Chương 37
00
Giường lớn phát ra tiếng rêи ɾỉ ái muội. Hạ Lục Nhất cưỡi trên người Hà Sơ Tam, thô lỗ kéo tóc cậu, vội vàng gặm cắn môi cậu, động tác hung mãnh có thể nói là: lang thôn hổ yết.
—— Trong một ngày này hắn hoài nghi Hà Sơ Tam, nghe lén cậu, nếu lúc ấy hắn nghe được Hà Sơ Tam bán đứng hắn và huynh đệ, thậm chí hắn cũng không thể cam đoan mình sẽ dâng sát ý lên hay không.
Còn Hà Sơ Tam hoàn toàn không biết gì mà yêu hắn, hoàn toàn không biết gì mà lập kế hoạch chuẩn bị cho một ngày kỷ niệm ý nghĩa, hoàn toàn không biết gì mà vì hắn làm nên một ngôi nhà ấm áp. Một người thanh bạch có tiền đồ rộng mở, vì hắn mà không tiếc vi phạm vào giới hạn bản thân, không tiếc làm trái lương tri đạo đức, không e ngại nguy hiểm, cũng không e ngại tương lai bọn họ.
Áy náy, bi thương, hối hận, hoảng sợ —— cảm xúc phức tạp và mâu thuẫn trào dâng trong lòng Hạ Lục Nhất, khiến hắn không biết nên làm gì, chỉ thuận theo bản năng dùng phương thức kịch liệt nhất để biểu đạt, để phóng thích! Con người chán sống đáng ghét này, lúc nào cũng làm cho tim hắn rối bời!
Động tác kịch liệt khiến Hà Sơ Tam hoàn toàn không thở nổi, bên tai truyền đến tiếng tim đập rộn ràng, cậu ôm lấy cổ Hạ Lục Nhất, vuốt ve trấn an hắn.
Hà Sơ Tam sớm đã đoán ra Hạ Lục Nhất sau khi nhìn thấy tấm áp phích này sẽ xúc động, nhưng phản ứng của Hạ Lục Nhất lại vượt xa tưởng tượng của cậu, điên cuồng —— đến mức lòng cậu phát đau.
Giờ phút này, trong lòng Hà Sơ Tam cảm thấy may mắn và hoảng hốt đến cỡ nào —— quả thật cậu từng cài máy nghe lén vào điện thoại Thôi Đông Đông nhưng chưa dùng tới, cũng không hề gọi cuộc điện thoại bán đứng Đại Ba Đầu.
Đúng là trước kia Hà Sơ Tam từng nghĩ đến chuyện sẽ ra tay từ phía Đại Ba Đầu, từng bước đánh tan vài vụ làm ăn trong Kiêu Kỵ đường, để Hạ Lục Nhất không thể đi theo con đường ‘đổi đen thành trắng’ kia nữa. Thôi Đông Đông thiện mưu, Tiểu Mã thiện tàng, đều rất khó bắt thóp, chỉ có Đại Ba Đầu tính cách ngay thẳng, cảnh giới không cao. Nhưng đến khi thực thi kế hoạch ấy, Hà Sơ Tam lại do dự.
Lời Hà Sơ Tam nói với Tạ Gia Hoa, cũng chính là lời trong lòng cậu. Hạ Lục Nhất bề ngoài băng lãnh cường ngạnh, nhưng bên trong lại rất mẫn cảm. Trái tim đó từng trải qua vô vàn đau khổ và bi thương, sẽ không thừa nhận nổi bất cứ phản bội và tính toán nào của cậu, dù điều đó xuất phát từ đâu chăng đi nữa thì sau cùng chỉ có thể là oán hận và tuyệt vọng. Có lẽ Hạ Lục Nhất sẽ không quay đầu rời đi, sẽ đem linh hồn chìm dần vào trong ô uế, không cách nào vãn hồi.
Dưỡng khí càng lúc càng ít, má Hà Sơ Tam nóng lên, mũi thở ra từng đợt thở dốc nhưng hai tay vẫn nâng mặt Hạ Lục Nhất, muốn hắn đến gần mình, không muốn để hắn rời xa…
Cuối cùng Hạ Lục Nhất cũng hành động trước khi đem Hà Sơ Tam hôn chết, từ trong điên cuồng thanh tỉnh, thở hổn hển né môi qua.
Hà Sơ Tam cuộn người ho sặc sụa, hít từng ngụm không khí. Hạ Lục Nhất muốn đến gần để xem tình trạng của cậu, Hà Sơ Tam lại đột nhiên nghiêng người để né, tránh thân cận với Hạ Lục Nhất.
Hạ Lục Nhất cho rằng cậu bị mình cắn sợ, vừa cười nhạo vừa dùng thân thể đè Hà Sơ Tam đang giãy dụa, muốn ôm lấy cậu giúp nhuận khí nhưng thân thể vừa ma sát ở phía giữa thì đυ.ng phải vật cứng giữa hai chân Hà Sơ Tam, nhất thời cứng lại.
Hà Sơ Tam xấu hổ cong người, ý muốn che giấu chính mình, cố gắng tự kiềm chế: “Xin lỗi, tôi đi nhà tắm.”
Hà Sơ Tam trở mình xuống giường, bị Hạ Lục Nhất kéo lại.
Lòng bàn tay Hạ Lục Nhất lạnh lẽo, mang theo một lớp mồ hôi mỏng. Hà Sơ Tam khϊếp sợ, đại não sung huyết, ngốc lăng tại chỗ không nhúc nhích. Hai người giằng co trong bóng đêm một lúc, Hạ Lục Nhất khẽ thở dài, kéo Hà Sơ Tam trở lại.
—— Du͙© vọиɠ như châm một mồi lửa, lập tức bùng cháy!
Đến khi Hà Sơ Tam kịp phản ứng, thì cậu đã đè lên Hạ Lục Nhất một lần nữa lăn về giường, lần này người kích động điên cuồng lại biến thành cậu. Cậu điên cuồng hôn liên tiếp lên đuôi lông mày khóe mắt của Hạ Lục Nhất, một cái so với một cái càng dùng lực, một cái so một cái càng lang thôn hổ yết! Trong bóng tối, cậu thô lỗ cởϊ áσ Hạ Lục Nhất, một tấc một tấc cắn lên hầu kết run rẩy của hắn, gặm nhấm xương quai hàm ướt mồ hôi của hắn, hô hấp run rẩy, động tác cấp bách!
Đã từng vô số lần, cậu ảo tưởng ra giờ khắc da thịt bọn họ thân cận nhau, cậu đã chuẩn bị từ rất lâu, lập kế hoạch rất kỹ càng, muốn hết sức ôn nhu, triền miên lưu luyến, nhưng tất cả mưu tính kỹ càng và bình tĩnh trầm ổn của cậu đều vẻn vẹn dừng ở lý luận suông, lý trí cùng ôn nhu của cậu ở trước mặt Hạ Lục Nhất đều tan thành mây khói! Trong lòng Hà Sơ Tam mừng như điên lại đau đớn, giống muốn vỡ ra, muốn nổ thành từng mảnh!
Dây lưng bị xả ra phát ra tiếng va chạm leng keng, Hà Sơ Tam vội vàng đem du͙© vọиɠ nóng bỏng của mình kề sát một chỗ với Hạ Lục Nhất. Đến lúc được cậu cùng cầm, Hạ Lục Nhất phát ra tiếng rên khẩn trương, thở dốc thống khổ giống như đang nhớ lại thứ gì đó, lập tức căng cứng toàn bộ cơ nhục, trên cánh tay nhanh chóng nổi lên một tầng da gà.
Hà Sơ Tam từ trong xúc động và hưng phấn tỉnh táo lại, bắt lấy tay Hạ Lục Nhất để kề sát bên môi, nhẹ nhàng hôn, dán lòng bàn tay của hắn lên mặt mình.
“Lục Nhất ca…” Cậu dán bên vành tai Hạ Lục Nhất nhẹ giọng gọi, hôn lên vầng trán thấm mô hôi của hắn: “Là tôi, là tôi…”
Hạ Lục Nhất nắm tay thành quyền, run rẩy kiệt lực bình phục hô hấp: “Chán sống hả…… Nhanh lên……”
Hà Sơ Tam rất nghe lời nhanh chóng xát lộng, du͙© vọиɠ nóng bỏng được mồ hôi ướt trong lòng bàn tay bao bọc tại một chỗ, độ ấm nóng bỏng khiến hô hấp hai người loạn nhịp. Hạ Lục Nhất cố ngẩng đầu hôn môi cậu, nuốt không ít nước bọt đang chạy dọc từ khóe môi, cùng mồ hôi nhỏ giọt trượt trên gò má.
Là một xử nam lần đầu tiên thân cận với người khác, Hà Sơ Tam cao trào rất nhanh, bên trong điên cuồng và hỗn độn, tầm nhìn phảng phất như xuất hiện từng điểm trắng trong màn đêm rậm rạp, như từng đóa pháo hoa nổ tung trước mặt! Cậu ngậm lấy môi Hạ Lục Nhất, bỗng dưng từ trong xoang mũi phát ra một tiếng thở dài cao vυ"t!
“Ưm…… Ưm ——!!”
Hà Sơ Tam thở hổn hển, trong tay dính đầy bạch trọc sền sệt, nằm trên người Hạ Lục Nhất nghỉ ngơi một lát, sau đó phát hiện Hạ Lục Nhất vẫn còn nửa cương.
Hạ Lục Nhất ôm chặt lấy cậu, hô hấp gấp gáp nặng nề, khóe môi sưng đỏ vì vừa nãy cậu nhất thời kích động gặm cắn. Nhận ra Hà Sơ Tam thoáng chần chờ, hắn kéo tóc Hà Sơ Tam, nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Không có việc gì, tôi vẫn vậy, không phải vấn đề của cậu.”
Hà Sơ Tam đã từng đi qua Tất Đầu, sớm biết được nguyên nhân mâu thuẫn và kháng cự của hắn, trong lòng lại là một trận đau nhức. Cậu cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên khóe môi Hạ Lục Nhất: “Đi tắm, nhé?”
Ở trong phòng tắm ấm áp, Hà Sơ Tam cẩn thận tỉ mỉ hôn môi Hạ Lục Nhất, cởi từng lớp áo khoác tây trang ướt sũng, caravat, sơ mi, quần, cuối cùng quỳ một gối xuống mặt đất, ngậm du͙© vọиɠ Hạ Lục Nhất vào trong miệng.
Động tác này khiến cả người Hạ Lục Nhất đều phát run lên, theo bản năng vươn tay nắm lấy thanh đỡ trên tường, ngẩng cổ rêи ɾỉ một tiếng: “Chán sống… Cậu làm gì…”
Hà Sơ Tam phát hiện Hạ Lục Nhất thật ra rất mẫn cảm, khẽ hôn và hút khí quan của hắn đều sẽ khiến hắn phát ra tiếng thở dốc run rẩy. Dòng nước dọc theo cơ bụng và đường cong nhân ngư tuyến của hắn chảy xuôi xuống, da thịt nóng bỏng, bắp đùi phát run, bụng mỗi lần kịch liệt run rẩy đều khiến vài giọt thủy châu rơi trên trán Hà Sơ Tam.
Hạ Lục Nhất không phải chưa từng được người hầu hạ qua, lần duy nhất hắn trải nghiệm chính là một lễ mừng của mười mấy năm trước, bị một đám huynh đệ tiền bối Kiêu Kỵ đường kéo đi ‘khai bao’. Bởi vì khi bé đã trải qua nên hắn rất chán ghét cùng người khác thân mật đυ.ng chạm, nhưng khi đó hắn sớm đã nhận ra tình cảm cấm kỵ của mình với Thanh Long, vì che giấu nội tâm và tình cảm hoảng loạn, cũng vì nếm thử một loại khả năng khác, hắn không phản kháng quá nhiều. Mấy vị huynh đệ kia chọn một kỹ nữ giàu kinh nghiệm rồi nhốt cả hai vào trong phòng. Miệng lưỡi người phụ nữ kia hầu hạ hắn hơn mười phút, hắn không hề có cảm giác, cô ta cảm thấy hắn trúc trắc khẩn trương thì càng muốn đùa giỡn, nói muốn hôn hắn, hắn lập tức đẩy cô ta rồi đóng sầm cửa mà chạy……
Hắn nhớ mang máng cái cảm giác bị bao hàm trong miệng, sền sệt và ghê tởm khiến người ta ớn lạnh, chứ không phải cảm giác ấm nóng như bây giờ! Đầu lưỡi mềm mại của Hà Sơ Tam bao hàm hắn, thường dùng răng nanh đυ.ng chạm khiến hắn cảm thấy đau đớn và kí©h thí©ɧ. Bụng hắn phát trướng, đùi như nhũn ra, máu toàn cơ thể như chảy dồn xuống phía dưới, Hạ Lục Nhất thở hổn hển kéo tóc Hà Sơ Tam, lại bị Hà Sơ Tam nắm lấy tay, Hà Sơ Tam vừa đan mười ngón tay hai người cùng một chỗ, vừa tiếp tục động tác trúc trắc lên xuống phun ra nuốt vào.
“Ha…… Ha…… Ưm……” Hạ Lục Nhất cắn chặt răng, tiếng hít thở khó khăn đan xen cùng tiếng nước rào rào càng lúc càng rõ rệt, hắn đã cương hơn nửa, lại như không hề có cảm giác bắn tinh, đứt quãng, kɧoáı ©ảʍ khi không khi có khiến mặt hắn đỏ lên, hít thở càng lúc càng khó khăn.
Hà Sơ Tam đột nhiên buông hắn ra, đứng lên lấy thứ gì đó từ giá bên cạnh. Hạ Lục Nhất tựa trên tường thở dốc, ánh mắt nhìn thấy một vật màu xanh trông quen quen mắt nhưng ý thức hỗn độn lại không thể nhận ra.
Hắn ngửi một mùi hương nhàn nhạt trong hơi nước, không qua bao lâu, Hà Sơ Tam hôn hắn.
Hạ Lục Nhất vừa nghiêng đầu né vừa mắng: “Vừa liếʍ chỗ đó đừng hôn tôi… Đệt! Cái gì vậy!”
Cái tên chán sống này dùng ngón tay dính đầy dịch trơn đâm vào mặt sau của hắn! Chỉ có một khớp ngón tay đi vào đã bị bị thân thể chủ nhân kịch liệt phản kháng, Hạ Lục Nhất co rút cơ nhục giữa đùa, một tay quạt lên đầu cậu. Hà Sơ Tam quay đầu tránh, tiếp tục dùng miệng ngăn chặn tiếng mắng chửi giãy dụa của hắn.
“Ha…” Hà Sơ Tam vừa hôn vừa trấn an: “Tôi tra rồi, như vậy sẽ rất thoải mái.”
“Thoải cái chó! Cút ra ngoài!…. A….” Hạ Lục Nhất hàm hồ ở giữa lưỡi môi giao triền mà phát ra tiếng mắng chửi.
Hà Sơ Tam dỗ dành: “Anh kẹp chặt như vậy tôi cũng không ra được, thả lỏng thả lỏng.”
Cậu cảm thấy ngón tay bị siết chặt, tiến cũng không tiến được, lui cũng lui không nổi —— mông lão đại xã hội đen thật sự không thể khinh thường.
Hạ Lục Nhất được một tay khác của cậu xoa nắn mông mang tính trấn an, thở hổn hển thoáng thả lỏng cơ nhục, lập tức lại kêu lên một tiếng sợ hãi, lớn tiếng mắng chửi: “A——! Mẹ nó… Cút ra ngoài! ….. Đau……”
Hà Sơ Tam thừa dịp hắn thả lỏng, nhấn một đoạn khớp tay đi vào, một tay khác vỗ về xoa nắn du͙© vọиɠ phía trước thoáng uể oải của hắn, dán bên tai hắn tiếp tục trấn an: “Đừng sợ, một lúc sau sẽ ổn, thả lỏng…”
Sợ cái con mẹ mày! Hạ Lục Nhất nghiêng đầu cắn lên lỗ tai cậu, Hà Sơ Tam khẽ rên, du͙© vọиɠ phía dưới đã bắn qua một lần lại cuộn trào mãnh liệt đứng thẳng, cứng cứng dán trên bụng Hạ Lục Nhất, kí©h thí©ɧ Hạ Lục Nhất cả người run rẩy càng thêm kịch liệt.
Hai căn ngón tay một tấc lại tiến thêm một thước chuyển động trong cơ thể hắn, cái tên chán sống này chịu đựng lỗ tai bị cắn đau mà kéo hơi tàn dỗ dành hắn: “Tôi tìm một chút, lập tức sẽ ổn ngay.”
“Tìm cái gì… A!!” Hạ Lục Nhất ngẩng cổ nói không ra lời —— Hà Sơ Tam đột nhiên cúi đầu liếʍ láp một bên đầu nhũ của hắn.
Loại xúc cảm nóng bỏng và tê ngức này, với hắn mà nói, còn cao trào mãnh liệt hơn so với phía dưới được ngậm lấy! Hắn rùng mình, há miệng thở hổn hển một hồi lâu mới run run nói: “Buông ra…… Chán sống…… Ô……”
Hà Sơ Tam vươn đầu lưỡi dùng lực liếʍ viên tròn tròn cương cứng, cuối cùng cũng ý thức được chiến lược của mình đã sai lầm!—— nơi này chỉ dùng ngón tay kẹp lấy đã khiến Lục Nhất ca của cậu mặt đỏ hồng, làm nửa ngày không phải bị lãnh cảm mà là chưa tìm thấy điểm mẫn cảm đặc thù.
Hạ Lục Nhất giãy dụa càng lúc càng yếu, Hà Sơ Tam càng lúc càng gặm nhấm lấy nơi đó, đồng thời dùng một tay xoa nắn ấn xoa xoa lên bên kia. Thân thể vừa buộc chặt kháng cự của Hạ Lục Nhất mềm xuống như muốn tan chảy, ngón tay kéo tóc Hà Sơ Tam cũng mất dần khí lực, nhất thời chân nhũn như muốn khụy xuống đất lại bị ngón tay ở trong huyệt khẩu lộng bức bách thẳng lưng.
Hạ Lục Nhất bị công kích trước sau, cảm giác quái dị vừa thích vừa đau làm cho tâm phiền ý loạn, một đợt kɧoáı ©ảʍ từng đợt dồn đến nhưng lại không tìm thấy con đường để phun trào. Hắn nhắm mắt nhíu mi, theo bản năng mà ma sát hạ thể đứng thẳng ở giữa bụng hai người, bỗng nhiên cơ thể hắn run bắn lên! Trừng lớn hai mắt phát ra tiếng kinh hô mềm mại!
Hắn không biết bị Hà Sơ Tam ấn trúng vị trí nào trong cơ thể, kɧoáı ©ảʍ từ trước tới nay trong cơ thể như bùng nổ! Trong đầu thoáng chốc trống rỗng! Dòng điện cuộn trào mãnh liệt chạy dọc từng ngóc ngách trong từng mạch máu, ngay cả trái tim cũng như bị tê liệt mà phải ngừng đập, hai đùi lập tức mất đi cảm giác, hắn ngả về phía trước trên người Hà Sơ Tam, trừng lớn mắt không dám tin, ý thức hỗn loạn há to miệng phát ra tiếng rêи ɾỉ kiềm nén: “Ha…”
Không đợi tiếng ngâm này xong, ngón tay kia bắt đầu khuấy động trong cơ thể, hắn phát ra tiếng thét chói tai đứt quãng giãy dụa: “A…… A, dừng lại…… Dừng……”
Cái tên chán sống lại không nghe theo lời hắn, ngược lại, càng thêm ác liệt đâm chọc khuấy động ở tuyến tiền liệt vất vả lắm mới tìm được kia, đồng thời dùng miệng ngăn lại mệnh lệnh của hắn, một tay đùa giỡn đầu nhũ của hắn. Ba điểm kết hợp cuối cùng cũng làm cho hạ thể Hạ Lục Nhất hoàn toàn cương, du͙© vọиɠ nóng bỏng ma sát cùng một chỗ với du͙© vọиɠ của Hà Sơ Tam. Hạ Lục Nhất hơi lắc đầu phát ra tiếng rêи ɾỉ mê loạn, đầu lưỡi bị Hà Sơ Tam hôn liếʍ không thể trốn thoát —— cái tên chán sống này như bạch tuộc trước sau tiến vào hắn, gắt gao hấp thụ hắn không chịu buông ra.
“Ha…… Ha…… Ưm ——!!”
Hạ Lục Nhất uốn lưng căng thẳng ngón chân, cuối cùng nghênh đón cao trào cấm dục nhiều năm qua, bạch trọc đặc sệt phun trào bắn trên bụng Hà Sơ Tam, hắn chống eo đứt quãng bắn lần thứ hai, thứ ba, thẳng qua mười mấy giây mới mềm xuống.
Hạ Lục Nhất xụi lơ ở ***g ngực Hà Sơ Tam, cả người nóng bỏng run rẩy. Đôi môi tách ra phát ra tiếp ‘chậc’ nhỏ, tiếng thở dốc bị dòng nước bao trùm.
……
Hạ lão đại thoải mái quá độ, ý thức mơ hồ ngay cả mình lên giường cách nào cũng không biết. Hắn duỗi tay chân, vùi người trong chăn như vùi trong mây, mở to hai mắt dại ra hồi lâu, lúc này mới thanh tỉnh lại. Phản ứng đầu tiên chính là một quyền đập qua Hà Sơ Tam bên cạnh!
Hà Sơ Tam nhanh tay lẹ mắt, chúi đầu vào ***g ngực hắn, một quyền này chỉ kịp lướt qua đỉnh đầu. Hà Sơ Tam ghé trên ngực Hạ Lục Nhất ủy khuất gọi một tiếng: “Lục Nhất ca.”
—— Thật giống như người bị chơi bằng ngón tay đạt cao trào chính là cậu ta không bằng!
Hạ Lục Nhất tức giận đến nỗi lời cũng phát run: “Vừa nãy cậu dùng thứ đó, là ai đưa?”
“Thứ gì?” Hà Sơ Tam mờ mịt.
Hạ Lục Nhất nghiến răng nghiến lợi: “Cái bình màu xanh!”
Hà Sơ Tam vẫn giả ngu: “Anh không thích sao? Cái đó hơi ít bọt. Lần sau dùng cái bình màu lục kia, nhiều bọt… Phốc!” Câu cuối nghẹn lại.
“Hà ——! Sơ ——! Tam ——! Tên khốn nạn này, từ lúc nào mà cậu dám thông đồng với nhỏ họ Thôi kia!? Đồ vô liêm sỉ! Mẹ nó, còn dám có mặt mũi để cười!?”
“A a a! Đau! Đau đau! Tôi không cười, không cười mà, không dám… Tha mạng, tha mạng a Lục Nhất ca……”
Hai người ở trên giường đại chiến —— trên cơ bản đều là Hạ lão đại đánh Hà ảnh đế, đánh đánh rồi lại hôn hôn, hôn hôn rồi lại đánh đánh, cuối cùng hai người họ đều tinh bì lực tẫn, gương mặt đỏ bừng, nửa chết nửa sống nằm bệt trên giường.
Hà Sơ Tam mặt đầy dấu răng và chưởng bàn tay, chống đỡ hơi tàn, kéo chăn bị đạp trên mặt đất về, đắp lên người cả hai. Hạ Lục Nhất thuận thế kéo cậu vào trong lòng, nhắm mắt dưỡng thần.
Mơ mơ màng màng sắp ngủ thì Hà Sơ Tam bỗng lên tiếng: “Lục Nhất ca.”
“Ừm?”
“Hôm nay tôi gặp Tạ Sir.”
Hạ Lục Nhất không ngờ cậu sẽ thẳng thắn với mình, đầu quả tim run lên, khẩn trương hơn cả Hà Sơ Tam, cố bình tĩnh nói: “Gặp hắn làm gì?”
“Hắn hẹn gặp tôi ở ngoài, khuyên tôi tố giác anh.”
“Cậu nói gì?”
“Tôi không biết gì cả, cũng không sẽ giúp hắn.”
Hạ Lục Nhất “Ừ” một tiếng,
Hà Sơ Tam ôm chặt lấy Hạ Lục Nhất: “Về sau tôi không xen vào chuyện công ty của anh nữa. Chuyện của anh tôi càng biết ít càng an toàn với anh.”
Cậu cọ cọ bên bờ vai Hạ Lục Nhất, nói: “Xin lỗi, tôi không nên gặp hắn. Nhưng tôi cũng muốn biết hắn muốn gì ở tôi, tôi rất lo cho anh, tôi…”
Cậu do dự một lúc, không dám nói về chuyện điện thoại Thôi Đông Đông bị cài máy nghe trộm. Cậu hiểu, Hạ Lục Nhất khoan dung với cậu nhưng không thể chấp nhận được điều này.
Hạ Lục Nhất cũng ôm chặt lấy cậu, không nói một lời, tiếng hít thở trầm trầm. Hà Sơ Tam ở trong suy nghĩ thấp thỏm mà sợ hãi, còn cho rằng Hạ Lục Nhất đã ngủ.
“Chuyện tẩy trắng, tôi sẽ suy xét.” Hạ Lục Nhất đột nhiên nói.
Hà Sơ Tam sửng sốt ngẩng đầu.
Hạ Lục Nhất nhắm mắt, thấp giọng nói: “Trước đây Thanh Long cũng có ý này. Nhưng chuyện này còn liên quan rất nhiều thứ, không nói tới sẽ có người không hợp tác, mà còn có các vị trưởng lão. Sau khi tôi thượng vị, vì để công ty phát triển nhanh nên không có khả năng nói buông tay thì sẽ buông tay.”
Hắn mệt mỏi thở dài: “Tôi đáp ứng cậu, nhưng điều này cần bàn bạc kỹ hơn.”
Hắn mở to mắt nhìn về phía Hà Sơ Tam, ánh mắt chuyên chú mà an bình. Trước đó khi nhắc tới chuyện này, đáy mắt hắn luôn như đốt lên hỏa diễm, bây giờ lại trầm tĩnh như biển đêm, phản chiếu lên hình ảnh Hà Sơ Tam.
Hắn nâng tay lên, vuốt ve gò má Hà Sơ Tam, nhẹ giọng nói: “Tôi cũng muốn ở bên em.”
(post:thatloanbatnhao.wp.com)
*đập đầu gối* sao còn chưa ăn vậy?!!!!! –3– câu cuối xưng hô ổn không mọi người…