối cùng trong cơ thể, cho đến khi thân thể này hoàn toàn mất đi khống chế, từ trên lưng ngựa trượt xuống. Sau đó, không trung vốn mênh mông quang đãng đột nhiên mưa sa gió giật, sấm chớp đùng đùng, đại vũ đầy trời giáng lên thân thể không được che chắn của y.
Dung Khiêm hết sức sầu não miễn cưỡng nhìn ra bốn phía, cũng tạm, nơi đây là một vùng hoang dã, không thấy một người đi đường. Im hơi lặng tiếng chết ở đây cũng chẳng đến mức kinh động ai. Thi thể y hẳn sẽ bị sức mạnh cường đại phá hủy hoàn toàn, không để lại một chút dấu vết, nếu vậy tiểu hài ngốc nghếch kia sẽ vĩnh viễn không biết y đi đâu.
Mỗi một phân một tấc thân thể đều như chiên như đốt, mỗi một tấc xương cốt mỗi một bắp thịt đều như nứt toác ra. Y cơ hồ cho là mình có thể nghe được tiếng tất cả xương cốt nứt toác, tiếng tủy xương và máu tươi sôi trào. Với tinh thần cường hãn cứng cỏi gấp vô số lần người thường của y mà cũng đau đớn đến mức hận không thể lăn lộn dưới đất, cao giọng gào thét.
Thế nhưng ngay cả năng lực để lăn lộn cũng chẳng có, khí lực để gào thét cũng chẳng mảy may tìm ra. Từng giọt mưa to như hạt đậu rơi lên người đau buốt, bốn phía đã sớm đọng đầy nước mưa, mang đi nhiệt lượng vẻn vẹn trên người y. Lạnh lẽo ẩm ướt len vào tận xương tủy, toàn thân trên dưới mỗi một phân một tấc không ngừng bị mưa giáng, cơ thể đau đớn như quất như giảo như sôi như đốt. Đủ loại khốn đốn trong ngoài, khiến y thấp thoáng tin tưởng, địa ngục trong truyền thuyết thật sự tồn tại, mà mình, đang phải chịu khổ hình địa ngục khủng bố quỷ dị nhất thế gian.
Ngay cả tinh thần cường đại của y cũng dần dần tan rã, y đau đến độ hận không thể hoàn toàn ngất đi, hoặc dứt khoát phát điên, thế nhưng thần trí lại vô cùng thanh tỉnh, mãi đến lúc có một thanh âm vang lên bên tai: “Hiện tại biết đau, lúc ấy tại sao lại làm liều như vậy.”
Dung Khiêm như người chết đuối vớ được tấm ván cuối cùng, thở một hơi dài, mượn liên tiếp tinh thần lần này tạm thời cắt đứt cảm thụ của thần kinh với đau đớn.
“Nói chuyện với ta, nhất thiết đừng ngừng, cho đến khi ta chết mới thôi.”
Trương Mẫn Hân ở đầu bên kia kêu lên: “Cậu nghĩ tôi là người máy, có thể nói suốt không ngừng hả?”
“Nếu không phải bởi loại liên hệ tinh thần này chỉ có thể đơn phương phát động, ta cần gì cầu cô. Cô cũng không hy vọng, ta bởi vì bị thương quá nặng, tạo thành bóng ma, sau khi trở về còn phải đi gặp bác sĩ tâm lý, tiện thể lại đến ủy ban bảo hộ sức khỏe thân tâm khởi tố nhà trường ngược đãi học sinh chứ.”
“Đó là vấn đề nhà trường phải suy xét, tôi chẳng qua là một học sinh, mà còn là một học sinh không có tinh thần yêu trường như nhà.” Trong thanh âm của Trương Mẫn Hân không thấy mảy may đồng tình, ngược lại tràn ngập vẻ cười trên tai họa “Hơn nữa, chúng ta trò chuyện cũng có hạn chế thời gian, mỗi tháng nói chuyện dài nhất không thể vượt năm giờ, trừ thời gian trò chuyện mấy hôm trước, hiện tại thời gian trò chuyện với cậu chỉ còn có ba giờ.”
“Ba giờ còn chưa đủ sao? Thân thể này không đến ba giờ sẽ hoàn toàn phá hủy nhỉ?” Dung Khiêm cố gắng kiềm nén cảm giác không rõ ẩn ẩn trong lòng.
Trương Mẫn Hân cười lớn: “Chúng ta đều biết thân thể bình thường sẽ không thể chống chịu được tinh thần lực cường đại mà phá hủy, có lẽ tan thành tro bụi, có lẽ thịt nát xương tan, thế nhưng, thân thể cậu đến bây giờ vẫn hoàn chỉnh, cậu không cảm thấy kỳ quái chút nào sao?”
Ngực Dung Khiêm chợt căng thẳng: “Tại sao?”
“Bởi vì thân thể cậu không phải thân thể bình thường, thân thể này, từ nhỏ đã tu luyện võ công thượng thừa, chẳng những ngoại công cứng rắn đều hơn người, có thể trong quân vạn mã tung hoành ngang dọc, hơn nữa nội lực tinh thâm, dù là xiềng xích to cũng có thể dễ dàng đứt đoạn, thân thể như vậy, cường hãn hơn nhiều người bình thường, sức chịu đựng càng lớn hơn. Cũng chính bởi vì sức chịu đựng vượt người thường thế này, khiến thân thể này của cậu sau khi bị tinh thần mạnh đến thế chấn động, lại không hoàn toàn phá hủy, mà tiếp tục kéo dài hơi tàn.”
Dung Khiêm hít sâu một hơi: “Nói cách khác…”
“Nói cách khác, tình huống của cậu hiện tại cũng như đứt đoạn kinh mạch, tẩu hỏa nhập ma, lại vẫn thoi thóp không chết trong tiểu thuyết võ hiệp cổ.”
Dung Khiêm thở dài một tiếng: “Thế cũng không hề gì, cho dù ta không chết vì đau đớn, người dầm trong mưa to thế này, lại không ăn không uống không thể động đậy, cho dù là người cường tráng cũng chẳng qua nổi một buổi tối, sẽ chết nhanh thôi.”
“Nếu là người bình thường thì sẽ nhanh chóng chết được, nhưng cậu không phải người bình thường, cho dù chết cũng chẳng được an giấc.” Thanh âm của Trương Mẫn Hân đầy vẻ giễu cợt.
“Ý gì?”
“Cậu biết sử dụng sức mạnh siêu thường sẽ bị phạt nặng, nhưng cậu nhất định chưa xem kỹ điều lệ xử phạt đâu nhỉ.”
Dung Khiêm nghiến răng: “Đừng có vui trên tai họa, nói rõ ràng cho ta, nội dung xử phạt là gì?”
“Người làm trái điều lệ, không thể nhờ vào hủy diệt thân thể để trở về hiện thế, sau khi thân thể bị phá hủy nhất định vẫn phải ở lại thời đại đó. Nói cách khác, khoảnh khắc cậu làm tinh thần lực bùng nổ ấy, sóng não của cậu đã bị buộc chặt lên thân xác. Nếu thân xác cậu hóa thành tro bụi, cậu ngược lại có thể thừa cơ thoát khỏi khốn cảnh, cho dù trở thành cô hồn dã quỷ, ít nhất vẫn được tự do. Thế nhưng, bởi vì thân thể cậu quá cường hãn và sẽ không nát bấy, cho nên sóng điện não của cậu không thể thoát ly. Cậu còn sống thì tốt, chứ một khi thân thể chết đi, sóng điện não vẫn còn nằm lại trong thân thể này thì thật là đáng sợ, cậu sẽ cảm giác được tường tận thi thể này từ từ thối rữa bốc mùi thế nào, sinh đầy giòi bọ thế nào, làm sao…”
“Đủ rồi.” Dung Khiêm quát một tiếng, ngăn Trương Mẫn Hân thêm thắt miêu tả, bản thân y mặt cũng đã thảm đến không còn nhân sắc “Kỳ hạn xử phạt là bao lâu?”
“Không lâu, năm mươi năm thôi.”
“Năm mươi năm!” Dung Khiêm thật muốn hộc máu đâm tường, rõ là biết vậy chẳng làm.
“Năm mươi năm chỉ nháy mắt thôi, yên tâm đi. Nếu cậu chết thì sẽ ở trong tử thi, cảm thụ mùi vị tử vong năm mươi năm, để giòi bọ sâu kiến chầm chậm bò trên người, ra ra vào vào từ miệng cậu, đúng rồi, nghe nói sóng điện não của cậu có thể cảm giác được mỗi một cử động của chúng trong cơ thể. Nếu cậu không chết thì sẽ phải chịu đau năm mươi năm, dùng lời của tiểu thuyết võ hiệp là chân khí đảo ngược, vạn kiến cắn tim, làm người thực vật không thể nhúc nhích năm mươi năm, tiền đề là so với người thực vật thì cậu có tri giác.”
Dung Khiêm lệ nóng doanh tròng, hận không thể cao giọng khóc thét, trời xanh bất công! Sớm biết sẽ là kết cục như vậy, tiểu thí hài kia cho dù bị người thiên đao vạn quả, y cũng tuyệt không ra tay.
Trương Mẫn Hân vẫn thong thả cười nói: “Sớm biết như thế, lúc trước hà tất.”
Dung Khiêm căm hận nói: “Chờ ta về, nhất định sẽ khiếu cáo nhà trường ngược thân ngược tâm, tạo thành thương tổn không thể bù lại cho tinh thần của ta.”
“Đây là quy định của cục quản lý thời không, đâu phải nhà trường, cho nên không liên quan đến nhà trường, huống chi sau khi sự việc xảy ra, nhà trường còn ngay lập tức trong phạm vi quy tắc cho phép, dùng biện pháp bổ cứu, muốn kiện thì cậu thua chắc rồi.”
“Nhà trường dùng biện pháp gì?” Dung Khiêm mang theo hy vọng sau tuyệt vọng cẩn thận hỏi.
“Giáo sư ngay lúc cậu vừa phạm quy đã phái ra Khinh Trần, để cậu ta dưới tiền đề không trái với quy tắc thời không, tận lực trợ giúp cậu với A Hán. Sau đó thấy tình hình của cậu khẩn cấp, Khinh Trần lại phải lo cho A Hán, chưa chắc có thể đến nhanh, vừa vặn Kính Tiết trước đó không lâu đã trở lại nhân gian, hơn nữa cũng đang trong Yên quốc, giáo sư liền bảo cậu ta ngày đêm kiêm trình chạy đến giúp cậu, để cậu có thể thuận lợi sống tới lúc Khinh Trần chạy đến.”
“Kính Tiết?” Dung Khiêm sửng sốt “Y không phải đã hoàn thành mô phỏng chỉ chờ lấy bằng tốt nghiệp sao?”
“Đúng vậy, nhân sinh tốt đẹp đang chờ cậu ta, nhưng tiểu tử này cư nhiên còn nghĩ quẩn hơn cả cậu.”
“Không phải chứ? Còn có người có thể nghĩ quẩn hơn cả ta?” Dung Khiêm hiện tại vì chuyện cứu Yên Lẫm mà hối hận đến đứt ruột, thật sự không đám tin còn có thể có người ngu xuẩn hơn y.
“Chuyện của cậu ta, kỳ thật vô cùng đơn giản, không phức tạp chút nào hết, thế nhưng…” Trương Mẫn Hân cười hi hi bắt đầu kể chuyện.
Mà Dung Khiêm dù sao vẫn còn gần ba giờ trò chuyện, có thể cho y tạm thời rời xa đau đớn, cho nên cũng an tâm lắng nghe.
Bởi vì bốn phía không có người, cho nên cũng sẽ không có ai biết, giữa mưa rền gió dữ này, có một người nằm trong vũng lầy đầy nước mưa, bị đại vũ vô tình giáng xuống, lại như không hề cảm thấy, biểu tình trên mặt lúc thì ngạc nhiên, lúc thì kỳ quái, lúc lại mỉm cười.
Dung Khiêm cảm thấy rất khổ sở, người đau khổ nhất xui xẻo nhất trên đời này, không thể nghi ngờ chính là y.
Cùng Trương Mẫn Hân hàn huyên đủ ba giờ, cho đến khi dùng hết toàn bộ thời gian liên hệ tháng này. Sau khi liên hệ tinh thần bị ngắt, y không thể không tiếp tục đối mặt với đau đớn thân xác.
Trong ba giờ này, trời cư nhiên tạnh mưa. Bất quá, điều này với Dung Khiêm mà nói, chẳng phải chuyện gì tốt lành.
Đích xác không cần bị mấy giọt mưa to bằng hạt đậu hung hãn giáng không ngừng nữa. Thế nhưng sau đại vũ, cư nhiên ánh dương chiếu rọi, nhiệt lượng bắn ra bốn phía, việc này cũng quá là quá đáng nhỉ.
Hiện tại vừa vặn gặp hè, tuy nói thời tiết khi mưa khi nắng là thường, nhưng tại sao Dung Khiêm lại cảm thấy, căn bản là cả ông trời cũng đang trêu cợt y.
Phía dưới là nước mưa đọng lại, ngập hết nửa người, phía trên là thái dương cháy da, vô tình rọi ánh sáng độc ác đến.
Phía dưới ẩm thấp tận xương, băng hàn thấu xương, phía trên nóng rực như đốt, da khô muốn nứt ra được. Băng hỏa hai tầng. Hơn nữa đau đớn tột cùng trong cơ thể y, nhất định trong năm mươi năm, vĩnh viễn không chấm dứt, càng khiến người đau muốn chết. Nhưng nghĩ đến sự đáng sợ sau khi chết, Dung Khiêm không thể không đề tinh thần, nỗ lực chống lại sự yếu ớt của thân thể, không chịu để bản thân vì hư thoát và đau đớn cực độ mà ngất đi.
Y không dám tưởng tượng, một lần ngất đi này rồi có tỉnh lại được không, sống lại được không. Mà sau khi chết bị trói buộc năm mươi năm trong thi thể, đây quả còn đáng sợ hơn chết.
Thế nhưng, y lại tinh tường hiểu được, vô luận thế nào, thân thể người không chịu nổi sự tra tấn như vậy, cho dù là người khỏe mạnh nếu không được cứu, cũng chỉ có một con đường chết, huống chi y hiện giờ thật sự chỉ là một phế nhân.
Dung Khiêm ngay cả cười khổ cũng cười không nổi, bỏ mạng đã là tất nhiên, năm mươi năm mịt mù tăm tối, cuộc sống địa ngục khủng bố không thể ví von, cũng không thể trốn tránh, mà tên Yên tiểu thí hài đầu sỏ gây nên ấy cũng sẽ nhanh chóng nhận được tin tử của y nhỉ…
Không dưng, trong lòng hơi thất vọng. Vốn cho là thân thể này sẽ tan thành tro bụi, đội tìm kiếm Yên Lẫm phái ra tối đa chỉ tìm được quần áo của y, suy luận sau đó cho ra, khả năng là y đổi quần áo, cải trang đào tẩu, nhưng hiện giờ tử vong đã định, một nơi cách kinh thành không quá trăm dặm, làm sao thoát được sự lục soát của Yên Lẫm, cũng chẳng biết nó nhìn thấy thi thể ta… sẽ là tâm tình gì, biểu tình gì.
Không biết là bởi vì tâm tình vô cớ càng thêm không xong, khiến Dung Khiêm không muốn nghĩ nữa, hay bởi vì cảm thụ đau đớn quá mức, khiến Dung Khiêm chẳng còn sức đâu nghĩ tiếp.
Chỉ là, Dung Khiêm phát hiện, trò đùa của ông trời với y còn chưa đến cuối, vẫn còn nhiều thứ thê thảm hơn đang chờ y.
Trong nước mưa lầy lội, vừa bẩn vừa hôi, dầm thân thể y, thái dương trên cao lại như hong khô mỗi một chút nước trên người y. Trong nước mưa bắt đầu có tiểu trùng bò lên người, ruồi nhặng sau khi mưa tạnh cũng phá tổ mà ra, bắt đầu bay múa khắp bốn phía. Đậu trên người, trên mặt, trên mũi, trên môi, thậm chí trên mí mắt. Sau khi phát hiện kho máu lớn này không có động tác, quyết không phản kháng, tự nhiên là chẳng chút khách khí bắt đầu đại tiệc.
Ngứa ngáy, ghê tởm, thống khổ cực độ xen lẫn đau đớn trên người cùng nhau kéo đến, hiện tại Dung Khiêm cũng chẳng biết, có phải mình đang hy vọng chết đi cho xong.
Dung Khiêm khổ sở mà bắt đầu rơi nước mắt, nhưng dù là nước mắt, cũng chỉ vừa chảy ra đã lập tức bị hong khô.
Nếu là người khác, rơi vào hoàn cảnh này, khẳng định phải hô to, ông trời xin thương xót, để ta chết quách cho rồi. Thế nhưng Dung Khiêm ngay cả chút việc này cũng chẳng thể làm. Sống cố nhiên bi thảm mà chết càng thê lương. Sau khi chết, linh hồn vẫn bị trói trên thân thể, vẫn phải trơ mắt nhìn hết thảy, cộng thêm càng sâu sắc cảm nhận được cảm giác thân thể hư thối sinh giòi bọ.
Y chỉ có thể dứt khoát nhắm mắt, dùng tất cả những lời thô tục mà mình biết, lớn tiếng mắng chửi. Khi thì mắng cục quản lý thời không, khi thì oán hận trường học lãnh khốc vô tình, đến cuối cùng, tất cả phẫn nộ, thù hận, bi phẫn, không cam, tập trung cả lên người một thằng nhóc xấu xa không biết tốt xấu, hại y lưu lạc đến bước này.
Yên Lẫm, ta tuyệt không tha thứ cho ngươi.
Sau đó, y nghe được một động tĩnh khác thường, chẳng lẽ có người đến. Hy vọng mãnh liệt khiến y lập tức mở mắt, sau đó sợ quá hét lên một tiếng, nếu không phải không thể động đậy, y nhất định đã bật lên khỏi mặt đất.
Trước mặt y, không phải một con người, mà là một con chó, một con chó hoang đen thùi lùi, lông lá bẩn thỉu. Khi Dung Khiêm mở mắt, đầu con chó kia vừa vặn cách chóp mũi y không quá ba phân.
Trên đầu con chó còn mang theo mấy vết thương lở loét chảy mủ, khiến người chỉ cảm thấy vô cùng buồn nôn.
Dung Khiêm mặt mày trắng xanh, run giọng đuổi: “Tránh ra.”
Có điều, dã cẩu hoàn toàn chẳng nghe lời y, điềm nhiên như không ngửi tới ngửi lui trên người y, Dung Khiêm thấp thỏm nhìn dã cẩu, chỉ sợ nó nhất thời nhiệt tình, vươn đầu lưỡi còn ghê tởm hơn ra tiếp xúc thân mật với y, lại lo dã cẩu đói quá, há miệng hưởng thụ món thịt người ngon lành.
Lo lắng của y không biến thành hiện thực, chẳng biết có phải là vì nằm trong bùn lầy nước mưa dơ dáy quá lâu, ngay cả chó cũng ghét mùi hôi trên người y, ngửi ngửi mấy cái liền quay người, đối mông lại mặt y, sau đó chậm rãi giơ một chân sau.
Dung Khiêm vừa mới thở phào, lại đột nhiên rùng mình, động tác này của dã cẩu, sao mà quỷ dị như vậy, trong ấn tượng, chó giơ một chân, thông thường đều là vì… vì… Đi tè!?
Trời ơi, đừng mà!!!!!!