Chương 39: Chuyện cũ năm đó

Chuyện cũ năm đó.

Ngày đó, cô và cô chủ Lasa ở chung một căn hộ để tiện cho việc đi học, cuối tuần mới về nhà.

Năm 13 tuổi, Niyoung lần đầu tiên có kinh nguyệt, không có mẹ bên cạnh, lần đầu tiên đổi diện chuyện đó chẳng khác nào là cực hình. Cô chẳng biết làm thể nào với thứ chất lỏng đỏ thẫm nhầy nhụa giữa hai chân, chẳng biết làm sao với cơn đau bụng lạ lẫm quân quai dưới bụng dưới.

Sáng thức giấc, đồng hồ đã điểm hơn 6 rưỡi sáng, cô chẳng thể xuống giường được, gấp đến độ khóc nấc không dám khóc lớn. Cô gái nhỏ nhân và chặt chăn, cần môi ấm ức không dám khóc lớn. Ngay lúc này, cô thiếu nữ trong chiếc áo phông trắng, cả người tòa ra khí chất ôn hòa, thâm trầm đứng ở cửa, nhíu mày nhìn cô gái đang mếu máo trên giường. Nhìn đôi mắt đỏ hồng như thỏ con của cô, bao nhiêu lời bực bội nghẹn lại trong cổ họng, Lasa vội vã bước tới, đình hỏi có chuyện gì nhưng còn chưa cất lời thì Niyoung đã giãy nảy lên: “Cô chủ đừng tới đây. Đừng tới đây." Cô khóc huhu, túm chặt chặn che kín hông.

Lasa nhận thấy điểm khác thường, đơ mặt nhìn Niyoung: “Có chuyện gì vậy?"

Niyoung rối rắm không biết thế nào, cô từng nghe mẹ nói đến chuyện kinh nguyệt, nhưng lần đầu xảy đến trong thực tế lại chẳng biết xử lý ra sao. Bao nhiều ủy khuất ấm ức tuôn trào, cô mếu máo, lí nhí nói: "Hôm nay em không đi học. Cô chủ đi học đi Hức. Em mệt Hức hức "

Lasa lúc đó vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, mãi đến khi dứt khoát kéo chăn ra khỏi người Chaeyoung mới hiểu được mọi chuyện.

Niyoung 12 tuổi, Lisa lúc bấy giờ đã là cô thiếu nữ 16 tuổi. Dù không tính là trường thành nhưng cũng ít nhiều biết được vấn đề mà Nidyoung đang gặp phải chính là dấu hiệu dậy thì ở con gái.(Lasa có cái ấy nên là không có đến kì như con gái bình thường)

Nhìn những vệt máu dài loang lổ trên ga giường trắng xóa, Lasa không kìm được sự giật mình nhưng cũng không khủng hoảng bằng việc nghe thấy tiếng khóc thét của Niyoung lúc đó.

Lasa đã rối tinh rối mù lên, nhìn Niyoung khóc càng thêm lóng ngóng. Thế là chẳng biết thế nào lại ngốc nghếch đem chăn quấn lại quanh hồng cho Niyoung, nhỏ giọng dỗ dành: “Che lại rồi. Che lại rồi. Đừng khóc nữa. Đừng khóc nữa."

Thế là Niyoung ngoan ngoãn nín bặt, chỉ còn lại tiếng thút thít mè nheo. Lasa biết cô còn hoảng hơn cả mình, dỗ cô một hồi thì chạy ra khỏi nhà đến ngay tiệm tạp hóa mua băng vệ sinh, hãng nào loại nào, cứ gom nguyên gần đó.