Chương 28: Chỗ không nên nhìn, đừng nhìn

Niyoung lúc đó vô tư trong sáng nào đầu nhận ra tình cảm của chị, chị không muốn cô ra tiễn là vì sợ bản thân lưu luyến không đành lòng. Chị tưởng rằng sang Úc, đối diện với cuộc sống mới sẽ bớt nhớ có hơn một chút nhưng không chị đã làm, nỗi nhớ có điền cuồng gặm nham chị không ngơi nghỉ. Chị đã chờ, đã mong, đã khao khát trở về gặp cổ như thế nào, cô không hề hay biết? Đến khi trở về, cô đã là côn sinh viên năm nhất xinh đẹp trổ mã, tính cách vẫn dịu dàng đáng yêu như thế chỉ khác là cô chẳng còn nhìn chị cười gần gũi như xưa.

Vậy nên chị chọn cách từng bước tiến về phía cô, từng bước khiến cô yêu chị. Rồi đến khi ra trường, chị sẽ ngỏ lời với cô, nào ngờ trái tim chị lại chết lặng khi biết côi đã phải lòng một người đàn ông khác.

Nắng mai chen vào cửa sổ, chiếu vào phòng ngủ xa hoa. Những tia nắng vàng nhạt nhảy nhót trên bờ vai mảnh khảnh trắng nõn của Niyoung. Cô nằm im lìm trên giường, một đêm sốt cao khiến sắc môi tái nhợt, nước da bình thường đã trắng giờ chuyển sang một màu tái xanh yếu ớt.

Suốt cả một đêm, Lasa luôn kề cận bên cô không rời nửa bước. Có vẻ như Niyoung gặp ác mộng, ngay cả khi ngủ cũng gọi tên Jihun liên tục. Mỗi một tiếng gọi đều mang theo nỗi bị thương cùng quẫn, mỗi một tiếng gọi đều như nhát dao đâm thẳng vào tim chị. Chị ngồi bên mép giường, tỉ mỉ cúi người chấm khăn lên trán cô, nhẹ nhàng lau đi những giọt mồ hôi trên trán. Ở khoảng cách này, mỗi một đường nét thanh tú trên gương mặt cô đều hiện rõ trước mặt chị. Hàng mi dài cong vυ"t, chiếc mũi nhỏ xinh, còn có cả đôi môi chúm chím xinh đẹp, giờ đây đang phủ một màu trắng bệch dọa người. Rõ ràng gương mặt này không tính là quá xinh đẹp, nhưng lại khiến chị say đắm đến mê muội. Đôi mắt chị lại dời xuống bờ vai của cô, ngón tay vuốt ve xương quai xanh mảnh khảnh, thoạt nhìn thì yếu ớt nhưng lại quyến rũ một cách lạ thường. Chị không kìm lòng được mà đặt nhẹ một nụ hôn lên đó, cảm nhận da thịt mịn màng khiến cả cơ thể chị như có một luồng nhiệt chạy qua, cổ họng khô khốc khó chịu. Một tia lí trí cuối cùng kéo chị khỏi du͙© vọиɠ, Lasa nhổm người dậy, ánh mắt mê muội ngây dại. Chị cảm thấy bản thân mình còn không bằng cầm thú, trong giờ phút này lại có thể này sinh cảm giác đó với Niyoung một cách mãnh liệt. Từ trước đến nay, Lasa không phải là người dễ dàng mất khống chế như vậy, nhưng từ sau đêm đó, lần đầu tiên nếm trải xúc cảm đê mê cuồng nhiệt của du͙© vọиɠ, chị cầm thú đến mức chỉ cần ở bên Niyoung liền nảy sinh ham muốn. “Nước nước mẹ... nước." Đôi môi hồng nhuận trước mặt chị khẽ mấp máy, tựa như cánh hoa đang rung rinh hé nở, tiếng nói nhỏ nhẹ của Niyoung đánh gãy dòng suy nghĩ của Lasa.

Chị gấp gáp đứng dậy ra khỏi phòng, rất nhanh đã trở lại, trên tay là một ly nước đầy. Chị lại gần giường, nhẹ nhàng sốc người cô dậy, đưa ly nước kể sát cánh môi tái nhợt. “Ngoan, hé miệng ra, hé miệng ra một chút." Chị dỗ, nâng đáy cốc lên, nước ấm trượt vào khoang miệng, cảm giác khô khốc nơi đầu lưỡi dịu đi, đầu óc bắt đầu thanh tỉnh, Niyoung chậm rãi nâng mi mắt nặng nề lên, ánh sáng bên ngoài hắt vào khiến cô không kìm được mà nhíu chặt chân mày. Đầu Niyoung hơi ngả về sau, bỗng nhiên có cảm giác khác lạ. Hình như có ai đó đang ôm cô. Niyoung thử cựa minh, phát hiện trước bụng mình là hai bàn tay thon dài đang đan chặt. Năng ngoài cửa chiếu lên đôi tay đó, càng làm cho da thịt thêm trắng sáng, móng tay chỉn chu gọn gàng, ngón dài thon mượt đẹp để khiến người ta không thể rời mắt.