Chương 4: Chị xin lỗi

Những tia nắng xuyên qua rèm cửa chiếu rọi vào căn phòng ngủ rộng lớn. Một cô gái nằm im trên giường, mi mắt nhắm nghiền, đôi môi rướm máu. Cần cổ trắng nỏn, xương quai xanh tinh xảo cả vùng da thịt trắng nõn trước ngực, khắp nơi đều rải rác dấu hôn đỏ chót.

Nắng nhẹ nhàng nhảy nhót trên khuôn mặt phiếm hồng, hàng mi cô gái khẽ rung. Chân mày hơi nhíu lại. Miệng nhỏ bật ra vài tiếng ngâm nga rêи ɾỉ. "Đừng.... dừng lại đi... đừng mà..." Thân thể cô gái khế run lên, trên trán lấm tấm mồ hồi.

Lúc này đây, cửa phòng tắm mở ra. Thân

ảnh người phụ nữ xuất hiện, quần trên mình

chiếc áo tắm. Vài giọt nước trong veo nhỏ

xuống trước ngực men theo từng đường

cong trên cơ thể chạy dọc xuống eo rồi mất

dần sau áo tắm. Căn phòng tràn ngập trong

mùi hương nhẹ nhàng. Người phụ nữ lại

bên giường, chạm nhẹ lên khuôn mặt của

cô gái,lòng bàn tay truyền đến cảm giác nóng hầm hập, lông mày khế cau lại.

"Đừng... Đừng mà... Dừng lại đi" Thanh âm nỉ non bật ra từ đôi môi nhỏ nhắn. Có vẻ như cảnh tượng tối qua đã khiến cô gái hãi hùng ngay cả trong giấc mơ.

“Ni. Chị xin lỗi" Mỗi Lasa khế thì thầm bên tai cô. Thân thể Niyoung vẫn không ngừng run rẩy, hai tay túm chặt ga giường, lắc đầu liên tục như cố tránh né điều gì, mồ hồi trên trán ra càng lúc càng nhiều.

Đáy lòng Lasa xót xa không thôi. Chị ôm cô gái nhỏ vào lòng, áp mặt lên má cô, nhưng những va chạm xá© ŧᏂịŧ này càng khiến cô gái hãi hùng hơn.

Từ trong cơn mê cô bật người tỉnh dậy, vừa mở mắt đã nhìn thấy người không muốn thấy, hai mắt mở lớn hoảng hốt như nhìn thấy ma, cô lùi sát vào thành giường,túm chặt chặn lại, vai gầy run lên bần bật: “Đừng.... Đừng tới gần đây. Đừng... đừng chạm vào tôi."

Lasa đứng ngẩn người. Hai tay nắm chặt thành quyền. Sự xót xa xen lẫn bất lực, l*иg ngực nhức nhối như bị trăm ngàn mũi tên xuyên qua, nhìn đi chị đã làm Niyoung sợ hãi như thế nào? Cô gái mà chị yêu thương tha thiết lại nhìn chị bằng đối mát sợ hãi phòng bị đó.

Lasa hit mạnh một hơi, cổ tiết chế cảm xúc nghẹn ngào khổ sở, ánh mắt nhìn cô dịu dàng ôn nhu hết mực: "Ni, em đừng sợ, chị sẽ không làm gì em nữa có được không? Đừng sợ."

Nói rồi, chị bước lên một bước muốn tiến về phía cô, nào ngờ Niyoung phản ứng như điện giật. Cô lao nhanh xuống giường hòng tránh chị nhưng chân vừa chạm đất thì cả người đã khụy xuống. Cơn đau từ hạ thân

truyền đến, đau đớn như bị xe tải nghiền qua.

Lasa thấy Niyoung ngã, ngay lập tức chạy đến đỡ cô dậy. Niyoung chẳng còn hơi sức phản kháng. Thế nhưng vừa ngồi lên giường cô đã rụt người lại, nhích hắn về sau, chỉ trách không thể cách chị cả ngàn mét. Dáng vẻ hãi hùng phòng bị, tựa như nai con nhìn thợ săn.

Đôi mắt cô đỏ hoe, nước mắt rơi xuống từng giọt, mỗi run run: "Đừng chạm vào tôi. Đừng chạm vào tôi. Cút đi. Cút đi."

Lasa ngồi trên mép giường. Bàn tay chị hồ hứng giữa không trung tiến chẳng được mà lùi chẳng xong. Cuối cùng, chị cũng hạ tay xuống, trầm giọng nói: "Ni.."

Chị chỉ vừa gọi tên Niyoung thì cô đã căm phẫn hét lên: "Đi ra ngoài. Đi đi"