Chương 1-2: Buổi học cuối cùng - đẫm nước mắt
Ba nó trở nó tới trường, trên đường đi 2 cha con không nói với nhau 1 câu nào cả cho tới khi nó định mở cửa xuống xe.-Bảo Bảo, ba xin lỗi vì chuyện vừa nãy nha. Con gái cưng đừng giận ba nghen!Ba nó thấy bộ mặt ủ rũ của nó, nghĩ rằng nó đang giận mình liền nói xin lỗi. Nó mỉm cười, mặc dù nó rất buồn nhưng nó vẫn ngụy trang với dáng vẻ ấy.
-Ba không có lỗi gì cả. Ba chỉ lo lắng cho con nên mới làm vậy. Con hiểu mà!
-Ừ, cảm ơn con gái!_ba nó cảm thấy nhẹ nhõng hơn hẳn.
-Con chào ba, con đi học._nó lễ phép nói.
-Ừ, con vào đi. Nhớ chào tạm biệt các bạn nha. Ba đi làm giấy chuyển trường.
-Vâng.
_ _ _ _ _Tại lớp 10A2_ _ _ _
Nó vào trong lớp, để cặp lên bàn rồi ngồi xuống. Úp mặt xuống bàn, nó khóc rất nhỏ, dường như không phát ra tiếng vì nó không muốn ảnh hưởng tới mọi người.
-LÊ HOÀNG BẢO NHI.
Nghe thấy tiếng con bạn trí cốt gọi tên mình, nó định ngẩng mặt lên nhìn nhưng nghĩ lại mắt nó giờ đang sưng húc lên. Nó không muốn mọi người bu đến hỏi nó.
-Cái con trời đánh này, dở giời sao nay mày đi học sớm thế? Không định lập kỷ lục với tao nữa sao?
Ngọc Anh đến bên nó vỗ vào vai mà nói. Chợt, nhỏ nhận ra con bạn mình nay sao lại nằm úp mặt thế này. Thường ngày con này găng-tơ lắm mà sao này yếu xìu thế này.
-Bảo Bảo, mày bị sao thế? Trong người không khỏe sao? Đầu mày đâu có nóng. Rốt cuộc mày làm sao mà cứ nằm soài ra như đứa sắp chết thế này?
Ngọc Anh hỏi liên hồi, hết sờ trán rồi sờ đầu làm nó phát tức:
-Mày dừng trò này lại đi! Hu hu...
Nó đang khóc sao? Đây là lần đầu tiên, nhỏ thấy nó khóc đó. Nhìn nó bây giờ thật đáng thương.
-Đứa nào ăn hϊếp mày hả?
Con nhỏ này ngu thật. Nó là đầu gấu trong trường, nó đi qua ai cũng phải cúi chào, ai cũng sợ. Lấy đâu ra thằng, con nào dám ăn hϊếp nó.
-Không._nó ngừng khóc rồi lau nước mắt.
-THẾ LÀM SAO MÀY KHÓC?_nhỏ hét lên làm mọi người xung quanh nhìn về phía nó và nhỏ.
-Mày điên à? Nói nhỏ thôi.
Nó nhanh tay bịt miệng nhỏ lại.
-Ừ. Sao mày lại khóc?_nhỏ cố gắng điều chỉnh âm thanh.
Nó kể chuyện sáng nay ba con nó nói chuyện với nhau cho nhỏ nghe. Kết lại đầu đuôi câu chuyện của nó là ánh mắt của bao nhiêu con người nhìn nó với vẻ không muốn xa. Họ bu lại chỗ nó hỏi.
-Sư tỷ, sư tỷ định chuyển sang Bắc Kinh học sao? Đệ sẽ nhớ tỷ nhiều lắm!
Dương Huy, thằng đệ tử trung thành với nó nhất từ năm học cấp 2 đến giờ. Thằng ấy vừa đi vào lớp định ra chỗ nó thì nghe thấy nó kể liền nói.
-Đúng vậy chúng tớ sẽ rất nhớ cậu đó, Bảo Bảo.
Thảo, lớp trưởng lớp nó nói và sau đó là từng đứa từng đứa nói theo. Cả lớp nó tuy là cái lớp nghịch nhất trường, học giỏi nhất trường và cũng là lớp đoàn kết nhất trường nên 1 khi có đứa nào sắp chuyển sang trường khác là đứa nào đứa ấy lại không muốn xa nhau.
-Tớ cũng sẽ rất nhớ mọi người!
Nó nước mắt ngắn, nước mắt dài, ôm tất cả mọi người vào lòng rồi cả lớp đều khóc. Cho tới khi Ngọc Anh nói:
-Thế là mày sắp được gặp Idol của mày bên Bắc Kinh rồi còn gì? Con ngốc này.
Ngọc Anh ôm nó vào lòng khóc.
-Chắc gì tao đã gặp được người ta. Giả lại tao không muốn xa mày đâu con điên._nó nói
-Tao cũng vậy. Con khùng. Mày khóc ướt hết áo tao rồi nè. Con tó._nhỏ nói.
-Áo tao cũng bị ướt nè._nó.
Cả lớp nó cứ khóc ròng cho tới lúc tiếng trống trường vang lên. Đứa nào đứa nấy đều về chỗ của mình, cô chủ nhiệm vào. Lớp trưởng hô:
-Cả lớp chào cô.
-Chúng em chào cô.
Giọng đứa nào đứa ấy cũng khàn vì vừa gào vừa khóc.
-Cả lớp ngồi xuống. Mắt các em bị sao mà sưng húc lên thế kia?
Cô giáo hỏi, trong khi đó mắt cô cũng sưng.
-Dạ. Cô ơi, sao mắt cô cũng sưng lên như bọn em vậy?_thằng Huy hỏi ngược lại.
Đúng là chỉ có nó mới hiểu cả lớp đang nghĩ và muốn hỏi gì.
-Bảo Bảo, có thật là em định chuyển trường sang Trung học không?_cô giáo
-Vâng._nó cúi mặt xuống, khóe mắt cay cay.
-Em đi cô sẽ rất nhớ em đó.
Cô Mai, cô giáo chủ nhiệm lớp nó. Cô là 1 người rất yêu mến các em học sinh. Cô rất hiền, dạy môn Văn rất dễ hiểu nên đứa nào cũng thích học Văn cô ấy. Cô như người mẹ thứ 2 của lớp vậy nên khi có em học sinh nào chuyển đi là dường như cô lại khóc. Và nó là người mà cô đang hỏi, mắt cô sưng là khóc vì nó bây giờ.
-Đây là buổi học cuối cùng của bạn Bảo Nhi. Cô sẽ cho lớp ta ôn lại kỷ niệm với bạn ấy nha._cô Mai nói
Cô đi xuống ôm nó vào lòng rồi khóc.
Ngày hôm ấy như kéo dài ra khiến nó không muốn xa lớp học quậy phá này...